Quả thực là oan. Nhưng kẻ bị hàm oan phải là chúng tôi mới đúng, chúng
tôi như thế này mà bị hình dung thành những đóa hoa bá vương ức hiếp
người yếu ớt.
Ăn đi đậu phụ (A di đà phật)…
Thật ra,
Bạch Lâm tuy không được xem là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng không phải
con bé nha đầu quê mùa ngốc nghếch. Nhà cô ấy ở thị trấn của thành phố B
kế bên, chú Bạch là nhà doanh nghiệp có tiếng ở thị trấn đó, trông lên
không bằng ai nhưng trông xuống thì cũng chẳng ai bằng mình.
Ngoại trừ phí sinh hoạt mỗi tháng hơn chúng tôi rất nhiều lần ra, Bạch
Lâm không có gì đặc biệt hơn. Nhưng càng như thế càng khiến mọi người
cảm thấy cô ấy thần bí. Những lời đồn đại kiểu này khiến rất nhiều bạn
khác giới thêm tò mò, thế là, ngay từ năm nhất đã có rất nhiều nam sinh
chủ động tìm đến phòng chúng tôi để kết bạn. Trước lễ Giáng sinh của học
kỳ đầu tiên, ít nhất đã có năm, sáu bạn nam gọi điện hẹn hò Bạch Lâm
Sau đó, có một nữ sinh quen biết nhà Bạch Lâm đã đứng ra bóc trần bí
mật này, cô ấy nói bố của Bạch Lâm chỉ là thuê xe đến trường để ra oai
thôi.
Tính tình Bạch Lâm thường ngày rất nóng nảy, nhưng lần ấy lại không tìm cô gái kia để cãi lý.
Bạch Lâm than thở: “Haizz, đã bảo ông ấy đừng làm như vậy, bây giờ hại
mình thân bại danh liệt, thật là đau lòng.” Nhưng trong ngữ khí của cô
ấy chẳng nghe ra có một chút nào là đau lòng cả.
Cho dù những
nam sinh kia đến vì tin đồn rồi lại ra đi vì tin đồn thì vẫn còn duy
nhất một người từ đầu đến cuối luôn ân cần với Bạch Lâm, người đó chính
là Lý sư huynh bên khoa Vật lý có lòng tốt muốn đóng thêm cái chốt cửa
cho chúng tôi. Do đó, dù cho Bạch Lâm không hề có tình ý gì với anh ấy
nhưng chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn dành cho anh ấy những thiện cảm tốt
đẹp.
Tôi và Bạch Lâm cùng chạy về phòng lấy sách rồi chuẩn bị
lao tới lớp học. Chạy đến bãi đất trống bên dưới phòng ký túc, nhìn
những chai nước khoáng và phích nước vỡ vụn, mới nhận ra sự việc đêm qua
khá kịch liệt. May mà ký túc xá nữ có lệnh cấm, không ai dám đi lại
trong đó nên không có người bị thương.
Sau đó, theo thông tin
mà tôi biết được, bên ký túc xá nữ chúng tôi như thế cũng còn đỡ. Ký túc
xá nam bên kia bờ hồ, có phòng còn gỡ luôn song cửa sổ ném xuống sân,
bởi thế nhà trường đã xử phạt một nhóm người.
Khi mới nhập học,
các sinh viên mới nhận được đủ kiểu giáo dục với rất nhiều quy định
như: ai vi phạm nội quy thì sẽ không được tốt nghiệp, không được cấp
chứng chỉ, blah, blah, blah. Những quy tắc rườm rà của trường được in
thành một quyển sổ tay nhỏ, phát đến tận tay các tân sinh viên, mỗi
người một cuốn, còn dày hơn bản báo cáo công tác chính phủ mỗi năm của
Thủ tướng Ôn. Tôi không khỏi nghi ngờ liệu mình có xuôi chèo mát mái tốt
nghiệp thuận lợi được không?
Vì vậy, tôi tưởng tượng cuộc sống
đại học thành chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh, đợi lúc tôi trải qua chín
chín tám mươi mốt kiếp nạn thì xem như thành công.
Giờ nhờ sự giúp đỡ của Mộ Thừa Hòa, chúng tôi lại độ qua một kiếp rồi.
Hôm nay là ngày có thời khóa biểu nặng nhất. Sáng chiều đều có tiết.
Tiết một, hai học đọc hiểu xong, lại phải học tiếp tiết nghe nói.
Vì đêm qua lao động vất vả nên bây giờ cả tôi và Bạch Lâm không còn sức
chống cự nữa, chúng tôi đeo tai nghe, đứa trước đứa sau ngồi đúng chỗ
của mình, rồi trốn g ngủ gà ngủ gật.
Cô giáo Ngô dạy tiết nghe
nói của chúng tôi rất xinh đẹp, cô vừa đi du học về mấy năm trước.
Phương pháp dạy học mà cô thích nhất chính là cho chúng tôi xem những bộ
phim điện ảnh ít người để ý tới của Anh và Mỹ. Thỉnh thoảng cô bấm dừng
đột ngột, rồi ngẫu nhiên chọn một người bất kỳ, hỏi nhân vật đó vừa nói
gì. Nếu lắp bắp, không trả lời được, cô sẽ vạch một gạch lạnh lẽo lên
phiếu theo dõi học tập, kèm theo câu nói: “Trừ năm điểm trong tổng điểm
thành tích.”
Khi mới bắt đầu, chúng tôi còn cảm thấy khá mới mẻ
và gay cấn, dần dà rồi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, hơn nữa còn thấy thấp
thỏm trong lòng.
Bạch Lâm thì cao tay hơn.
Thông
thường, thời gian chiếu một bộ phim cộng thêm thời gian để sinh viên trả
lời câu hỏi cũng đến bốn, năm tiết. Bạch Lâm lên mạng tải luôn bộ phim
đó về xem một lần, cóp luôn cả lời thoại, in ra mang vào lớp để đọc.
Tống Kỳ Kỳ luôn đứng đầu lớp nhưng kỹ năng nghe của cô ấy lại là điểm yếu.
Cô ấy xem lời thoại, nhưng khác với chúng tôi, sau khi đọc xong, Tống
Kỳ Kỳ sẽ dùng thời gian rảnh rỗi để học thuộc lòng. Động cơ như nhau,
nhưng mức độ chịu khó của cô ấy thì thật phải khiến người khác giương
mắt lên mà nhìn. Sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh kém chính
là ở điểm này.
Tôi lâu nay luôn lập chí làm một sinh viên tốt, nhưng chí thiếu một chút nghị lực thôi.
5
Tuy nói thế, nhưng vẫn cảm thấy tôi có thể làm một giáo viên tốt.
Cái mác “sinh viên Học viện Ngoại ngữ Đại học A” thực ra cũng rất có
giá, chỉ cần dán một tờ giấy quảng cáo nhỏ ở ngoài đường, ắt sẽ có rất
nhiều phụ huynh gọi điện đến mời phụ đạo Anh văn cho con họ.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ đều gia nhập đội ngũ gia sư.
Xét về cơ bản, thị trường gia sư có hai quãng thời gian sôi động nhất,
một là trước khi khai giảng, hai là lúc gần thi cuối kỳ. Giá thị trường
trung bình là hai mươi lăm đồng một tiếng, sau đó tùy theo bậc học của
học sinh mà tăng hay giảm.
Cậu nhóc mà tôi dạy kèm tên là Bành
Vũ, chuẩn bị vào lớp mười. Kỳ nghỉ hè này, mẹ cậu nhóc sợ con mình bị
yếu thế trong ngôi trường phổ thông đầy những cao thủ Anh văn, thấy ngữ
pháp con mình còn yếu nên đã nhờ tôi phụ đạo cho cậu khoảng hai tháng,
một tuần ba buổi, mỗi buổi khoảng ba tiếng.
Trường đại học rất
khuyến khích sinh viên đi dạy thêm, nhưng luôn nhấn mạnh đến vấn đề an
toàn, cũng căn dặn sinh viên không được tùy tiện đến nhà học sinh. Nhưng
Bành Vũ là do một đồng nghiệp của mẹ tôi giới thiệu, nên tôi không có
gì phải lo sợ.
Tháng chín, sau khi khai giảng, mẹ của Bành Vũ
bảo cô chủ nhiệm lớp cậu ấy cũng dạy môn Anh văn, bảo các học sinh đến
nhà cô ấy học phụ đạo, do đó đã khéo léo lựa lời để kết thúc hợp đồng
với tôi.
Tôi cũng hiểu giáo viên trong trường uy bằng trời, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm.
Sau đó, trong hai tháng rảnh rỗi, tôi vẫn chưa tìm được học sinh nào thích hợp.
Cho đến thứ Sáu tuần vừa rồi, Bành Vũ gọi điện cho tôi, bảo học thêm ở
chỗ của cô chủ nhiệm đông người quá nên không quen, hy vọng tôi có thể
tiếp tục giảng bài cho nó.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhận lời,
điều kiện duy nhất là tôi chỉ có thể dạy cho cậu bé một buổi một tuần.
Như thế tính ra vẫn nhẹ nhàng hơn đồng hương của Tiểu Bạch đi làm ở quán
ăn rất nhiều, dù sao cũng đã có thể giảm nhẹ gánh nặng kinh tế cho gia
đình.
Bành Vũ rất thông minh, mập mạp trắng trẻo, đang trong
giai đoạn phát triển chiều cao, nhiều lúc tôi cảm thấy chỉ cần không gặp
một tuần thôi, nó đã cao thêm mấy centimet.
Lần đầu tiên khi gặp nó, thấy nó chỉ cao hơn tôi một chút, giờ mới chưa đến nửa năm, nó đã cao hơn tôi nhiều rồi.
Nó thường xem thường tôi: “Cô Tiết, không phải là cô đã luyện qua Xúc cốt công[4] chứ?”
[4]Xúc cốt công: một môn võ công trong bộ Cửu Dương Thần Công, tự co rút xương lại cho thân hình bé đi.
“Đi, đi, đi!” Tôi nói. “Không cao không thấp gì ở đây cả, cô vẫn là cô giáo em.”
Tôi vốn dĩ nhỏ nhắn, nếu dùng lời lẽ thiếu đạo đức để hình dung về tôi
thì đó chính là sau khi qua thời thiếu nữ, hình như tôi không dậy thì
nữa. Bọn Bạch Lâm chê cười tôi thì đã đành, ngay đến cả tên nhóc con này
cũng dám châm chọc tôi.
Để khai trí thêm nhận thức cho Bành Vũ
về khuôn viên trường đại học, nhằm tăng thêm khát vọng học tập của nó,
mẹ Bành Vũ nói với tôi, cô ấy hy vọng Bành Vũ có thể đến trường tôi để
mở rộng tầm hiểu biết, nhận thức chân thật hơn thế nào là một tổ chức
giáo dục đại học. Tôi liền đồng ý.
Chủ nhật, tôi đứng chờ nó ở cửa Bắc, nhưng chờ nửa ngày trời cũng không thấy nó đâu.
Tôi còn chưa kịp nổi nóng thì nó đã gọi điện thoại cho tôi trước: “Cô
Tiết, cô làm gì vậy? Bỏ em đứng ở đây một mình nửa ngày rồi.”
“Thì cô đang đứng đợi em ở cổng này.”
“Không thể nào!” Nó tức giận nói.
“Sao lại không thể nào chứ?” Tôi còn tức hơn.
Miêu tả nửa ngày trời mới vỡ lẽ, nó gọi xe, nói đi đến Đại học A, tài
xế theo lẽ đương nhiên sẽ chở nó đến trụ sở chính của trường, còn tôi
thì cứ tưởng nó biết tôi ở khu Tây.
Tôi nói: “Em đứng đó, tôi đến tìm em.”
Cũng may mà có xe buýt đi từ khu Tây đến trụ sở chính, mười phút một chuyến.
Tôi tìm thấy Bành Vũ, chuẩn bị kéo nó lên xe về khu Tây thì nó nói: “Cô
Tiết, không phải là cô giả danh sinh viên Đại học A đấy chứ?”
“Tại sao?” Tôi tức tối quay lại nhìn nó.
“Sao cô không học ở đây mà lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ?”
Tôi bực bội giải thích: “Trường của chúng tôi đều như thế, cơ sở chính chỉ có sinh viên năm thứ tư và nghiên cứu sinh thôi.”
“Nghiên cứu sinh?” Bành Vũ nghe thấy từ này, hai mắt lập tức sáng bừng. “Tức là thạc sĩ và tiến sĩ rồi?”
“Ừm, cũng gần như vậy.” Tôi gật đầu, cho dù bây giờ không phải thì sau này cũng phải.
Nó nhìn những người ra vào cổng với ánh mắt sùng bái: “Vậy tức là, họ
không phải tiến sĩ thì cũng là thạc sĩ nhỉ?” Cường độ của tia sáng phát
ra từ mắt nó còn mạnh hơn cả khi đồng hương của Tiểu Bạch nhìn thấy
những anh chàng đẹp trai.
“Thật ra, tiến sĩ…họ cũng là người mà.”
Bắt đầu từ khi làm cô giáo, tôi đã hiểu một điều, đó là, khi gặp phải một học sinh vô địch thì cô giáo sẽ bất lực đến mức nào.
Bành Vũ sống chết bắt tôi phải dắt nó đi tham quan trụ sở chính, không thèm đoái hoài tới khu Tây, nơi tôi đang ở.
Đến thư viện, nó cảm thán: “Thư viện lớn nhất tỉnh chúng ta là đây ư!”
Ký ức độc quyền / Chương 12
18:45 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét