Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 48

Đúng vậy, tôi yêu anh.

Tôi đã từng nghi ngờ về tình yêu này, tôi sợ đó chỉ là một sự kính ngưỡng, một sự ỷ lại, tôi sợ đó là si mê, là dựa dẫm, cho đến khi tôi nhìn thấy thi thể của Trần Nghiên. Giây phút ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu như người nằm trên đó là tôi thì sẽ thế nào? Có những ai sẽ đến gặp tôi? Có những ai sẽ đau lòng?

Khi sinh mạng bỗng dưng phải chấm dứt, điều khiến tôi hối hận và tiếc nuối nhất là gì?

Tôi lấy điện thoại ra, gửi mẩu tin nhắn soạn nháp khi nãy cho Lưu Khải, sau đó tắt nguồn. Rồi quay sang gọi Mộ Thừa Hòa: “Thầy Mộ.”

“Ừ.” Anh quay đầu lại.

Tôi nói: “Thầy có thể ôm em một lúc không?”

Ánh mắt của Mộ Thừa Hòa dừng lại trên gương mặt tôi một giây, sau đó anh dang hai tay ôm tôi vào lòng, rồi thu chặt cánh tay lại, thật chặt.

Nhớ lại lần đầu tiên anh ôm tôi, đúng vào đêm Giao thừa, khi tiếng chuông đón chào năm mới gióng lên, anh đã trao cho tôi một vòng tay lịch lãm và ấm áp.

Tay của tôi đặt ở sau lưng anh, bất chợt cảm thấy trái tim mình như co rút lại, trong nháy mắt cảm giác đó đã truyền đến tứ chi, tay chân tôi đều hơi run lên.

Tôi gục đầu trên bờ vai anh, lại ngửi thấy một mùi hương giống như mùi thông đó, trong khoảnh khắc hai mắt khép lại, những giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn

Yêu, đó là điều chắc chắn, nhưng sao lại khó mở lời đến thế.

Chỉ sợ là khi tôi nói ra ba từ ấy, giống như tôi đã không tôn trọng anh vậy.

Chỉ biết vào ngày Trần Nghiên mãi mãi ra đi, tôi và Lưu Khải đã chia tay.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Thừa Hòa đã bắt xe quay về thành phố A.

Nhận được tin nhắn của tôi, Lưu Khải tương đối bình tĩnh, anh ấy gọi lại, hỏi tôi: “Tại sao?”

“Chúng ta không hợp nhau.”

“Anh đề nghị em suy nghĩ lại, chúng ta có thể tạm thời không gặp nhau.”

“Lưu Khải...”

“Hai tháng đủ để suy nghĩ không?”

“Vấn đề của hai chúng ta không phải như vậy, em đã suy nghĩ rất kỹ.”

“Một tháng?”

“Hoàn toàn là do em...”

“Được, vậy thì một tháng.” Sau đó anh ấy nhanh chóng cúp máy.

Lòng tôi rối bời, cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ đến cảm nhận của Lưu Khải nữa. Có lúc tôi cảm thấy phụ nữ đúng là loài động vật dễ mềm lòng nhất và cũng tàn nhẫn nhất.

Thông qua máy camera giám sát và những manh mối thu thập được, không bao lâu cảnh sát đã điều tra được hung thủ giết chết Trần Nghiên.

“Hồi Tết, lúc các con ở đây, con còn nhớ chuyện vượt ngục không?” Mẹ nói. “Hung thủ chính là con trai của người đó.”

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Sau khi bị bắt, hình phạt hoãn chết của người đó đã thành hình phạt tử hình chấp hành tức thì. Toà án tối cao đã duyệt và chuyển đến đây. Tháng trước người đó đã bị xử bắn.”

“Vậy Trần Nghiên thì có liên quan gì...” Cảm thấy mình đã sai nên khi chưa nói hết câu, tôi đã nhận ra được mối liên hệ đó, lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

“Có lẽ hung thủ muốn đối phương phải nếm trải mùi vị bị mất i người thân.”

“Nhưng bác Trần cũng chỉ làm đúng phận sự của mình, đây là pháp luật, đâu phải ân oán cá nhân.” Tôi nói.

Mẹ không tiếp tục thảo luận đề tài này với tôi nữa, trái lại bà nói: “Con hãy ở lại đây thêm vài ngày nhưng buổi tối đừng ra đường một mình.”

“Bao lâu?”

“Đến khi mẹ nói đã đủ.”

“Nhưng... Triệu Hiểu Đường giúp con tìm được một công việc, mấy ngày nữa là con phải đi làm rồi.”

“Đừng đi nữa, tốt nhất là hãy ở lại đây với mẹ, tìm công việc khác ở thành phố C.”

Tôi nhìn mẹ: “Lúc trước mẹ đâu phải như vậy.”

Mẹ đang xếp quần áo liền ngừng lại, nhìn tôi rất lâu rồi mới từ từ nói: “Đồng Đồng, mẹ không dám tưởng tượng nếu hôm đó không phải là Trần Nghiên, mà là con... Nếu là con thì...”

Mẹ không thể nói tiếp, bèn giả vờ dọn dẹp đồ đạc, lẩn tránh ánh mắt của tôi.

Tôi nói: “Chẳng phải lúc trước bố có tìm người xem bói cho con, nói con sẽ sống mạnh khoẻ đến tám mươi tám tuổi, sau khi hưởng hết tuổi thọ thì nhắm mắt xuôi tay ở nhà một cách tự nhiên sao?”

Mẹ cười: “Con ấy, chỉ thích nghe bố con nói linh tinh thôi.”

Vì là một việc báo thù ác tính, do đó vụ án của Trần Nghiên được tỉnh quan tâm cao độ, Sở Công an phát lệnh truy nã hạng B lên mạng. Vào buổi trưa của một tuần sau đó, hung thủ đã bị tóm gọn tại một huyện nhỏ cách đó hai trăm kilômét.

Vì giây phút ấy, tôi đã cùng Tiểu Lý đến phòng tạm giam để chờ người đó. Nhưng bao nhiêu oán hận, bao nhiêu cơn giận tích luỹ lâu nay lại chẳng thể trút hết ra ngoài ngay khi tôi nhìn thấy tên hung thủ đó. Hung thủ trong tưởng tượng của tôi phải là một người có gương mặt hung dữ, đôi mắt vằn máu, thậm chí phải mang rất nhiều vết sẹo do dao đâm, phải có rất nhiều tiền án, vì chỉ có người như thế mới làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy.

Nhưng nó lại chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nhìn còn nhỏ hơn cả tôi, thậm chí tôi không biết nó đã mười tám tuổi chưa. Giọng của nó sợ sệt như sắp khóc, không ngừng nói với người lớn ở bên cạnh: “Chú ơi, cháu biết lỗi rồi. Chú ơi, cháu biết lỗi rồiCháu biết lỗi rồi.”

Sau này tôi mới biết, bố của nó hạ độc người ta là do ông ấy làm nghề khai thác than đá ở một hầm mỏ tư nhân trong thôn. Cuối năm, đốc công cứ dùng dằng mãi không chịu trả tiền công cho nhân viên, ông ấy nhất thời giận quá đã bỏ thuốc độc vào trong bình nước ấm của đốc công hay uống, sau khi uống hai ngụm, người đốc công đó đã trúng độc mà chết, còn ông ta bị tuyên phạt tội hoãn tử hình.

Dịp Tết vừa rồi, vợ ông ấy đã treo cổ tự tử vì không chịu được cú sốc này. Khi ở nhà cử hành tang sự, ông đã cầu xin cai ngục cho ông về gặp mặt vợ lần cuối. Nhà giam tuy có quy định cho phép tội phạm về nhà gặp người thân lần cuối, nhưng quy định này không áp dụng cho phạm nhân bị phán tội hoãn tử hình. Và rồi, ông ta đã tự tìm cách trốn ra ngoài.

Xâu chuỗi các việc này lại, cuối cùng, nút kết của sợi dây bi kịch đã rơi đúng vào người Trần Nghiên.

Tôi kể lại mọi chuyện cho Mộ Thừa Hòa qua điện thoại.

Anh im lặng rất lâu, sau đó khẽ thở dài.

4

Trở về thành phố A, cuộc sống của tôi liên tiếp xảy ra những biến cố. Đầu tiên vì không kịp đi làm đúng thời gian đã hẹn nên công ty bên Triệu Hiểu Đường đã trực tiếp từ chối tôi. Sau đó, Lưu Khải bị chuyển đến Sở Tư pháp ở một thị trấn nhỏ cách thành phố A một trăm kilômét.

Khi Lưu Khải nói tin này với tôi, tôi sững người một lúc: “Không phải chứ, phải mất bao lâu sau thì mới được điều chuyển quay về đây?”

“Không biết, có thể sẽ phải ở đó luôn.”

“Thật không vậy?”

“Do đó em lựa chọn chia tay với anh là quyết định sáng suốt.” Anh ấy nói có vẻ châm chọc.

“Lưu Khải!” Tôi nổi nóng.

“Nhưng anh vẫn chưa đồng ý.” Anh ấy nói.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét