Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 9

Cô ấy đã ngồi trên bức tường, một chân bị tôi kéo lại, ở trên cao nhìn tôi nói: “Mình không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở một chút.”

“Khuya như vậy rồi, một mình cậu sẽ rất nguy hiểm.”

“Không sao đâu, lúc học phổ thông mình cũng thường xuyên đi thuê truyện khuya như thế này.”

”Không được!” Tôi kiên quyết.

“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?” Bạch Lâm đầu hàng.

“Vậy…” Tôi cân nhắc. “Mình đi với cậu.”

Sau đó, cô ấy ì ạch kéo tôi leo ra ngoài, rồi đường hoàng đi ra khỏi cổng lớn của khu ký túc.

Tôi hỏi: “Cậu định đi đâu?”

Bạch Lâm nhún vai: “Đi dạo thôi.”

Tuy là nói thế, nhưng ở chỗ khỉ ho cò gáy này, thật sự chẳng có chỗ nào để đi dạo. Rạp chiếu phim mà chúng tôi thường đến xem cũng đóng cửa rồi.

Sau khi lượn một vòng, chúng tôi quyết định đi hát karaoke.

Phía cửa Nam ở khu Tây có vài quán karaoke, chất lượng bình thường, tính phí theo giờ, và mức phí đó rất phù hợp với túi tiền sinh viên. Hơn nữa, nếu bao cả phòng sau mười giờ tốiphí sẽ rẻ hơn. Vì vậy, đến cuối tuần hay ngày lễ, bốn chúng tôi thường ưu tiên cho tiết mục karaoke thâu đêm.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, những bạn nữ khác trong lớp chúng tôi đều lắc đầu cảm thán: “Người trong phòng 407 quả nhiên toàn là bá chủ micro.”

Vì thế, khi Bạch Lâm quyết định bao phòng, tôi lập tức hối hận vì không gọi luôn Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu Đường đi cùng.

Hai chúng tôi gọi bia, vừa uống vừa hát. Bạch Lâm thay đổi hẳn phong cách thục nữ mà ngày thường cô ấy cố gắng tạo ra, hát từ Tinh trung báo quốc cho đến Mượn ông trời thêm năm trăm năm. Khi cô ấy hát đến câu cuối cùng: Tôi thật sự muốn sống thêm năm trăm năm, tôi cười khì khì, gõ đầu cô ấy, nói: “Tiểu Bạch, suy nghĩ này của cậu vô cùng đúng đắn. Cậu mà không sống thêm năm trăm năm, chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy ngày bóng đá nước nhà vươn lên.”

Sau khi chia đôi một tá bia, Bạch Lâm dần dần không chống đỡ được nữa, ngã ra sofa ngủ gật. Tôi là người không quen ngủ chỗ lạ, huống chi lúc nãy toàn là cô ấy hát, tôi còn chưa hét đã, nên cầm micro lên biểu diễn. Hát hết bài của Vương Phi, SHE, rồi sau đó là của Lương Tịnh Như, trong lúc tôi đang hưng phấn gào lên: “Yêu là cần phải có dũng khí, để tin rằng có thể đến với nhau…” thì có vài người đẩy cửa bước vào, nói: “Cô bé, công an kiểm tra chứng minh nhân dân.”

Ngay từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, không thể lúc nào cũng mang chứng minh nhân dân bên người, phải cất giữ trong ngăn tủ an toàn nhất, chí ít cũng phải đặt chung với hộ khẩu ở đáy ngăn tủ cuối cùng, giống như thể nếu mất chứng minh thư thì sẽ biến thành ở chui, bị khai trừ khỏi quốc tịch Trung Quốc vậy. Do đó, là một sinh viên đương đại, thói quen của tôi là không bao giờ mang chứng minh nhân dân bên mình.

Kết quả không cần suy nghĩ cũng biết rồi đấy.

Chú công an đó ngồi xuống trước mặt tôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn Bạch Lâm say bia nằm kế bên, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

“Quán karaoke này kinh doanh phi pháp, các cháu không biết sao?”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt: “Chú công an, lúc trước tụi cháu đã từng tới đây nên không hề nghi ngờ. Hơn nữa, chẳng lẽ trước khi vào đây, cháu bắt ông chủ phải lấy giấy phép kinh doanh cho cháu kiểm tra sao?”

“Vậy hai cháu có biết phòng bên cạnh có người đang hút thuốc cấm không?

Hút thuốc cấm?

Câu nói này thật sự dọa được tôi rồi.

Tôi run cầm cập, vội vàng xua tay nói: “Cháu không biết, chúng cháu không có…” Sau đó, tôi liền chỉ sang Bạch Lâm: “Bạn ấy chỉ là bị say bia thôi, không liên quan gì đến thuốc. Cháu nói thật, tụi cháu là sinh viên Đại học A.”

“Sinh viên?” Chú công an nhìn tôi.

Lần này, tôi biết mình thảm rồi, nhất thời lỡ lời rồi.

“Khuya như thế này rồi mà sinh viên còn lêu lổng ở ngoài đường sao?”

Một người mặc quân phục đứng bên cạnh lắc đầu: “Sinh viên bây giờ đúng là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.”

Hai người thương lượng một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: “Vậy hãy gọi giáo viên đến đây đón hai cháu về.”

Tôi hoảng lên, vội nhận lỗi. Nếu để trường biết là gay to, trừ điểm không nói làm gì, lỡ như để mẹ tôi biết được, không chừng sẽ đánh gãy chân tôi mất.

Nhưng tôi khẩn thiết năn nỉ rất lâu, hai chú cảnh sát vẫn không hề dao động.

Hiện giờ Bạch Lâm đang ngủ như heo chết vậy, không trông cậy được gì, tất cả trách nhiệm đổ dồn lên vai tôi. Tôi ngồi đó, vừa giả vờ mở danh bạ tìm số điện thoại của giáo viên, vừa cố gắng vò đầu nghĩ cách.

Chính lúc này, trong danh bạ chữ M của tôi hiện ra tên của Mộ Thừa Hòa.

Số điện thoại này là do lão ta cưỡng chế lưu vào máy sau khi bắt gặp tôi giả danh Triệu Hiểu Đường gặp gỡ bạn trên mạng lần trước.

Một tia sáng xẹt qua trong đầu, tôi nảy ra một ý.

Chương 3: Trăng sáng với cống rãnh

1

đắn đo rất lâu vẫn không đưa ra được quyết định, quay sang nhìn Bạch Lâm lần nữa, rồi lại nhìn những chú công an nghiêm nghị trước mặt. Cuối cùng, tôi nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, ngón tay cái đã đặt vào nút gọi, nhưng mãi vẫn không hạ được quyết tâm.

Lúc trước học Lý luận quân sự, thầy giáo nói trên trái đất này có rất nhiều quốc gia và chính quyền quái lạ, trong quá trình phát triển của mình, họ thích lấy những nước mạnh lân cận làm kẻ địch giả tưởng. Cho nên, bắt đầu từ cuối học kỳ trước, tôi đã xem Mộ Thừa Hòa là kẻ địch của mình, có điều kẻ địch này không chỉ đơn thuần là do tôi tự tưởng tượng ra, mà tất cả hành vi của lão ta cũng đều cố gắng tiếp cận đến nhận định này.

Nhưng ngoài lão ta ra, tôi còn có thể tìm ai đây?

Các anh chị họ của tôi, bảo họ giả làm giảng viên đại học là không thể, lỡ như mẹ tôi biết được, nói không chừng tôi còn bị lột da. Nhóm bạn bè trên mạng của Triệu Hiểu Đường thì càng khỏi trông mong, người sau quái lạ hơn người trước, dung tục không thể nào chịu nổi, lôi họ đến đóng thế, không nói đến việc đóng không đạt, mà quan trọng hơn là làm hoen ố hình tượng của giảng viên trường chúng tôi.

Tôi bóp bóp trán.

Ngộ nhỡ Mộ Thừa Hòa dứt khoát không thèm đoái hoài đến tôi thì phải làm sao? Lão báo cáo lên trường thì biết làm thế nào?

Chú công an lại hỏi: “Tìm được số chưa?”

Tôi cười ngây ngô: “Cháu đang cố nhớ ạ!”

Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi cắn răng, nhắm mắt, đánh liều gọi cho Mộ Thừa Hòa. Sau khi chuông reo mười mấy tiếng, trong lúc tôi tuyệt vọng nhất thì lão đã bắt máy: “A lô…”

Giọng nói thường ngày trên lớp vốn làm cho người khác giận sôi gan, tức lộn ruột là thế, vậy mà giờ đây, cũng giọng điệu ấy nhưng pha chút ngái ngủ, mơ mơ màng màng khiến tôi nghe lại đột nhiên thấy uyển chuyển, mềm mại.

“Thầy Mộ.” Tôi run rẩy vì lo sợ. “Em là Tiết Đồng.”

Tôi không dám chắc là lão có nhớ cái tên này không, bởi vì lão thường gọi tôi bằng cái tên “học trò”, hoặc “học trò lớp trưởng” đáng chịu ngàn dao ấy, liền giải thích thêm: “Em là sinh viên năm ba, khoa tiếng Anh, học môn Ngoại ngữ 2 của thầy, tiếng Nga, lớp trưởng Tiết Đồng.” Tôi thêm đến năm cái định ngữ ở trước tên mình, chỉ hy vọng gợi lại thần trí đang nửa tỉnh nửa mê của lão.

Mộ Thừa Hòa hỏi: “Có chuyện gì thế?” Giọng lão ở đầu máy bên kia nhỏ dần rồi lại to, hình như là từ trên giường ngồi dậy, và đang chuyển máy từ tai này sang tai kia.

Chỉ mấy chữ đơn giản ấy cũng đủ khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp giống như người thân trong đêm khuya giá rét này.

“Thầy ơi…” Tôi nói vào điện thoại, suýt khóc vì quá vui mừng.

“Sao vậy?” Lão lại hỏi.

Thầy ơi, thầy là người tốt, hơn nữa còn là người tốt nhất trên thế gian này!

Tôi cảm động nói: “Thầy ơi, chúng em phạm lỗi rồi, thấy đến đón chúng em nhé!”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét