Tôi nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh cứ nhìn tôi mãi, không nói tiếng nào.
Nhìn lâu như thế không khỏi làm tôi cảm thấy là lạ, bèn xoa xoa mặt mình: “Mặt em bị dính gì sao?”
“Không có.” Anh thu lại đôi mắt thất thần của mình, quay mặt sang hướng khác.
“Thầy không tin sao?” Tôi nói. “Nếu thầy không tin, em diễn lại lần nữa cho thầy xem.”
Thế là tôi khiêng một cái ghế đến ngồi ở trước mặt anh, diễn lại toàn
cảnh sáng nay. “Мой родной город.Я родилась и выросла в городе А, в
котором я провела свое золотое детство. это город...”
Khoé môi
anh khẽ cong lên, rồi bắt đầu đọc cùng tôi. Sau khi cùng nhau đọc xong
câu cuối cùng “Там все мне дорого”, hai chúng tôi nhìn nhau cười.
Thực ra tôi vốn rất lo lắng, khi hai chúng tôi sống chung với nhau dưới
một mái nhà, không biết có vụng về, gượng gạo lắm không? Nhưng từ khi
đọc xong bài văn đó, không khí lại đột nhiên trở nên hài hòa, êm dịu lạ
thường. Ban đêm, tôi nằm trên giường, nhớ lại cảnh tượng ấy, trong lòng
mơ hồ cảm thấy như mình muốn nắm lấy một điều gì đó nhưng lại không rõ
đó là gì.
Mộ Thừa Hòa không hề nhắc đến Lưu Khải, thậm chí
trong ngày bảo tôi đến đây ở, anh cũng không hề hỏi, cho đến một bữa
trưa, anh chợt nói: “Chẳng phải con gái đều thích đi dạo phố sao? Rất ít
khi thấy em ra ngoài.”
“Bên ngoài nóng quá.” Tôi nói.
“Cũng không ra ngoài với Lưu Khải à?” Anh gắp thức ăn, hỏi một cách tự nhiên.
“Ờ...” Tôi hơi khựng lại, sau đó cúi đầu nói nhỏ: “Anh ấy bị điều xuống
huyện rồi.” Nhưng tôi tuyệt nhiên không nói với anh ấy tôi và Lưu Khải
đã chia tay.
“Sao không nói với thầy?” Bạch Lâm hỏi tôi.
“Mình cảm thấy... hình như chỉ có thế này, mới có thể cảm nhận được sự bình đẳng giữa mình và.” Tôi nói.
“Vậy việc tìm việc thế nào rồi?”
“Khó quá! Chỗ mình thấy được thì người ta không thấy mình được. Người ta thấy mình được thì mình lại chê người ta.”
“Từ từ thôi, đừng nóng vội. Có một câu danh ngôn thích hợp với cậu lắm.”
“Câu gì?”
“Thành gia trước, lập nghiệp sau.”
“... Cậu nói nhảm rồi đấy.”
“Không thích à?” Bạch Lâm hỏi. “Vậy đổi câu khác hay hơn: Làm giỏi không bằng khéo cưới.”
“...”
“Còn một việc phải nói với cậu.”
“Gì?”
“Sư huynh nói, hôm qua anh ấy gặp Lưu Khải ở ngoài đường.”
“Ồ!”
“Anh ấy thấy Lưu Khải đi cùng một cô gái.” Cô ấy nhìn nhìn tôi.
“Ừm.”
“Trông khá thân mật.” Cô ấy sợ tôi không hiểu, lại nói thêm.
“Ừm. Tốt lắm.” Tôi nói tiếp.
“Chia tay thật sao?” Bạch Lâm hỏi.
“Thật.”
“Chẳng phải lần trước cậu nói cậu ta xin cậu suy nghĩ một tháng sao? Còn chưa đến một tháng mà.”
“Như vậy càng tốt, mình khỏi phải áy náy.” Tôi lẩm bẩm.
Sau khi chính thức sống cùng một nhà với Mộ Thừa Hòa, tôi mới phát hiện ra anh có rất nhiều thói quen mà tôi không biết.
Ví dụ như khi làm việc, anh rất chăm chú, có lúc tôi ngồi ở bên cạnh
nói chuyện luyên thuyên cả buổi, mới phát hiện ra anh chỉ tập trung vào
công việc, không để ý đến tôi. Đó là một trải nghiệm thất bại, nhưng lại
thường xuyên xảy ra.
Ví dụ như anh rất kén ăn nhưng những món nào có v ngọt, anh đều thích.
Anh thường xuyên làm việc đến đêm khuya.
Thỉnh thoảng còn ngồi một mình trong bóng tối rất lâu, không nói tiếng nào.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy đi vệ sinh ban đêm, tôi đã nhìn thấy vài lần.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy một bóng đen trên sofa, tôi đã bật đèn lên
để nhìn cho kỹ. Khi ánh sáng rọi lên gương mặt, tôi chợt cảm thấy gương
mặt ấy cô đơn và lạc lõng đến thế, nó hoàn toàn khác với một gương mặt
của Mộ Thừa Hòa tươi cười hằng ngày, giống như một con thú nhỏ bị làm
cho hoảng hồn, thần sắc trong chớp mắt hiện lên một chút hoảng loạn,
nhưng thoáng chốc lại trở về trạng thái bình thường.
Từ sau lần đó, tôi không còn dám bật đèn một cách đường đột nữa.
Sau này, chúng tôi ngồi ở nhà, cùng nhau xem phim truyền hình, trong
lúc xem phim tôi chỉ vào Johnny Depp đang cười toe toét, nói: “Tại sao
có những người nhìn bề ngoài và con người thật của chính mình lại khác
nhau thế nhỉ?”
Mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình, không hề lên tiếng.
Cảnh trong phim, đang từ mặt biển bao la vô tận chuyển thành bầu trời xanh trong như ngọc bích.
“Tiết Đồng, em có thích biển không?” Anh hỏi.
“Thích ạ!”
“Em nhìn xem, biển cả cho dù sâu bao nhiêu đi chăng nữa, bề mặt của nó
vẫn luôn luôn tĩnh lặng.” Mộ Thừa Hòa nói. “Trên đời này thứ sâu hơn
biển chính là lòng người. Có lúc mỉm cười đấy nhưng không có nghĩa là
không đau khổ, không sợ hãi, không tuyệt vọng.”
Tôi ám chỉ anh.
Và anh cũng ám chỉ tôi.
Đột nhiên, tôi hiểu ra có lẽ tôi và Mộ Thừa Hòa cùng một kiểu người, cho nên anh mới thu hút tôi đến vậy.
6
Hôm sau trời lất phất mưa, tôi vội vàng chạy về nhà, cởi giày, bỏ túi
xách xuống thật nhanh, chuẩn bị đến ban công phòng khách để che bạt. Đi
được nửa đường thì phát hiện Mộ Thừa Hòa cũng ở nhà, lúc này anh đang
đứng ngoài ban công, bên cạnh là một chậu
Vì trời đang mưa nên không khí bên ngoài vô cùng mát mẻ.
Trong khu ký túc xá này có một cây dạ hợp, cao đến mười mấy mét, cành
lá um tùm, giữa một rừng ngô đồng thấp bé, trông nó thật nổi bật. Nó
được trồng cách toà nhà mà Mộ Thừa Hòa đang ở không xa lắm. Gần đây còn
có một số nhánh cây vươn dài đến tận ban công nhà Mộ Thừa Hòa. Trên bề
mặt của một chiếc lá đầu cành đọng lại vài giọt nước mưa. Tôi thấy Mộ
Thừa Hòa đưa tay ra hứng giọt nước mưa ấy rơi xuống đầu ngón tay, trên
mặt lộ rõ vẻ vui cười tinh nghịch. Tay còn lại thì buông thõng, ngón trỏ
và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc lá.
Mộ Thừa Hòa mải mê
chơi đùa với những giọt nước mưa rớt trên tán lá, khi anh đưa tay lên
hút một hơi thuốc dài thì mới nhìn thấy tôi.
Anh sững người.
Ký ức độc quyền / Chương 51
18:23 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét