Tôi bất lực bám lấy anh, nhả ống thở trong miệng ra, ngoác to miệng
không ngừng hít hà không khí trên mặt nước, nhụt chí nói: “Em không chơi
nữa.”
Anh cười: “Quan trọng là đừng căng thẳng, nhớ dùng miệng để thở.”
Đợi tôi bình tĩnh trở lại rồi luyện tập thêm vài lần phương pháp hít thở, cả hai chúng tôi lại tiếp tục xuống nước.
Lần này đã thành công!
Ở dưới nước, anh luôn nắm tay tôi.
Thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy những chú cá nhỏ bơi thảnh thơi qua
người mình. Tôi cảm tưởng như mình cũng đã biến thành một con cá. Con cá
này tuy rất ngốc, không biết bơi, nhưng nó lại có thể hít thở tự do
dưới nước, còn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật dưới đáy biển.
Lúc ngoi lên khỏi mặt nước, tôi vô cùng phấn khích, không ngừng nói với
Mộ Thừa Hòa, tôi đã nhìn thấy gì, đã sờ được gì, mắt có cảm giác gì,
tai có cảm giác gì.
Mộ Thừa Hòa im lặng, mỉm cười nghe tôi nói.
Một anh A trên thuyền nói: “Cô bé, em sẽ thích cảm giác này.”
Sau đó, chúng tôi lại ngồi thuyền đi ra vùng biển xa hơn
“Cảm giác sẽ khác hơn sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Ừm. Nước trong hơn, cá nhiều hơn và lạnh hơn khi nãy cho nên mới bắt em mặc đồ lặn.”
“Em có thể xuống đến đáy biển không?”
“Tốt nhất là nên từ từ thôi, nếu cơ thể em không chịu nổi, nhất định phải ra dấu ngay, đừng cố gắng làm người dũng cảm.”
“Chỗ này sâu bao nhiêu?”
“Mười mấy mét.”
“Lúc nãy em xuống được bao nhiêu mét?”
“Ba, bốn mét.”
“...”
“Thầy lặn được sâu nhất là bao nhiêu mét?”
“Thông thường khoảng hai mươi mét, sâu nhất thì chưa từng thử, để lần sau thử xem.”
“Thầy... tốt nhất đừng thử.”
“Em sợ tôi xuống đó rồi không bò lên được sao?” Anh cười.
“Hơi hơi.” Tôi thành thật nói.
Nước biển rất xanh, ngoài những gợn sóng ra, nó vô cùng yên ả. Đất liền
ở cách chúng tôi không xa, dưới chân là nước biển sâu thẳm, phóng mắt
nhìn xa, có thể thấy rất nhiều thuyền đánh cá.
Chúng tôi xuống nước trước, sau đó họ mới thả bình dưỡng khí xuống.
Mộ Thừa Hòa nắm tay tôi, khoé môi cong lên, nói: “Tiểu cô nương, hoan nghênh em đến tham quan lòng biển cả.”
7
Thể lực của tôi không chịu nổi, lặn được một lát đã phải lên thuyền
nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục thoa kem chống nắng. Tôi nói với Mộ Thừa Hòa:
“Thầy có cần bôi một chút không? Nếu không da sẽ đen đó.”
Anh
chàng A trên thuyền nói: “Đàn ông đen một chút càng thêm gợi cảm”, rồi
nhăn gương mặt ngăm đen của mình lại, cười hì hì, để lộ hàm răng trắng
tinh.
Anh chàng B trên thuyền lại nói: “Chắc tại em không biết thôi, Mộ Thừa Hòa phơi kiểu nào cũng không đen.”
Tôi quay qua hỏi anh: “Phơi nắng cũng không đen thật sao?”
“Em đừng nghe họ nói bừa, sao mà không đen được chứ?”
Đến giờ ăn trưa, tôi mới biết thật ra không phải anh phơi nắng mãi
không đen, mà là cho dù có đen cách mấy, lột da thì anh sẽ trắng trở
lại.
“Chắc chắn là thầy tuổi rắn.” Tôi kết luận.
“Vậy em chắc tuổi cua.” Anh nói.
“Tại sao?”
“Lúc nãy dạy em lái xe, con đường rộng mười mấy mét mà còn không đủ cho một mình em chạy. Em toàn đi ngang.”
“...”
Buổi chiều, chúng tôi đến một đảo nhỏ ở bờ bên kia. Trên đảo có một bãi
tắm tự nhiên, mùa này đang là mùa nghỉ mát nên cũng có nhiều du khách
ngồi trên thuyền đến đây. Hai chúng tôi chỉ cần hơn nửa tiếng đồng hồ là
đã đi một vòng quanh đảo. Tôi còn phát hiện, trên đảo này ngoài nhà vệ
sinh công cộng và bến tàu ra, kiến trúc duy nhất còn lại chính là toà
nhà có hình dáng như con thuyền này.
“Đây là gì vậy?”
“Khách sạn.”
“Khách sạn? Có người đến đây ở sao?”
“Ừm, nghe nói thường xuyên đông khách. Tối nay chúng ta cũng ở đây.”
“Chúng ta không về sao?”
“Muộn quá rồi, với lại lát nữa cũng hết thuyền.” Mộ Thừa Hòa nói xong thì hỏi lại. “Em muốn về à?”
Tôi vội lắc đầu như trống bỏi, sao lại muốn về chứ!
Mộ Thừa Hòa ở cạnh phòng tôi, tất cả các phòng trong khách sạn này đều
có thể nhìn thấy biển. Bên dưới là một bể bơi nước ngọt, lũ trẻ con đang
nô đùa trong đó, tiếng cười của chúng xen lẫn với nhau, khiến những
người xung quanh nghe thấy cũng vui lây.
Một bãi biển rộng lớn
ban ngày đông đúc nhộn nhịp du khách là thế, mà giờ đây, khi trời đã ngả
về chiều, liền chuyển sang một cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn
Phần lớn du khách đã rời khỏi đảo, những người còn lại thì đều nghỉ lại trong khách sạn này.
Những cửa hàng hải sản ở bên lề đường bày rất nhiều đồ biển tươi ngon,
bên lề bên kia thì dựng hẳn một cái sân khấu, có màn hình và đèn chiếu
hẳn hoi. Một ban nhạc đang biểu diễn trên đó, người hát chính cầm micro,
hướng mặt ra phía biển gào lên.
Có vài người ngồi bên dưới uống rượu.
Cũng có vài người gọi đồ ăn, bày ra ăn ngay dưới sân khấu.
Đến lúc này tôi mới biết, hoá ra người ở lại trong khách sạn này thật sự rất nhiều.
Tôi ăn qua loa, vội vàng chạy ra bãi biển gần nhất, nằng nặc nói muốn
xem mặt trời lặn. Nhưng không ngờ phương hướng lại không đúng, thế là
tôi mãi đuổi theo ông mặt trời chạy vòng quanh đảo.
“Không xem được đâu.” Mộ Thừa Hòa cười.
“Vòng qua bên kia đảo chắc chắn sẽ xem được.” Tôi không phục, nhưng
cũng không ở lại cãi lý với anh, chỉ sợ vài phút nữa thôi mặt trời sẽ
lặn mất. Thế là tôi bỏ dép ra, vừa chạy vừa nói, không thèm quay đầu
lại: “Cầm dép giúp em, em đuổi theo.”
Còn lại một mình Mộ Thừa Hòa dạo bước thong thả ở phía sau.
Đến khi tôi hì hục chạy đến đầu phía tây của hòn đảo, mới biết được hoá ra những lời Mộ Thừa Hòa nói là đúng.
Bên ngoài bãi biển là biển, và đầu bên kia của biển chính là chỗ đất
liền mà chúng tôi đã ngồi thuyền đến đây. Mặt trời màu cam vàng đang từ
từ chìm xuống núi. Sao tôi lại không nghĩ ra chứ, cả đường biển này đều ở
phía đông của đất liền, do đó không thể nào nhìn thấy cảnh mặt trời
lặn.
Tôi ủ rũ.
Đến khi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa thong
dong bước tới, trên gương mặt còn lộ rõ nét cười chiến thắng, trong lòng
tôi buồn càng thêm buồn.
Tôi quay lại, lấy đôi dép từ tay anh,
đột nhiên cảm thấy mình giống như một chú chó con, còn anh là người chủ
ném đĩa bay vậy. Tôi hì hục chạy đi nhặt đĩa, còn anh thì ở phía sau
nhìn tôi mỉm cười.
“Lần sau chúng ta đến một hòn đảo xa đất liền hơn, chắc lúc đó em sẽ không phải thất vọng nữa.” Mộ Thừa Hòa nói.
Chúng tôi trở về chỗ bán đồ nướng khi nãy.
Ngô nướng vàng ươm, theo lời thỉnh cầu tha thiết của tôi, người ta đã
bôi lên đó rất nhiều ớt. Tôi cắn một miếng, liền kêu lên quá ngon.
“Ngon thật! Từ trước đến giờ thật không biết là ngô nướng lại ngon đến thế.”
Tôi ăn hai ba miếng, phát hiện Mộ Thừa Hòa cứ nhìn tôi chăm chú, thế là tôi chỉ chỉ bắp ngô, hỏi: “Thầy có muốn thử không?”
Mộ Thừa Hòa vừa cười vừa xua tay: “Cay như vậy, sao mà ăn được?”
Sau đó, tôi hí hửng giao hết đồ ăn cho Mộ Thừa Hòa giữ, một mình chạy đến bên bờ biển nghịch nước.
Ký ức độc quyền / Chương 53
18:24 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét