“Thực ra cũng không khó đâu, cô chỉ cho em một cách. Em áp sát người vào
tường, sau đó cứ nghĩ phải làm sao để tai phải của em áp vào vai phải,
tai trái áp vào vai trái.” Tôi vừa nói vừa làm mẫu một lần.
Ưu
Ưu tỉnh táo hẳn, nó nhảy xuống ghế, chạy tới bên tường thật, cầm theo
cái gương và làm như tôi nói. Nhưng cuối cùng, nó vẫn từ bỏ, quay về chỗ
ngồi, nói: “Sao mà cổ em lúc lắc lư trông như con vịt bị co giật thế
này?”
Tôi bật cười, trước đây cứ cảm thấy đứa trẻ này không
thích nói chuyện, cũng chưa từng trò chuyện với tôi, không ngờ nó cũng
vui tính thật.
Tôi lại nói: “Cô có người chị họ, cao lắm, còn
thê thảm hơn nhiều, bị đưa đi học bơi. Lần đầu tiên vào bể bơi, chị ấy
nói mình sợ nước, thuyết phục kiểu gì chị ấy cũng không chịu xuống hồ.
Kết quả thầy huấn luyện không nói tiếng nào, như con chim ưng bắt gà con
vậy, nâng chị ấy lên ném luôn xuống bể bơi.”
Ưu Ưu tròn xoe mắt: “Rồi sau đó?”
“Sau đó ư?” Tôi nhớ lại cảnh tượng bố đã diễn tả vô số lần với tôi,
không nhịn được cười. “Sau đó, chị ấy cứ thế đập nước liên tục, vậy mà
lại nổi lên thật, và không cần đến thầy huấn luyện, chị ấy tự biết bơi.
Khi bò lên bờ, chị ấy mới nhớ ra là mình phải khóc.”
Nghe thấy tiếng cười của hai chúng tôi, mẹ của Ưu Ưu lại đẩy cửa bước vào, tiếng trò chuyện của chúng tôi lập tức im bặt.
Đợi khi cô ấy trở ra, Ưu Ưu hỏi nhỏ: “Cô Tiết, sau này chị họ của cô có
trở thành vận động viên không? Có tham gia Olympic không?”
“Không. Cô cũng đâu có trở thành diễn viên múa, người có thể thành công rất ít, rất ít.”
“Nếu đã vậy, tại sao mẹ lại cứ bắt em phải học?” Ưu Ưu cúi mặt xuống.
Tôi nghĩ một lúc, nói với nó: “Bố mẹ có nỗi khổ tâm riêng, nhiều lúc
người lớn muốn em học, không phải là bắt em nhất định phải trở thành
diễn viên múa hay một nhà soạn nhạc, mà chỉ là muốn em trau dồi thêm đạo
đức, lớn lên sẽ có nhiều người thích chơi với em hơn.”
Ưu Ưu nhìn tôi với ánh mắt nửa hiểu nửa không.
Tôi chớp chớp mắt: “Ví dụ, trong lớp của Ưu Ưu có hai bạn nam. Một
người học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, còn biết đàn và đàn rất hay.
Người kia không biết gì cả, học lại kém. Em nói xem, các bạn sẽ thích
chơi với ai hơn?”
“Đương nhiên là người đầu tiên rồi.” Ưu Ưu lập tức trả lời.
“Cho nên, các bạn cũng sẽ nhìn em như vậy đó.” Tôi nói.
Sau buổi dạy, Lưu Khải lại gọi tôi ra ăn cơm. Trong quán mì nhỏ Tứ
Xuyên, tôi phải dùng giọng rất lớn để kể lại câu chuyện của Ưu Ưu cho
cậu ấy nghe. Địa điểm tôi chọn quả là chính xác. Trong quán có nhiều
người, mùi dầu, mùi khói ám khắp nơi, bàn ăn cũng nhơm nhớp. Hơn nữa,
quán này rất đông khách, lúc đông quá còn phải ngồi chung bàn với những
người không quen biết. Trong tình cảnh này, hai người nam nữ hoàn toàn
không có cơ hội để vun đắp tình cảm.
Lưu Khải nghe xong thì đặt đũa xuống nói: “Tiết Đồng.”
“Hử?” Tôi không ngẩng lên, chỉ chăm chú ăn mì, còn phát ra âm thanh “roạt roạt” chẳng chút nữ tính, thùy mị.
“Mình từng thấy cậu chơi đàn tì bà.”
“Lúc nào?” Tôi bối rối.
“Tháng Mười năm ngoái, học viện bên cậu tổ chức lễ đón tân sinh viên,
cậu mặc xường xám hồng phấn, ngồi trên sân khấu, đại diện khoa đàn bài
Tuyết trắng mùa xuân.”
Tôi rút khăn giấy ra lau miệng: “Lần đó
à? Đừng nhắc nữa. Vốn dĩ là hoa khôi của khoa đại diện lên múa điệu
Triều Tiên, nhưng tự nhiên bạn ấy lại cãi nhau với chủ tịch rồi nói
không biểu diễn nữa. Sau đó, họ mới bắt mình lên thay thế cho đủ tiết
mục, đi mượn từ đâu đó bộ xường xám và nhạc cụ, kết quả là mình đàn được
một đoạn thì quên mất đoạn hai, đành mặt dày ngồi đàn lại đoạn một, sau
đó chán nản đi xuống khán đài.”
Nhớ lại chuyện này, đến giờ vẫn còn là ác mộng của đời tôi.
Tôi có một thói quen tốt, đó là những việc mà tôi không muốn nhớ thì sẽ
bỏ ra khỏi đầu, không suy nghĩ đến nữa. Một thời gian sau tôi gần như
quên hẳn nó rồi.
Một lúc sau, tôi nhớ ra điều gì đó, quay sang
nói với Lưu Khải: “Mà này, đó là lễ đón tân sinh viên của học viện bên
mình. Cậu ở bên Học viện Tự nhiên, sao lại có mặt ở đó?”
Lưu Khải cười hi hi, ngượng ngùng nói: “Mình đi chung với bọn bạn, muốn ngắm mỹ nữ.”
Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy như người anh em thân thiết: “Không có gì phải xấu
hổ. Mình cũng thích nhìn mỹ nữ, lần sau đi xem cùng nhé!” Sau đó tôi
bắt đầu liệt kê ra khu vực nào có nhiều cô gái xinh đẹp nhất. Cuối cùng,
cuộc nói chuyện biến thành tôi ngồi nghiên cứu và so sánh, rốt cuộc là
con gái khoa nào chất lượng hơn, đẹp cả trong lẫn ngoài.
Nghe
tôi nói huyên thuyên những chuyện này, nét mặt của Lưu Khải có chút kỳ
lạ, cậu ấy nói: “Thật ra, cho dù là người khác có đẹp đến thế nào thì
trong lòng mình cũng không đẹp bằng một người.”
“Đương nhiên
rồi!” Tôi tiếp lời. “Thông thường trong lòng con trai, người phụ nữ đẹp
nhất và vĩ đại nhất không ai ngoài mẹ mình.”
Nói xong câu nói
đầy triết lý này, tôi cảm thấy rất tự hào, liền cầm bát lên, há to
miệng, húp hết nửa bát nước dùng. Lúc ngước lên nhìn Lưu Khải, tôi cảm
thấy nét mặt của cậu ấy càng quái dị.
3
Thứ Hai tuần
này lại là giờ dạy Ưu Ưu, mới giảng được một nửa thì nó đã ngủ mất. Tôi
nghiêng đầu nhìn nét mặt mệt mỏi của cô bé, liền đặt sách xuống, định
gọi nó dậy, nhưng tay mới giơ ra thì đã rút lại.
Tôi chống tay
lên bàn, ngồi nhìn bức tường, nghĩ vẩn vơ một mình, được một thì lấy
quyển nhật ký màu xanh lá cây từ trong túi xách ra.
“Thứ Năm, ngày 14 tháng 2. Thời tiết: Trời lạnh, đã xuất hiện những bông tuyết nhỏ.
Hôm nay là ngày lễ Tình nhân, bên ngoài có những bông tuyết nhỏ tung bay trong gió lạnh. Vô cùng lãng mạn.
Sáng nay đến nhà dạy Bành Vũ, bữa trưa giải quyết qua loa bằng bát sủi
cảo ngoài đường, sau đó đi dạo một vòng trong cửa hàng bách hóa ở gần
nhà Ưu Ưu.
Một lễ Tình nhân thật vô vị, nhưng cũng rất đầy đủ.
Những lúc rảnh rỗi lại tự vấn lòng mình, Mộ Thừa Hòa đang làm gì nhỉ? Có nhớ hôm nay là ngày lễ Tình nhân không?
Mình rất muốn liên lạc với thầy, cho dù là gọi điện hay nhắn tin cũng
được, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ. Trong một ngày đặc biệt như
thế, bất kỳ cử chỉ nào của mình cũng sẽ khiến thầy cảm thấy điều gì đó
chăng?!
Buổi trưa, lúc đi vào khu vực bán quần áo dành cho nam
giới, nhìn thấy chiếc áo măng tô màu nâu sẫm trên người ma nơ canh, trên
cổ còn quấn một chiếc khăn choàng ca rô, mình tự nhiên dừng bước, không
khống chế được suy nghĩ của mình, tưởng tượng Mộ Thừa Hòa mặc nó sẽ như
thế nào.
Tuy thầy không thuộc về mình, nhưng suy nghĩ như vậy cũng khiến trong lòng mình tràn ngập niềm vui.
Thầy Mộ, lễ Tình nhân vui vẻ. ^^
Từ nhỏ tôi đã có thói quen viết nhật ký. Lúc tôi còn nhỏ, mẹ chưa làm
cảnh sát trại giam, mà là giáo viên dạy văn dưới tỉnh, mẹ vô cùng nghiêm
khắc với tôi. Đến giờ nghỉ trưa, nếu tôi không ngủ thì nhất định phải
viết nhật ký. Bởi thế, mười mấy năm sau tôi đã hình thành thói quen này,
cứ dăm ba ngày, dù chỉ có một, hai câu, tôi cũng phải viết ra thì mới
cảm thấy an lòng.
Tôi thu dọn xong mọi thứ thì cầm túi xách ra
khỏi phòng. Mẹ của Ưu Ưu đang ngồi thêu tranh chữ thập ngoài phòng
khách, thấy tôi cầm túi xách đi ra, có hơi ngạc nhiên, rồi nhìn đồng hồ,
hỏi một cách nóng vội: “Hết giờ rồi sao?”
Cô ấy hơi lên giọng nên có thể hiểu được cảm xúc trong lòng cô ấy.
Tôi giải thích: “Có lẽ Ưu Ưu hơi mệt, giảng bài như thế cũng không hiệu quả, lần sau cháu sẽ dạy bù, hôm nay không tính
Cô ấy khựng người, gật đầu, hơi ngượng. Tôi cảm thấy lời nói của mình
dường như hơi quá, đứng hàn thuyên với cô ấy vài câu rồi vội vàng rời
đi.
Chớp mắt, thời tiết đã ấm hơn, chúng tôi cũng bước vào năm học mới được vài tuần.
Tiết học tiếng Nga vẫn do Trần Đình dạy, điểm thi học kỳ trước, cả lớp
không ai bị dưới trung bình, cơ hồ ai nấy đều muốn hô vang: “Thầy Mộ vạn
tuế!”
Trong phòng ký túc, Triệu Hiểu Đường lại băt đầu phát biểu kinh nghiệm của mình.
Cô ấy nói: “Bây giờ các cậu dùng cách gì để liên lạc khi lên mạng?”
“Thì vẫn dùng QQ.” Ba chúng tôi đồng thanh nói.
Triệu Hiểu Đường giơ ngón tay trỏ lên: “No. Dùng MSN sẽ khiến mình có đẳng cấp hơn.”
Bạch Lâm đưa mắt lườm lườm: “Triệu Hiểu Đường, vậy cậu cứ dùng cái đó đi.”
Triệu Hiểu Đường phản kích lại: “Dùng thì sao? Phải dùng mới thấy mình pro hơn chứ.”
Họ cãi nhau quyết liệt, Tống Kỳ Kỳ đi khóa cửa rồi đun nước, hoàn toàn
không có hứng thú lắng nghe cuộc khẩu chiến này. Tôi tròn xoe mắt, ngồi
im nhìn bọn họ.
Bạch Lâm hỏi: “Tiết Đồng, cậu điên rồi à?”
Tôi nói: “Mình đang nghĩ… mình cũng cần một MSN có đẳng cấp.” Tôi đã tìm được điểm công phá rồi!
Bạch Lâm: “…”
Tôi đập bàn đứng dậy, kêu lớn: “Hiểu Đường, giúp mình đăng ký một cái
MSN có đẳng cấp. Tiểu Bạch, mình mượn máy của cậu một lát.”
Xong hết mọi việc, tôi hí hửng gửi tin nhắn cho Mộ Thừa Hòa: “Thầy ơi, gần đây thầy khỏe không? Thầy đang làm gì vậy?”
Hai phút sau, thầy trả lời: “Đang làm việc ở nhà.”
Tôi ngồi cười khờ khạo, cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thầy mang dép lê, đeo kính gọng đen, tay cầm điện thoại.
“Có đang sử dụng vi tính không?” Tôi lại g
“Ừm.”
“Em không làm phiền thầy chứ?”
“Không, đúng lúc giải lao một chút.”
Ký ức độc quyền / Chương 27
01:24 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét