Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 62

“Tất cả dư luận đều cho là như vậy. Bởi vì trong mắt của mọi người trong xã hội, học sinh là quần thể yếu. Khi học đại học, tuy những người đó đều trưởng thành cả rồi, nhưng giáo viên vẫn là người lớn hơn, do đó mọi người sẽ cho rằng giáo viên đã lợi dụng chức quyền, dụ dỗ những học sinh ngây thơ. Chúng ta thì chiếm ưu thế hơn một chút, dù sao thì giáo viên nữ và học sinh nam vẫn còn đỡ, nếu là một thầy giáo và một nữ sinh, chậc chậc chậc, đặt vào thời cổ đại, có biết bị gọi là gì không?”

“Gọi là gì?”

“Loạn luân.”

Tôi há miệng, không nói được lời nào nữa.

“Chuyện này tuy không phạm pháp nhưng rất ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường.”

Buổi tối, tôi ngồi trong phòng lên mạng, tìm được rất nhiều mẩu chuyện nói về tình yêu thầy trò, những người giơ tay đồng ý hầu hết là những thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng đại đa số đều cho rằng giáo viên đó thế này thế nọ. Tôi chần chừ một lúc,mở một chủ đề trong diễn đàn mà mình thường xem: Tốt nghiệp rồi có còn bị cho là giáo viên yêu học trò không?

“Có phải sau khi tốt nghiệp rồi thì có thể ở bên nhau không? Người khác có còn nói này nói nọ, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng không? Có còn nói xấu giáo viên của tôi không?”

Một lúc sau có người trả lời.

Thiếu gia thành [ZFY]: Xem bạn nghĩ thế nào, vấn đề là thầy của bạn nghĩ sao. Nếu thầy của bạn nghĩ như thế, thì cả đời cũng chỉ xem bạn là học trò.

Cái túi sến súa: Không biết.

Sula là trái tim của AYan: Ối ối, lại không được bóc tem[1] rồi. Chủ thớt[2], tôi nói cho bạn biết, chắc chắn là không phải.

[1] Ngôn ngữ trên mạng, “bóc tem” ở đây là chỉ người đầu tiên comment một chủ đề mới trên diễn đàn.

[2] Chủ thớt: ngôn ngữ trên mạng, từ “thớt” ở đây là “thread” (chủ đề), ý chỉ người lập ra chủ đề mới trên diễn đàn.

Tôi đi vệ sinh trở về đã thấy có thêm rất nhiều tin nhắn.

Suwandara: Sợ gì? Không ai xen vào chuyện này được, chủ thớt, tôi ủng hộ bạn mặc dù tôi không dám.

Đi du lịch một mình: Tuy đã tốt nghiệp, nhưng trong mắt người khác thì vẫn là thầy trò.

Tôi lại gửi lên đó một câu: Tôi là chủ thớt, hiện giờ tôi còn ở trong nhà của thầy giáo tôi, mọi người nói như vậy có được không?

Lập tức các câu trả lời lại ồ ạt gửi đến.

Cục bột: Sống chung rồi sao? Trò thật là dũng cảm.

Chim sơn ca trên thảo nguyên 007: Thầy của bạn là cầm thú, ối a cầm thú, mặc niệm thêm một vạn lần...

Đọc xong tin nhắn cuối cùng, tôi tức thì im bặt.

Đúng lúc này, Mộ Thừa Hòa gõ gõ cửa phòng đang mở của tôi: “Trời nóng như vậy, một mình em ngồi ngẩn ra đấy, không bật điều hòa sao?”

“Hả? À rồi.” Tôi sợ anh nhìn thấy tôi đang làm gì nên vội vàng đóng trang web đó lại

Nhỡ để anh nhìn thấy hai chữ “cầm thú” đó thì sao?

Mộ Thừa Hòa nhìn thấy sắc mặt hốt hoảng của tôi, dáng vẻ có chút lưỡng lự.

Tôi chột dạ nhìn anh, cười rất khờ khạo.

Anh hơi liếc sang màn hình máy tính một cái: “Tự em bật đi, điều khiển ở trên bàn ấy.” Nói xong, anh không đi vào phòng mà nhanh chóng quay trở lại phòng khách.

Tôi nhìn theo bóng lưng của anh, có chút bồn chồn, chẳng lẽ bị nụ cười ngốc nghếch của tôi dọa cho sợ quá hay sao? Hay là... tưởng mình đang xem trang web “người lớn”?

Đến khi xác định anh đã ra ngoài, tôi lại mở trang đó lên.

Chỉ thấy cuối cùng lại có thêm một lời nhắn.

Hoa ca ca buồn rầu một mình: Xời, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần bạn và giáo viên ấy không phải đồng tính là được rồi.

“Phụt...” Tôi phun rồi.

2

Cuối tháng, tôi đến bệnh viện thăm ông nội. Cơ thể ông mỗi ngày một yếu hơn. Lúc tôi đến không phải giờ ăn cho nên y tá và bà nội không có ở đó. Tôi không tìm được lòng, đến ngồi bên cạnh giường ông, khe khẽ thì thầm bên tai ông mấy chuyện riêng tư.

Lát sau, y tá đến cặp nhiệt độ kiểm tra thân nhiệt của ông, lúc này tôi mới chợt nhớ ra Mộ Thừa Hòa còn đang đứng dưới tầng đợi tôi.

Mấy ngày này thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ hạ thấp, đang chuyển mùa từ hạ sang thu. Trong bệnh viện, người thì đông đúc, chỗ nào cũng đều có người bị cúm. Mộ Thừa Hòa đứng đợi tôi ở sảnh của phòng khám bệnh hơn một tiếng đồng hồ.

Tôi vội vã chạy đến nói xin lỗi: “Em quên mất thời gian.”

“Không cần vội, dù gì ngoài trời cũng đang mưa.”

Về tới nhà thì anh bị sốt nhẹ. Bệnh của anh không giống những người bình thường khác, chẳng có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, lúc nào sốt là sốt ngay.

Nhưng anh lại sống chết không chịu thừa nhận mình bị sốt, chỉ n là hơi chóng mặt.

Tôi đặt tay lên trán anh: “Nóng hơn tay em nhiều vậy mà.”

“Đó là tại tay em lạnh.”

“Phải uống thuốc ngay, chắc chắn là anh đang sốt.’

“Không có, không uống.” Trong việc này, anh cực kỳ trẻ con.

Bắt anh uống thuốc đã khó thế này thì việc lôi anh đến phòng khám đúng là chuyện chỉ có trong tưởng tượng. Sớm biết anh là kiểu thanh niên mới lớn, dễ nhiễm siêu virus như thế thì tôi đã chú ý hơn rồi.

Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra, trong đêm Giao thừa hai năm trước, chắc chắn anh không phải anh không thể uống thuốc bừa bãi mà nhất định là vì không muốn uống nên mới viện cớ hù dọa tôi.

Trước đây, trong nhà không có cặp nhiệt độ, bố thường hôn lên trán tôi, chỉ một cái là biết ngay thân nhiệt tôi có phải cao hơn mức bình thường hay không. Đột nhiên tôi nhớ ra cách này, liền đặt ly nước xuống bàn, giữ chặt đầu anh, không do dự nhiều hôn ngay lên trán.

Rất nóng.

“Đúng là đang bị sốt.” Tôi rút ra kết luận.

Ngờ đâu anh chẳng phản bác lời nào, mà còn ngây người ra, hai má chẳng mấy chốc đã đỏ ửng.

Cơn sốt làm lỗ tai anh lùng bùng, sáng hôm sau thì càng nặng hơn, Mộ Thừa Hòa đột nhiên nhận được cuộc gọi bảo anh đi công tác. Lúc đó, anh đang nằm thượt trên giường, chẳng thể nhúc nhích. Nhưng lại nói với đầu dây bên kia: “Được, không thành vấn đề.” Giọng nói chẳng có chút do dự.

Tôi đứng ngoài cửa nhìn anh, khẽ thở dài.

Thế là, trong thời gian tôi bận rộn nhất vì phải đón tân sinh viên, Mộ Thừa Hòa đã đi công tác, nhiệm vụ lần này có vẻ rất nặng nề, phải đến lễ Quốc khánh, anh mới trở về. Đúng lúc tôi cũng phải cùng tân sinh viên ra ngoại thành tham gia tháng tập quân sự.

Như thế này cũng tốt, cả hai chúng tôi đều rời xa nơi đó một thời gian.

“Cậu thì không sao, đứng dậy phủi phủi mông là có thể đi luôn, dù sao cậu cũng không phải ở lại Đại học A. Nhưng Mộ Thừa Hòa thì thê thảm hơn đấy. À, còn nữa...” Bạch Lâm bảo. “Mình đã bật mí cho sư huynh nhà mình biết cậu và thầy Mộ quen nhau thật rồi, cũng không kể c tiết lắm, vậy mà mắt của anh ấy như muốn rớt ra ngoài luôn vậy. Giống như người hẹn hò với cậu không phải Mộ Thừa Hòa, mà là con dâu nhà anh ta.”

Tôi bất giác bật cười.

Sau khi Bạch Lâm cùng tôi đi mua một vài vật dụng cần thiết cho tháng quân sự xong thì lái xe chở tôi về ký túc xá của trường. Khi đến một ngã tư, tôi chợt bảo cô ấy: “Dừng xe! Dừng xe!”

Cô ấy từ từ tấp xe vào lề đường hỏi: “Gì vậy?”

“Trương Lệ Lệ.” Tôi trả lời ngắn gọn.

Không phải Trương Lệ Lệ ở bên kia đang xảy ra chuyện gì quái lạ, mà là cô ấy và một người đàn ông đang giằng co, lôi kéo nhau.

“Người ở cùng phòng với cậu à?” Bạch Lâm hỏi.

“Ừm. Người đàn ông đó là ai nhỉ?”

Trương Lệ Lệ đang nước mắt đầm đìa giằng co với người đó ở bên đường.

“Còn có thể là ai nữa? Không phải bạn trai hiện giờ thì là bạn trai trước đây thôi. Nếu không, sao lại khóc thảm thiết như vậy?” Bạch Lâm đứng ngoài bình luận.

Lúc này, người đàn ông hất tay Trương Lệ Lệ ra, chẳng chút do dự quay lưng bước đi, được năm sáu bước lại quay đầu nói gì đó với Trương Lệ Lệ. Trương Lệ Lệ ngồi xổm xuống đất, khóc òa lên. Những người đi đường đều hiếu kỳ ngoái nhìn cô ấy.

“Cậu không qua an ủi người bạn cùng phòng của mình à?” Bạch Lâm hỏi.

“Thôi bỏ đi, có lẽ cô ấy không muốn để người khác nhìn thấy mình như vậy.” Tôi đáp.

Chiều muộn, Trương Lệ Lệ mới trở về, gương mặt trang điểm rất kỹ, vẻ mặt vui mừng hớn hở, không hề có dấu tích của trận khóc sáng nay. Trương Lệ Lệ còn mua rất nhiều quần áo và đồ ăn vặt, thậm chí còn có thức ăn mặn để ăn khuya. Ngày thường, cô ấy tuy rất hào phóng trong việc mua quần áo và túi xách, nhưng với đồ ăn nước uống lại tiết kiệm vô cùng. Hoàn toàn trái ngược với tôi.

“Tiết Đồng, ăn khuya đi.” Cô ấy nói.

“Mua nhiều như vậy làm gì?”

“Ngày mai phải đi huấn luyện quân sự rồi, bây giờ không ăn thì đợi đến lúc mới được ăn một bữa thịnh soạn? À, để tôi đi mua bia.” Nói xong, không đợi tôi phản ứng cô ấy đã cầm ví tiền, đi xuống siêu thị nhỏ ở tầng dưới.

Bình thường cô ấy làm gì chi tiền cho mấy thứ này, đừng nhìn vào những thứ cô ấy mặc hào nhoàng bên ngoài, kỳ thực mỗi đồng chi tiêu đều được ước tính rất kỹ. Dưa muối mà mẹ cô ấy gửi đến lần trước, nếu không phải vì giận tôi mà mang đổ vào thùng rác, chắc sẽ ăn được mấy ngày.

Nhìn những cánh gà chiên và cổ vịt trên bàn, tôi thở dài.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét