Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 22

Bành Vũ nhướn mày, tỏ vẻ khinh thường ghê gớm.

Tôi nói: “Chẳng lẽ em biết?”

Bành Vũ gật đầu: “Đương nhiên rồi, em từng hỏi thầy Mộ mà.”

5

“Thầy Mộ?” Lưu Khải bối rối.

“Là thầy giáo trong trường chúng ta.” Tôi giải thích.

“Thầy Mộ nói cánh của máy bay được thiết kế mặt trên và mặt dưới khác nhau. Phía trên được theo hình giọt nước, do đó khoảng cách lớn, cùng một thời gian, nếu dòng khí lưu thông qua khoảng cách càng dài thì tốc độ càng nhanh. Trái lại, bên dưới mặt phẳng, tốc độ lưu động nhỏ. Căn cứ vào định luật Bernoulli anh vừa nói, tốc độ càng lớn thì áp suất càng cao, cho nên máy bay chính là nhờ sự chênh lệch áp suất này để bay lên.”

Tôi nghe mà cứ như trên mây trên gió, phải một lúc lâu sau mới hiểu ra hình như là áp suất trên nhỏ hơn áp suất dưới nên mới bay được.

Lưu Khải cũng không giận Bành Vũ trêu chọc mình. Nghe xong, Lưu Khải suy nghĩ một lúc, rồi nét mặt tươi cười: “Thì ra là như vậy, đúng là được biết thêm kiến thức rồi.”

Thấy đối phương biểu dương mình như thế, vẻ mặt của Bành Vũ thật giống như là cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi vậy. Nó nói một cách đắc ý: “Cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

“Nhưng mà… thầy Bành à…” Tôi cố tình làm khó nó. “Có một điểm em không hiểu.”

“Gì vậy?”

“Thầy xem ti vi có thấy máy bay chiến đấu của Mỹ lộn ngược không?”

“Ừm.” Bành Vũ gật đầu.

“Nói như thầy, khi máy bay lộn ngược…” Tôi xòe tay làm động tác lật ngược lại. “Thì cánh của nó sẽ bị đảo ngược mặt trên và mặt dưới rồi, vậy sao không thấy nó rơi xuống?”

“Cái này…” Bành Vũ vắt óc một hồi. “Lúc đó em không hỏi đến vấn đề này nên không nghe được lời giải thích của thầy Mộ.”

Vậy là hòa.

Trên đường về, tôi nói: “Em đâu thể lấy nhược điểm của người khác để hạ thấp người ta chứ! Lưu Khải cũng có điểm lợi hại đấy, đội nghiên cứu robot của anh ấy năm ngoái đã vào được chung kết toàn quốc. Mỗi người đều có ưu điểm và tài năng riêng của mình, nếu em bảo thầy Mộ làm một con robot chắc chắn cũng sẽ làm khó thầy.”

Bành Vũ quay mặt qua hướng khác, bĩu môi: “Nhưng em vẫn thích thầy Mộ đấy. Cô và Lưu Khải một nhà, em với thầy Mộ một nhà vậy.” Nói xong, nó có vẻ buồn buồn.

“Em nhỏ mọn vậy sao?” Tôi chọc nó.

“Cô Tiết, cô thiên vị!”

“Cô thiên vị hồi nào?”

“Cô bảo em đi cùng, không phải là cố tình để em làm kỳ đà, đả kích anh Lưu Khải kia sao?”

Tôi chớp chớp mắt, nó cũng hiểu lý lẽ ghê.

“Nhưng mà cô lại mềm lòng rồi. Cô cảm thấy em ăn hiếp anh ta nên cô đã quay lại phản công em. Em giúp cô, cô giúp anh ta. Cô nói xem, cô làm vậy không phải thiên vị thì là gì?” Nó nói với vẻ uất ức.

Tôi ngớ người, nó nói không sai chút nào, tôi liền xoa xoa đầu nó tỏ ý xin lỗi.

Nó vẫn không thèm đoái hoài.

Tôi nói: “Thôi mà đừng giận nữa, lần sau mời em ăn KFC xem như chuộc tội.”

“Trong quán KFC có nhiều thức ăn như vậy, cô lại keo kiệt thế, đến lúc đó cô mua cho em một ly Coca là coi như xong chuyện rồi.”

“Khao em ăn phần gia đình, được chưa?”

“Thêm một cái bánh trứng nữa.”

Tôi cắn răng: “Được.”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Tôi gật đầu, cảm thấy trái tim đang rỉ máu.

Nó quay lại, cười tươi như hoa: “Vậy em không giận nữa.”

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tôi chém Mộ Thừa Hòa, giờ thì Bành Vũ chém tôi.

Buổi chiều tối Ba mươi tết, tôi và mẹ qua nhà bác cả ăn bữa cơm tất niên. Lúc ăn sủi cảo, tôi vừa cắn một miếng, đã trúng ngay phải đồng năm xu trong cái bánh đó.

Chị họ nói: “A, cái bánh đó là do chị gói đấy. Chà chà, năm mới Tiểu Đồng chắc chắn sẽ gặp vận may.”

Tôi từ từ nhè đồng xu đó ra.

Bà nội nói: “Chỉ mong tìm được việc làm tốt, tự nuôi sống mình.”

Bác gái nói: “Mẹ, yêu cầu của mẹ là hơi thấp đấy.”

“Phải đó, bà à, cháu còn phải nuôi bà, nuôi ông của cháu, nuôi mẹ của cháu nữa.”

Bà nội tiếp tục ăn, không nói gì nữa.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện: “Chị, lúc bỏ tiền vào bánh chị đã rửa sạch chưa vậy?”

Cho dù bác trai, bác gái thuyết phục thế nào, ăn tối xong chúng tôi vẫn cáo từ ra về, không ở lại đón Giao thừa cùng mọi người.

Xuống đến dưới nhà, mẹ nói: “Thật ra mẹ thấy con ở lại đón Giao thừa với mọi người vẫn hơn. Dù gì đến chín giờ mẹ cũng phải đi trực.”

Tôi tiếp tục đi về phía trước: “Ở lại thì có gì hay chứ? Ồn ào, khó chịu. Cũng may tối nay chỉ có một chương trình để theo dõi, nếu là ngày thường, để quyết định được xem kênh nào cũng phải tranh nhau nửa ngày trời.”

Lâu nay bà nội vẫn ở với bác cả, anh chị họ đều do bà chăm nom, vì thế tình cảm thân thiết hơn tôi. Nhìn gia đình năm người người ta hòa thuận, vui vẻ, tôi thấy mình giống như người thừa vậy.

Tôi tiễn mẹ đến đầu đường quảng trường đợi xe cảnh sát đến đón mẹ đi trực.

Mẹ nói: “Con mau bắt xe về nhà đi, đừng lang thang bên ngoài nữa, buổi tối không an toàn đâu.”

Tôi cười hì hì: “Có gì mà không an toàn chứ? Hôm nay người xấu cũng nghỉ làm rồi.”

Mẹ gõ đầu tôi rồi quay người bước lên xe.

Tôi lặng lẽ bước lững thững trên đường, phố thưa thớt người qua lại, hầu như họ đều đang vội vã trở về nhà.

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ mới phát hiện ra mình đã nhận được rất nhiều tin nhắn chúc Tết, tin nào cũng khiến tôi bật cười sảng khoái. Tâm trạng bỗng dưng vui vẻ hơn nhiều, tôi chọn tin nhắn có ý nghĩa nhất, ký tên mình ở cuối xong, bấm nút gửi đi. Không đến một phút sau, các tin nhắn trả lời đã lần lượt được gửi tới.

Cùng lúc đó, điện thoại báo rung, trên màn hình hiện lên ba chữ: Mộ Thừa Hòa.

Tay tôi thoáng chốc siết chặt, lúc nãy tôi đã vô tình mà thêm luôn tên thầy vào mục gửi nhóm, tôi thậm chí không biết phải chăng trong lòng mình cũng đang cất giấu niềm hy vọng nhỏ nhoi này.

Thầy lại bất ngờ trả lời tôi bằng một cu gọi.

Tôi cẩn thận nghe máy.

“Tiết Đồng?” Giọng thầy từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Thầy Mộ, lâu quá không gặp, chúc thầy năm mới vui vẻ ạ!” Tôi cố nói với giọng điệu thoải mái nhất.

“Tôi cũng chúc em năm mới vui vẻ!” Thầy nói.

“Thầy ăn tối chưa?” Tôi không biết nói gì, đành hỏi vậy.

Thầy không trả lời, có lẽ là do nghe thấy những âm thanh ở xung quanh tôi nên thầy hỏi ngược lại: “Em đang ở ngoài đường à?”

“Dạ! Em vừa ăn cơm ở nhà bác cả về.”

“Một mình?”

“Vâng.”

“Mẹ đâu?”

“Đi trực rồi ạ!”

Thầy im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Em đang ở đâu?”

Hai mươi phút sau, chiếc CR-V quen thuộc dừng ngay trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp ấy. Thầy bước xuống, đóng cửa xe, đi về phía tôi, cứ ngỡ như là ảo ảnh vậy.

Tôi và thầy không đi đâu xa, chỉ thong dong dạo bước trên phố, rồi vô tình đi đến gần bờ sông. Chúng tôi tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Trước mặt là đường dành cho người đi bộ, bên cạnh con đường đi bộ ấy là một dãy lan can gỗ ngăn cách con sông, và bên ngoài dãy lan can là mặt nước rộng lớn.

Nước sông lặng lẽ chảy về hướng đông, trên mặt nước phản chiếu muôn ánh đèn rực rỡ nhất của thành phố lung linh.

“Lạnh không?” Thầy hỏi.

“Không ạ!” Tôi lắc đầu. Chí ít, bên ngoài lạnh, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Trong một đêm cô đơn và đặc biệt như thế này, lại có thầy ở bên.

Tôi không cao thượng, thánh thiện, cũng không có lòng tự tôn mãnh liệt, do đó đối với sự xuất hiện của Mộ Thừa Hòa, cho dù là vì đồng cảm hay tội nghiệp, tôi cũng thấy ngọt như đường.

Dẫu cho đó chỉ là ảo giác do tôi tưởng tượng ra, tôi cũng mặc kệ.

Khóe môi của thầy hơi cong lên, thầy đút tay vào túi áo măng tô lấy ra một chai rượu, rồi đưa lại trước mặt tôi: “Quà năm mới, Vodka mà ai đó mơ ước đã lâu!”

Tôi hứng khởi reo lên một tiếng.

Quà năm mới này, tôi rất thích!

“Thầy mời em uống thật à?” Tôi cười thích thú.

“Đương nhiên rồi, tôi nói là làm mà.”

Sau đó, như làm ảo thuật vậy, thầy lại lấy ra một chiếc ly thủy tinh nhỏ, mở nắp chai, rót ra hai phần ba ly.

Thầy nói: “Lúc trước, có người bạn nói với tôi, cách uống thuần túy nhất của Vodka là phải dùng loại ly này, thêm ít đá vào, ngoài ra không cần thêm gì khác, sau đó một hơi uống cạn.”

Tôi thấy thèm, liền dùng ánh mắt đầy khát khao nhìn thầy.

Thầy cầm ly lên, để gần mũi ngửi một cái rồi đưa cho tôi.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét