Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 19

“Dạ?”

“Thứ Tư, em trốn học đúng không?” Thầy nhắc nhở tôi.

“À dạ…Em muốn chiêm ngưỡng phong thái của thầy thôi. Bọn Bạch Lâm cũng muốn đến, nhưng em cảm thấy nhiều người cùng nghỉ học thì không hay lắm, nên em đã chủ động đứng ra đại diện cho họ.”

Thầy bật cười.

Tôi và thầy cùng đi ra khỏi giảng đường số bốn.

“Thầy Mộ, thầy thật sự là mẫu người mà mọi người nói sao?”

“Người gì?”

“Thiên tài.”

Thầy khẽ cười, không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Tôi chỉ là người bình thường.”

“Tại sao thầy lại đến khu Tây dạy chúng em môn học này?”

“Thầy Trần của các em có việc, không ai dạy thay, tôi không đồng ý cũng không được. Bình thường Trần Đình vẫn luôn phải tham dự các cuộc họp Đảng, rất bận. Với lại một tuần cũng chỉ có hai tiết, tôi thấy cũng rất ý nghĩa, thầy chủ nhiệm khoa của em cũng nói thầy ấy không có ý kiến, vậy nên tôi đã nhận dạy thay.”

Thầy chủ nhiệm khoa đương nhiên là không có ý kiến rồi, mời một giáo sư dạy môn Ngoại ngữ 2, lời quá còn gì.

“Thầy và thầy Trần rất thân sao?” Không biết thầy Trần có từng nói gì về tôi với Mộ Thừa Hòa không.

“Ừm. Chúng tôi quen nhau trong Hiệp hội du học sinh Nga, Trần Đình học ở Học viện Ngoại ngữ Pushkin, tôi ở Đại học Moscow, cách nhau không xa lắm, sau này chùng tôi cùng về nước, khá hợp tính nhau.”

Bất giác chúng tôi đã đến chỗ rẽ ở phía dưới của giảng đường số sáu.

“Tại sao thầy lại học về hàng không? Còn đến Đại học Moscow nữa?”

“Vì Zhukovsky.”

“Zhukovsky?”

“Ông ấy là người sáng lập ra Lực học thể lỏng hiện đại, là cha đẻ của ngành hàng không Nga. Từ lúc tốt nghiệp Đại học Moscow cho đến khi qua đời, ông đều dạy học ở đó, vì vậy tôi cũng có mơ ước đó.”

“Ồ!” Tôi gật đầu.

Thầy nói: “Lúc nhỏ tôi có đọc một quyển sách Zhukovsky viết, trong đó có một câu nói rất ấn tượng, chỉ thoáng chốc đã làm tôi đam mê. Lúc ấy tôi nghĩ, tôi cũng phải trở thành một người như vậy.”

“Là câu gì ạ?” Tôi nhìn thầy.

“Ông ấy nói: con người sinh ra vốn không có cánh, dựa trên tỷ lệ trọng lượng và cơ thịt của nhân loại mà nói, loài chim mạnh gấp bảy mươi hai lần loài người.” Mộ Thừa Hòa dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng tôi cho rằng, con người dựa vào trí tuệ của mình chứ không phải cơ thịt, rồi nhất định cũng có lúc có thể bay trên trời cao.”

Lời vừa dứt, tôi lập tức im lặng

Nhưng thầy lại nhìn tôi, cười tinh nghịch.

Tôi nghiêng đầu nhìn mặt thầy, cảm giác về khoảng cách chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện.

Khi thầy nói: “Nhất định có thể bay trên trời cao”, vẻ mặt trầm tĩnh như mặt nước lặng, nhưng đôi mắt màu nhạt ấy lại trong sáng đến kỳ lạ dưới bầu trời đêm.

Màu tóc và màu mắt của Mộ Thừa Hòa đều không đậm, do đó nước da trông trắng hơn.

Ai cũng nói thiên tài thường cô độc, quái gở, nhưng tính tình của Mộ Thừa Hòa lại giống y như tên của mình, một con người đặc biệt thân thiện và dễ thương.

Bạch Lâm thường thuê tiểu thuyết tình yêu trong một hiệu sách bên con phố buôn bán gần trường về đọc, sau một thời gian dài ảnh hưởng từ tiểu thuyết, tôi cũng cảm thấy: người đàn ông có tình cảm chân thành, sâu đậm, hy sinh vì tình yêu, cam tâm từ bỏ tất cả thường rất dễ làm động lòng phái nữ.

Nhưng trong đêm nay, khi nghe những lời nói của Mộ Thừa Hòa, tôi lại cảm thấy, khi một người đàn ông kiên trì với một niềm tin và suốt đời phấn đấu vì nó, cũng sẽ có một sức hút đặc biệt, làm mê hoặc lòng người.

Chương 5: Thầy có biết không?

1

Thường trước ngày mùng Mười hằng tháng, tôi đều phải nộp một bài báo cáo

tư tưởng tháng trước.

Trong khoa tôi, nếu tính cả tôi nữa thì tổng cộng có năm người, sau khi tốt nghiệp lớp Đảng nghiệp dư[1] thì sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng của lớp Đảng viên dự bị. Mỗi tháng chúng tôi phải nộp một bài báo cáo tư tưởng. Hai tháng đầu, khi Trần Đình còn ở đây, chúng tôi nộp cho Trần Đình, vì thầy là ủy viên Đảng. Bây giờ thầy đi công tác, chúng tôi đành nộp cho cô Lý, mà cô ấy thỉnh thoảng mới xuất hiện ở khu Tây.

[1] Lớp Đảng nghiệp dư: trước khi học cảm tình Đảng thì ở Trung Quốc, mỗi một địa phương đều có một lớp học về Đảng, sau mỗi khóa học sẽ tổ chức thi, thi đỗ mới có thể tiếp tục học sang lớp cảm tình Đảng.

Trường khác thế nào tôi không biết, còn ở trường chúng tôi, ủy viên Đảng ngoài việc quản lý công tác sinh viên còn đảm trách việc tiến cử sinh viên xuất sắc vào Đảng.

Tôi nghĩ, nếu được vào Đảng thì thầy Trần Đình sẽ là người giới thiệu tôi.

Trước khi đi đào tạo ở nơi khác, thầy cũng thường trò chuyện với tôi, tìm hiểu về tình hình tư tưởng của tôi. Về hoàn cảnh gia đình tôi, thầy và thư ký Ngô trong trường cũng hiểu được ít nhiều nên họ đặc biệt quan tâm đến tôi.

Thậm chí, sau khi biết tôi chọn môn tiếng Nga, thầy còn cho tôi làm lớp trưởng môn của thầy.

Buổi chiều, sau khi kết thúc tiết đọc hiểu thứ hai, chúng tôi ra khỏi phòng học, đúng lúc gặp thư ký Ngô rất quan tâm đến tôi.

Thấy tôi từ xa, thầy đã gọi: “Tiểu Tiết!”

Tôi kéo Bạch Lâm đứng lại, cười với thầy: “Chào thầy Ngô!”

Thầy vốn không thích người ta gọi mình là thư ký hay giáo sư gì đó, mà chỉ thích được gọi bằng “thầy”, cho nên, lâu nay tôi luôn cảm thấy thầy rất giống một học giả.

“Học hành theo kịp chứ?” Thầy cười híp mắt hỏi.

“Dạ, cũng được ạ!” Tôi trả lời có chút xấu hổ.

“Cuộc thi diễn thuyết 129 hôm qua không thấy em, tôi cứ tưởng em sẽ tiếp tục đại diện cho Học viện Ngoại ngũ chúng ta đi thi chứ?”

Tôi cười: “Sao có thể như thế được ạ? Học viện chúng ta đầy ắp nhân tài, năm ngoái chỉ là em may mắn thôi ạ!”

Trong lúc thầy nói chuyện với tôi, người đi qua đi lại dần dần đông lên, không ít người dừng lại chào thầy, tôi cũng ngại đứng lại hàn huyên thêm nên vội vàng chào tạm biệt.

Không ngờ thư ký Ngô gọi tôi lại, nói: “Tiểu Tiết, có thời gian thì đến nhà tôi ăn cơm nhé!”

Giáng sinh sắp đến, kỳ thi cuối kỳ cũng đã cận kề, mọi người bắt đầu bận rộn hơn.

Lớp chúng tôi có ba mươi người, trong đó nam chỉ có năm, thực ra con số này đã được xem là nhiều, cho nên đa số nữ sinh trong lớp đều là “hàng xuất”, những ai còn độc thân thì cũng nhân dịp gần Giáng sinh này mà tích cực tìm cho mình một lối thoát.

Đến cả Tống Kỳ Kỳ, bây giờ mỗi ngày cũng đến sát giờ tắt đèn mới về phòng, thật là có chút gì đó không bình thường.

Và điều này khiến chúng tôi càng nghi ngờ.

Bạch Lâm ngồi trên giường, nói: “Tôi thấy thật kỳ lạ quá! Lễ Giáng sinh yên lành thế mà lại bị mọi người biến thành lễ Tình nhân.”

“Sao Kỳ Kỳ còn chưa về nhỉ? Muộn chút nữa là phải trèo tường đấy.”

“Có phải đang yêu không?” Bạch Lâm hỏi.

“Không biết nữa.” Tôi nói. “Chưa nghe cậu ấy nhắc đến.”

Triệu Hiểu Đường đột nhiên lên tiếng: “Mình có chuyện này về Tống Kỳ Kỳ muốn kể các cậu nghe.”

“Chuyện gì?” Tôi và Bạch Lâm cùng hỏi.

“Tuần trước mình đi chơi về trông thấy một người đàn ông lái xe chở Kỳ Kỳ về.”

“Ồ!” Tôi nhớ đến chiếc CR-V của Mộ Thừa Hòa.

“Đáng lẽ mình cũng không để ý, nhưng mà lúc xuống xe, người đó kéo tay Kỳ Kỳ lại!” Triệu Hiểu Đường tiếp tục.

“Không phải chứ!” Bạch Lâm thốt lên. “Hiểu Đường, chuyện trọng đại thế mà đến bây giờ cậu mới nhớ ra là cần phải báo cáo lại với bọn này!”

“Thì mình cũng chỉ nghĩ là thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện thôi mà.” Triệu Hiểu Đường vừa chải mái tóc xoăn dài vừa điềm đạm nói.

Lâu nay, cô ấy vẫn luôn như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng thờ ơ, nhưng ở bên ngoài thì kết giao với rất nhiều bạn. Với việc riêng của các bạn cùng phòng, cô ấy không mấy để tâm, có ai đó khóc thì cô ấy cũng chẳng biết đường mà đến động viên, an ủi. Cô ấy và Bạch Lâm hoàn toàn trái ngược nhau.

“Các cậu đừng nói là mình nói đó!” Triệu Hiểu Đường bổ sung.

Nhưng khi Tống Kỳ Kỳ vừa về tới thì Bạch Lâm không thể chờ lâu hơn, lập tức nhảy tới trước, vờ bóp cổ cô ấy rồi nói: “Kỳ Kỳ, có chuyện tốt mà không cho chúng tôi biết nhé! Thật là t

“Thành thật thì tha!” Tôi cười.

“Chuyện tốt gì?” Tống Kỳ Kỳ hỏi lại.

“Hỷ sự đó, có người nhìn thấy rồi.” Bạch Lâm nói lớn, nhưng cũng may là cô ấy không bán đứng Triệu Hiểu Đường.

Nghe thấy từ “hỷ sự”, Tống Kỳ Kỳ lập tức hiểu ra, nhưng lại một mực từ chối: “Hỷ sự gì chứ! Mấy cậu nhìn lầm rồi!”

Bạch Lâm cười ha hả nói: “Tiểu Tống à, cậu ngập ngừng thế này càng làm tụi mình ngửi được mùi gian tình đó nhé.”

Đây vốn dĩ là một câu nói đùa vô cùng bình thường, từ “gian tình” cũng thường xuyên được chúng tôi treo trên cửa miệng. Nhưng không ngờ, Tống Kỳ Kỳ vừa nghe thấy câu nói ấy thì sắc mặt trắng bệch, nói to: “Nói bậy bạ gì vậy?” Sau đó, cô ấy lập tức cầm đồ ngủ vào phòng vệ sinh.

Bạch Lâm còn muốn hỏi nhưng bị tôi kéo lại, tôi lắc đầu với cô ấy.

Khi cô ấy vào phòng vệ sinh rồi, ba chúng tôi mới nhìn nhau.

Tôi nói nhỏ: “Hơi lạ.” Tống Kỳ Kỳ ngày thường nhã nhặn ít nói, không phải là người hơi tí là giận.

Bạch Lâm nói: “Mình cũng thấy thế.”

Triệu Hiểu Đường giơ hai tay lên: “Xem như tôi không nói gì cả.”

Đêm hôm ấy, không khí trong phòng thật ngột ngạt. Trước khi tắt đèn, tôi và Bạch Lâm cố gắng nói đùa với nhau, mong làm cho cả bốn người vui vẻ hơn, nhưng Triệu Hiểu Đường không phối hợp chút nào, chỉ mải mê đắp mặt nạ và lên mạng. Tống Kỳ Kỳ thì không nói gì, yên lặng như thường ngày.

Chẳng biết có phải vì thế mà mùa xuân đã đến với phòng của chúng tôi trong trời đông lạnh lẽo này một cách kỳ lạ như thế không?

Trong thời gian này, một người tên Lưu Khải đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi với tác phong rất nhiệt tình.

Thật ra, khi Lưu Khải chào tôi trong thư viện, tôi vẫn chưa nhớ ra cậu ta là ai, ngại ngùng hỏi lại: “Bạn à, xin hỏi tôi thật sự quen biết bạn sao?” Ha ha, thế là tôi vừa ứng phó với những câu hàn huyên của cậu ta, vừa lục tìm trong trí nhớ tên gọi của người này. Tôi đoán là đến cuối cùng, cậu ta cũng không biết tôi thực sự không biết cậu ta là ai.

Tôi thường xuyên gặp trường hợp như thế thi nghe điện thoại, đối phương dùng số lạ gọi đến, không nói rõ họ tên, sau khi nói tạm biệt, tôi cũng không biết người vừa trò chuyện với mình là ai.

Hôm sau, khi đến nhà ăn số ba mua cơm, lúc chú đầu bếp lắc lắc cái muôi bớt mấy hạt cơm xuống, tôi mới sực nhớ ra nhân vật bí ẩn hôm qua là Lưu Khải, người đã nhặt được thẻ cơm của Bạch Lâm.

2

Tiết học của Mộ Thừa Hòa vẫn thế.

Thời tiết ngày càng lạnh, mọi người chỉ mong sao tiết học được rút ngắn lại để nhanh chóng đến giờ nghỉ, lập tức trở về phòng chui vào chăn ấm. Lần này thầy cũng cho học liền hai tiết, tan học sớm hơn mười phút.

Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là đến kỳ nghỉ đông. Rất nhiều môn học tự chọn đều chuẩn bị thi hết kỳ, môn tiếng Nga cũng thế. Cho nên, sau khi giảng xong, thầy bảo tôi tan học đến phòng làm việc của thầy để lấy tài liệu ôn tập, rồi hỏi xem bạn nào cần thì photo ra.

Thầy nói: “Tài liệu này có chứa tám mươi phần trăm nội dung thi, bảo các bạn cố gắng ôn tập.”

Tôi mở to mắt: “Hai tờ giấy này là được tám mươi điểm rồi sao?”

Thầy mỉm cười gật đầu.

Tôi vui mừng nói ào ào: “Thầy vạn tuế!”

“Em đừng có thu nhỏ, mang vào phòng thi đấy.” Thầy bổ sung.

“…Sao lại làm thế ạ?” Tôi ngượng nghịu cúi đầu, người này đúng là toàn nhắc những chuyện không nên nhắc.

Lúc này, người đi lại rất ít.

Tôi và thầy cùng xuống tầng một, đúng lúc gặp một người bạn học, hình như bạn ấy để quên gì đó trong lớp nên quay lại lấy. Nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, bạn đó gật đầu chào rồi vội vã đi lên.

Tuyết vẫn đang rơi, tôi bật ô, do dự không biết có nên đi chung với thầy không.

Chính lúc này, ở đúng chỗ rẽ có một chiếc xe đi qua. Thầy túm lấy cánh tay tôi, kéo sượt một cái trở về đường đi bộ, cùng lúc chiếc ô đã bật lên rạch qua mặt khựng lại, chớp chớp mắt, thần sắc có chút kỳ lạ.

“Thầy có sao không? Vào mắt hả thầy?” Tôi căng thẳng hỏi.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét