Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 7

“Nếu như em thích hát, em có thể chọn bài Ai cũng bảo quê hương em đẹp.”

“Tại sao?”

“Em nghe thử là biết liền.” Lão ta cười cười. “Nhớ phải chọn bài của Bành Lệ Viện đấy.”

Ô! Hóa ra người này là fan hâm mộ của cô Bành à?

Tôi và Bạch Lâm cùng nhau từ nhà vệ sinh trở về phòng hát, thấy Tống Kỳ Kỳ đang cầm micro ngâm nga. Giọng cô ấy rất hay, nghe nói khi còn trẻ, mẹ cô ấy ở trong đội văn nghệ của nhà máy, chuyên làm công tác tuyên truyền, có lẽ vì thế mà ít nhiều cô ấy cũng được thừa hưởng chút gien di truyền từ mẹ, hát nhạc dân ca rất hay.

Ngay từ ngày nhập trường, Tống Kỳ Kỳ đã khác với ba chúng tôi.

Cô ấy học giỏi, tính tình dễ chịu, có thể xem là một cô gái hiền thục, mỗi năm đều nhận được học bổng cao nhất của trường, học kỳ này còn được kết nạp Đảng, nghe nói đến cả chơi piano cô ấy cũng thuộc cấp tám. Tóm lại là, bất kể xét từ phương diện nào, Tống Kỳ Kỳ cũng hơn hẳn chúng tôi một bậc.

Học viện Tự nhiên của trường chúng tôi nổi tiếng cả nước, đặc biệt là khoa Vật lý, luôn dẫn đầu và liên tục giành giải thưởng toàn quốc, trái lại ngành Xã hội thì không mấy nổi bật. Thật khó tưởng tượng một người có điểm thi cao nhất khóa như Tống Kỳ Kỳ lại thi vào khoa tiếng Anh, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy ấm ức thay cô ấy. Có lần tôi hỏi Tống Kỳ Kỳ, nhưng cô ấy chỉ điềm nhiên trả lời: “Đại học A rất tốt, là trường nổi tiếng toàn quốc, hơn nữa, từ nhỏ mình đã thích học ngoại ngữ, nên chọn trường này thôi.”

Tôi ngồi phịch xuống sofa: “Bấm cho mình bài Ai cũng bảo quê hương em đẹp.”

“Cậu hát á?” Triệu Hiểu Đường hỏi.

“Không, chúng ta nghe.” Tôi nghiêm giọng nói.

Triệu Hiểu Đường chẳng hiểu gì.

Bạch Lâm cười nói: “Nhiệm vụ thầy Mộ giao.”

“Ai là thầy Mộ?” Mộ Hải xen vào, tưởng chúng tôi đang nói đến anh ấy.

“Đi đi đi. Không phải nói anh.” Bạch Lâm nói.

Tôi bấm nút bật âm thanh gốc, tiếng hát của cô Bành từ từ truyền đến.

Những ngọn núi biếc xanh liền kề trùng điệp

Từng áng mây trắng tinh trôi dập dềnh quanh núi

Những mẫu ruộng bậc thang lớp lớp xanh non

Mỗi câu ca cất lên vang vọng trong từng cơn gió…

Tôi biết bài hát này và cũng đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng từ trước đến giờ chưa từng chú ý xem lời bài hát có gì đặc biệt, nên bây giờ, tôi cố gắng tập trung tinh thần nhìn phụ đề trên màn hình, suy xét từng câu chữ. Khi bài hát đến đoạn:“A… ai cũng nói quê em rất đẹp, tơ ra ớ ơ ớ ơ…”

m bật hơi của cô Bành quả là rất du dương, uyển chuyển, ý vị vô cùng. Bạch Lâm tức thì hiểu ra, lập tức ôm bụng cười sặc sụa.

Tôi tức điên lên, gào tới ba lần: “Tiểu Bạch!!! Cười nữa đi!

3

Tôi là một người rất thích hát, bất kể là tiếng Hoa, tiếng Anh, tiếng dân tộc, tiếng phổ thông hay tiếng Quảng, chỉ cần nghe thuận tai thì tôi sẽ ngâm nga vài câu.

Sau một công đoạn so sánh tỉ mỉ, tôi phát hiện bài dân ca Sơn Tây Ai cũng bảo quê hương em đẹp này, ngoại trừ bản do cô Nhậm Quế Trân hát, còn một số phiên bản khác cũng rất hay. Bài hát có giai điệu hay, lại rất nổi tiếng nên được nhiều người hát lại. Và phiên bản của cô Bành mà Mộ Thừa Hòa bảo tôi hát đích thực là bản có âm bật hơi nghe dễ chịu và nhẹ nhàng nhất.

Cũng trong quá trình tìm kiếm ấy, tôi phát hiện rất nhiều nhạc dân ca đều vận dụng âm bật hơi như thế, ví dụ như bài hát mà ta thường hát lúc nhỏ - Phụng Dương Hoa Cổ[2], trong đó có một đoạn thế này:“Tay trái cầm chiêng, tay phải cầm trống, tay cầm chiêng trống để hát hò. Bài hát khác em không biết đâu, em chỉ biết hát Phụng Dương thôi. Hát Phụng Dương a á a á a…., tơ ra ớ ơ… lang tang bay bay, tơ ra ớ ơ… lang tang bay bay…”

[2] Hoa Cổ: là một điệu múa dân gian, gồm một nam, một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống, cùng múa.

Sau này, bài hát Phiêu Di của Châu Kiệt Luân cũng được dùng thủ pháp này, khiến cho khắp đường phố đều hát “tơ ra phiêu, tơ ra phiêu”.

Một buổi sáng tinh mơ, gió thu xào xạc.

Tôi dụi mắt đứng dậy đi đánh răng, vừa lấy kem đánh răng vừa hát theo thói quen: “Ai cũng bảo quê hương em đẹp, tơ ra ớ ơ…”

Ban đầu tôi cũng không phát hiện ra điều gì, cho đến khi Bạch Lâm đang đứng rửa mặt ở bên cạnh bất chợt quay sang nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. “Tiểu Đồng, hát lại xem!”

Tôi lại hát: “Tơ ra ớ ơ…” Mặc dù đầu lưỡi còn chưa linh hoạt lắm, nhưng những âm bật ra và rung rung đó thật rất rõ ràng trong buổi sớm mai gió lạnh này.

Tôi hét lên, ôm chầm lấy Bạch Lâm: “Tiểu Bạch, mình thành công rồi! Thành công rồi! Cuối cùng cũng không bị khinh bỉ nữa rồi!”

Dù rất vui mừng, nhưng tôi cũng hiểu đạo lý: thuyền đi ngược dòng, không tiến ắt lùi, cho nên suốt đường đi tôi vẫn cứ mãi lắc lư cái đầu: “Tơ ra ớ ơ… tơ ra ớ ơ…” Những người đi ngang qua đều nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ.

Sau đó, tôi lại làm theo cách mà Mộ Thừa Hòa hướng dẫn, lược bớt “tơ” phía trước đi. Vài ba hôm sau, cuối cùng tôi cũng phát ra được một âm [p] dễ chịu, thậm chí còn có thể bắt chước Mộ Thừa Hòa kéo dài âm đọc nữa.

Từ đó, ngày nào tôi cũng ở trong phòng ký túc, luyện tập âm bật hơi.

Bây giờ, đến cả Bạch Lâm - người chỉ có thể bật hơi một cách cứng ngắc, cuối cùng không chịu nổi nữa, nói với tôi bằng giọng đầy oán hận: “Nhìn cái mặt đắc ý của cậu kìa, đúng là tiểu nhân!”

Tôi ngồi xuống, chống cằm, thở dài: “Haizz… thật là cô đơn như tuyết mà…”

Buổi chiều, bốn chúng tôi ôm sách cùng học tiết đọc hiểu.

Bài học mới bắt đầu được mười phút, thầy hướng dẫn đã đến gõ cửa, gọi thầy dạy đọc hiểu ra ngoài, lát sau thầy trở về truyền đạt lại một thông tin khiến tất cả mọi người đều phấn khởi: “Hai hôm nay có lãnh đạo đến Học viện Ngoại ngữ chúng ta kiểm tra, nhà trường thông báo các lớp học chiều nay được nghỉ để làm vệ sinh.”

Lời thầy vừa dứt, chúng tôi đồng loạt vỗ tay hoan hô. Quả là trời ban tin tốt lành, tự nhiên được nghỉ hai tiết đọc hiểu. Buổi học đọc hiểu của chúng tôi lần nào cũng vậy, đầu tiên thầy bảo chúng tôi xem bài, sau đó mỗi người đứng dậy dịch một đoạn, rồi thầy sẽ sửa. Nhạt nhẽo vô cùng.

Bạch Lâm khá kích động, vừa thu dọn sách vở vừa nói: “Các vị lãnh đạo, em yêu các vị lắm!”

Thầy dạy đọc hiểu đẩy đẩy gọng kính nói: “Tôi nói…”

Thầy vừa mở lời, chúng tôi lập tức im phăng phắc.

“Các em thật sự thích lao động vậy sao?”

Chúng tôi đều ngượng ngùng mà cười hì hì.

Thầy cũng cười: “Các em không phải là thích lao động, mà là không thích học.”

Nói trúng tim đen rồi!

Tiết học tiếng Nga tối hôm đó vẫn họv như bình thường.

Mộ Thừa Hòa còn chưa vào lớp thì đồng hương của Tiểu Bạch cùng những bạn khác đã xắn áo xoa tay, cử động các khớp t linh hoạt, tất cả đều mang dáng vẻ hôm nay nhất định phải thành công với bất cứ câu hỏi nào của Mộ Thừa Hòa.

Giờ học bắt đầu, Mộ Thừa Hòa bảo mọi người lật đến trang từ vựng của tiết học trước, sau đó nói: “Em nào đồng ý…”

“Em đồng ý!” Tôi giơ thẳng tay.

Lão ta chỉ mới nói được nửa câu đã bị tôi bất ngờ cắt ngang.

Đồng hương của Tiểu Bạch mang đầy quyết tâm, thấy vậy liền không cam tâm, huých huých tôi một cái: “Bạn à, đúng là phản ứng nhanh đấy, chí ít cũng cho người ta một cơ hội chứ.”

Mộ Thừa Hòa hơi nheo mắt, ra hiệu cho tôi đứng lên, hỏi: “Lớp trưởng, tôi còn chưa nói xong mà em đã đồng ý rồi sao?”

“Dạ, đồng ý!” Tôi gật đầu rất khẩn thiết.

Thì chỉ là đọc từ vựng thôi mà, khó khăn lắm tôi mới đọc được âm bật hơi, đương nhiên là phải biểu diễn trước lớp để rửa mối hận trước đó rồi.

“Điều tôi muốn nói là, sau giờ học hôm nay có em nào đồng ý giúp tôi quét dọn văn phòng không, nghe nói ngày mai có thanh tra. Bây giờ thì tốt rồi, thật là cảm ơn em.” Khóe môi lão ta cong lên, nhìn tôi, cười rạng rỡ.

“… Không phải đọc từ vựng, mà là tổng vệ sinh ư?” Tôi hỏi lại.

“Lần nào cũng gọi các em đọc từ vựng, thật là nhàm chán. Dạy học là phải có sáng tạo, có sáng tạo mới có thể làm cho học sinh cảm thấy hứng thú, hứng thú là động lực tốt nhất để thúc đẩy tinh thần học tập, có đúng không?” Lão ta lại cười.

“Dạ đúng, thầy Mộ nói hay lắm!” Đồng hương của Tiểu Bạch vỗ tay đầu tiên.

Lập tức, cả phòng học ngập tràn tiếng vỗ tay.

Cuối cùng Mộ Thừa Hòa cũng chú ý đến đồng hương của Tiểu Bạch: “Em thắt bím ngồi phía trước lớp trưởng, em đến từ khoa Số học ấy. Đúng rồi, chính là em.”

Đồng hương của Tiểu Bạch vì được chú ý đến mà giật mình đứng dậy, nét mặt tràn đầy hạnh phúc. Tuy chỉ là học chui, nhưng mỗi buổi học, ngoài việc ngắm Mộ Thừa Hòa ra, cô ấy cũng không hề lãng phí thời gian, bấy lâu rất nghiêm túc học tập.

Nhưng điều khiến tôi thấy lạ tại sao Mộ Thừa Hòa lại biết cô ấy học khoa Số học nhỉ?

Mộ Thừa Hòa rất thân thiện, nói với cô ấy: “Mời em đọc đoạn đối thoại ở trang 55.”

Lòng vòng nửa ngày trời, cái được lão ta cho là “có sáng tạo” chính là gọi một sinh viên học chui của khoa khác không đọc từ vựng mà là đọc đối thoại, và bảo tôi - một đứa rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí hy vọng được đọc từ vựng - đi tổng vệ sinh văn phòng cho lão ta…

Giây phút này, nếu có ai hỏi tôi, trên đời này có tình cảm nào sâu đậm hơn tình yêu, và lâu dài hơn tình thân, tôi sẽ không do dự mà đáp rằng: chắc chắn là mối hận của tôi đối với Mộ Thừa Hòa.

4

Văn phòng của Mộ Thừa Hòa là phòng số bốn cuối hành lang tầng bảy.

Phòng không lớn, diện tích sử dụng chỉ khoảng mười mét vuông, có ba bàn làm việc và hai máy vi tính, còn có một tủ đựng hồ sơ, bên trong là lý lịch của toàn bộ sinh viên trong học viện. Bên ngoài cửa có treo biển “Ủy viên Đoàn Học viện Ngoại ngữ”.

Trong học kỳ này, Trần Đình ngoài việc là giáo viên dạy tiếng Nga cho chúng tôi, còn là phó bí thư Đoàn Học viện Ngoại ngữ. Đừng xem thường nơi này, từ việc nhỏ nhặt như mấy chuyện lặt vặt của sinh viên, cho đến những việc lớn như tiến cử sinh viên xuất sắc vào Đảng đều do bộ phận này giải quyết.

Bây giờ Mộ Thừa Hòa đang chiếm giữ gian phòng này.

Tôi đứng ngoài cửa phòng, dò xét xung quanh, rồi nói bằng vẻ hằm hằm: “Thưa thầy, thầy muốn em quét chỗ nào?”

Mộ Thừa Hòa đặt quyển sách và hồ sơ xuống bàn: “Thật ra cũng không có gì nhiều, em vứt túi rác này đi.”

Đơn giản thế thôi ư?

Tâm trạng của tôi lập tức nhẹ nhõm hơn, đi tới thùng rác buộc bao ni lông lại, sau đó vui vẻ đem vứt nó đi. Khi tôi trở về, Mộ Thừa Hòa đang ngồi trước máy vi tính, ngón tay nhảy múa cực nhanh. Nhận ra tôi đã trở lại, đôi mắt của lão vẫn không rời khỏi màn hình: “Về rồi à?”

“Dạ!” Tôi gật đầu.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét