Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 33

Bạch Lâm là người đầu tiên nhìn thấy cử động này, tức thì cười tươi như hoa nở, còn bắt chước Lưu Khải nhưng thêm đường thêm muối mà nói: “Tiểu Đồng, nhìn cái tướng ăn của em kìa, dễ thương quá đi.”

Lý sư huynh và Tống Kỳ Kỳ đều bật cười.

Lưu Khải cũng cười theo, hơi ngượng nghịu cúi xuống.

Tôi vờ giận, hét to với Bạch Lâm: “Cậu bắt chước nữa thử xem!”

Bạch Lâm càng cười to hơn: “Ôi, Tiểu Đồng, em mắc cỡ rồi sao?”

Tôi lập tức chạy tới, định túm lấy cô ấy, bịt miệng cô ấy. Ngờ đâu cô ấy như con cá vậy, mới chớp mắt đã lách ra phía sau Lưu Khải, cười hì hì nói: “Anh Lưu Khải, anh xem kìa, Tiểu Đồng nhà anh mắc cỡ quá hóa giận rồi.”

Tôi bắt cô ấy, cô ấy lại kéo Lưu Khải làm bia đỡ đạn.

Tôi không nhanh nhảu bằng Bạch Lâm, lại thêm ly kem đang ở trên tay, Lưu Khải đứng ở giữa, kiểu nào tôi cũng không thành công, đành cắn răng nói: “Đợi mình vứt cái này đi rồi sẽ tới bắt cậu.” Sau đó chạy đi tìm thùng rác.

Không thể ngờ rằng tôi lại đụng vào ngực một người.

Người đó mặc áo sơ mi trắng, phần ngực tức thì bị màu đỏ hồng của kem dâu in thành một vết to.

Bạch Lâm cũng tắt hẳn tiếng cười.

Tôi nghe Lý sư huynh gọi: “Thầy Mộ!”

5

Bạch Lâm và những người khác cũng đồng loạt gọi theo. Tôi ngẩng lên, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, lung túng lùi lại hai bước.

Thầy hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”

Tôi không biết câu này là đang hỏi tôi hay hỏi người khác vì hơn một nửa số người ở đây thầy đều biết. Tôi không dám trả lời.

Tống Kỳ Kỳ vội vàng lấy khăn giấy nhét vào tay tôi. Tay cầm khăn giấy của tôi đưa lên, nhưng đến nửa chừng thì dừng lại, không dám tiến tới. Đứng nhìn như thế mới phát hiện áo của thầy không phải màu trắng trơn mà là màu lam nhạt. Nhưng nhìn kỹ hơn, đó không chỉ là màu xanh nhạt mà còn có những đường kẻ dọc.

Kem lan ra, dính trên lớp vải mỏng ấy, thấm vào da thịt. Tôi không kìm được mà suy nghĩ, cảm giác bị đồ ngọt dính vào người chắc chắn là rất khó chịu.

Lý sư huynh e thẹn gãi gãi đầu, giải thích: “Dạ, em sắp vào viện nghiên cứu sinh nên hôm nay mời mọi người ăn một bữa.”

Mộ Thừa Hòa gật đầu, nhận lấy khăn giấy từ tay tôi rồi lau vết ố trên áo. Tôi không biết thầy đã ở sau lưng chúng tôi từ khi nào, có nhìn thấy cử chỉ thân mật của Lưu Khải đối với tôi hay không, có nghe thấy những lời Bạch Lâm trêu ghẹo tôi và Lưu Khải không? Nhưng cho dù thầy có nhìn thấy thì đã sao?

Bạch Lâm ủ rũ nói: “Thầy Mộ, để Tiết Đồng giặt cho thầy vậy, hay mua cho thầy một cái áo khác.”

Tôi không dám nhìn Mộ Thừa Hòa, thấp thoáng cảm thấy ánh mắt của thầy lướt qua tôi, rồi qua Lưu Khải, cuối cùng là những người khác, sau đó thầy cười híp mắt, nói: “Không cần đâu, chẳng phải thứ gì quý giá. Các em chơi vui vẻ, tôi phải về phòng làm việc.”

Nói xong, thầy liền đi đường vòng rời khỏi.

Nhìn bóng lưng thầy xa dần, Triệu Hiểu Đường nói một cách mê mẩn: “Đấy chính là thầy Mộ trong truyền thuyết của các cậu sao?” Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Mộ Thừa Hòa.

“Không phải thầy ấy thì còn có thể là ai?” Bạch Lâm nói.

“Đây nào phải là người.” Tình thánh Triệu Hiểu Đường cảm thán. “Rõ ràng là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.”

Chín người còn lại chúng tôi cùng im lặng.

Cuối cùng, Lý sư huynh phát hiện ra một vấn đề: “Tôi nhớ lúc nãy thầy Mộ nói thầy về phòng làm việc?”

Một sư huynh khác đáp: “Ừ.

Lý sư huynh lại hỏi: “Nhưng hướng đi của thầy rõ ràng là đến thư viện mà?”

Bạch Lâm nói: “Người ta vào đó thay đồ trước không được sao?”

Chúng tôi lại im lặng.

Ký túc xá ở đây khác với khu Tây, không phải toàn bộ nữ sinh ở một tòa nhà riêng, mà chia thành khu nam và khu nữ, xen kẽ chẳng theo quy luật nào.

Hành lang phòng chúng tôi đối diện với cửa sổ của khu nam khoa nào đó, cách nhau khoảng mười mét. Tivi trong trường đều dùng cùng một hiệu, có lúc chúng tôi không tìm được điều khiển thì sẽ chạy qua phòng kế bên mượn dùng tạm. Kết quả là, có một lần chúng tôi phát hiện tivi đột nhiên tự chuyển sang đài Tomato[3] mà không cần điều khiển.

[3] Đài Tomato: thuộc đài truyền hình vệ tinh Phương Đông.

Tôi nói: “Chẳng lẽ tivi này lâu năm quá rồi, bị chập mạch?”

Bạch Lâm nhún vai: “Chắc vậy.”

Sau đó, tôi chỉnh trở về đài Apple[4], một phút sau nó lại biến thành đài Tomato. Bạch Lâm cũng bắt đầu thấy quái lạ.

[4] Đài Apple: thuộc đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam.

“Chẳng lẽ nó thích cà chua, không thích táo?” Tôi hỏi Bạch Lâm, tiện thể ngồi mò mẫm sở thích của “người bạn mới” này.

Cuối cùng chúng tôi mới phát hiện, hóa ra không phải là tivi giở chứng, mà do đám nam sinh ở tầng đối diện. Tivi hướng ra ngoài hành lang, bên kia là tầng của nam sinh. Họ đang cầm điều khiển điều khiển tivi bên phòng chúng tôi. Sau này, khi rảnh rỗi không có gì làm, chúng tôi sẽ lấy gậy ông đập lưng ông. Trong bầu không khí vui vẻ của môi trường mới ở cơ sở chính này, phòng chúng tôi đã xảy ra một chuyện chấn động kinh hãi nhất trong cả thời kỳ học đại học.

Hôm đó là thứ Hai.

Sáng sớm, chúng tôi có tiết đọc hiểu. Triệu Hiệu Đường làm tóc ở trong phòng, lề mề cả nửa ngày, vào đến lớp thì đã muộn giờ. Giảng viên đọc hiểu đã quen với tác phong của cô ấy nên cũng chẳng để ý đến. Vì tính đặc thù của chuyên ngành Ngoại ngữ nên mỗi lớp học chỉ có hai mươi sinh viên, chỗ ngồi cũng tương đối cố định, ai nghỉ học nhìn xuống là biết ngay. Ngoài ra, còn có một điều bất lợi khác là khi luân phiên trả lờiâu hỏi, xoay vòng cũng sẽ nhanh hơn.

Vì vậy mà bốn chúng tôi thích ngồi chung với nhau, cho Tống Kỳ Kỳ ngồi giữa, có như vậy, khi bị gọi tên đứng dậy dịch cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Triệu Hiệu Đường là người cuối cùng vào lớp.

Mười phút sau, ở ngoài cửa lại xuất hiện một người, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Cô ta gõ cửa rồi hỏi: “Xin hỏi đây có phải là lớp một khoa Anh không?”

Cô ta khá lịch sự, không nhận ra là có mưu đồ gì nên cô giáo lớp nói phải.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét