Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 16

“Lúc nãy mẹ cháu mới đến. Hai mẹ con cháu cũng thật là, lúc thì chẳng thấy người nào, lúc thì hẹn nhau mà tới.” Bà nói.

Bà nội và mẹ tôi không hợp nhau, vì tôi là con gái của mẹ nên từ nhỏ bà cũng đã không mấy thích tôi, giờ thì mỗi lầnà mỗi lần bà thấy phiền phức.

Tôi nói: “Có một phạm nhân nhập viện, mẹ cháu qua xem thế nào.”

Bà nội lạnh lùng “hứ” một tiếng: “Tôi biết, ở ngay trên tầng ba này, tay vẫn phải đeo còng. Lúc nãy người ta vây quanh nhìn ngó như thấy thứ gì kỳ quái vậy. Nghe nói chồng của phạm nhân đó bỏ đi theo người đàn bà khác, còn đem đứa con cho người khác, nữ phạm nhân đó hay tin nhất thời nghĩ quẩn nên đã lấy tấm chăn trong nhà giam treo cổ.”

“Ồ!” Thì ra…

“Người này cũng thật là, sớm biết như thế thì lúc trước hà tất…”

Tôi thật sự không thích nghe bà huyên thuyên kể chuyện của người khác nên đứng dậy nói: “Cháu lên tầng ba một chút ạ.”

Trước cửa căn phòng ở cuối hành lang tầng ba, tôi nhìn thấy hai cảnh sát đang ngồi đó, tôi biết một trong hai người, đó là cô Vương.

“Là Đồng Đồng sao?” Cô Vương tinh mắt nhìn thấy tôi.

Tôi bước tới chào cô rồi hiếu kỳ ngó vào trong phòng, qua khe cửa rất hẹp, tôi chỉ có thể nhìn thấy chân của người phụ nữ đó, cô ta mặc quần màu xanh nhạt, tôi đã từng thấy quần áo phạm nhân của họ trên ti vi, cả bộ đều là màu xanh nhạt, lưng áo và vai áo có sọc màu trắng, chân phải của cô ta bị còng vào thanh sắt của giường bệnh, người đứng bên cạnh chính là mẹ tôi.

“Sao con tới đây?” Mẹ nhìn thấy tôi.

“Bà nội nói mẹ ở đây nên con lên xem một chút.” Mẹ đi ra, cô Vương vào trong thay.

“Không phải khoa của con bảy giờ tối sẽ điểm danh sao? Còn không về trường sớm đi?” Mẹ vừa hỏi tôi vừa quay qua cảnh giác đóng cửa phòng lại để tôi không thể nhìn thấy bên trong.

Mẹ lúc nào cũng vậy, luôn có ý giữ khoảng cách giữa tôi và công việc của mẹ, không cho tôi tiếp xúc với những người đang trong thời kỳ chịu án phạt.

Tôi nói: “Khoa của con không còn điểm danh nửa năm nay rồi.”

Nhưng câu nói này e là mẹ không nghe thấy, bởi vì ngay lúc đó, một y tá gọi lớn: “Cảnh sát Đồng! Bác sĩ Chu mời bà qua gặp một lúc.”

Tôi nhìn mẹ một cái, quay lưng đi xuống tầng

4

Gia đình rất khó khăn, tôi biết.

Ông nội phải nằm điều trị trong phòng đặc biệt, viện phí mỗi tháng không phải là con số nhỏ. Công việc của mẹ nói ra thì rất hay, nhưng thu nhập cũng chỉ có vậy.

Trước đây, mẹ cho tôi ba trăm một tháng, mỗi ngày mười đồng. Sau này, vật giá leo thang, mẹ cho tôi thêm một trăm. Thật ra, số tiền đó phần lớn tôi đều gửi tiết kiệm, rất ít dùng đến, trừ phi tháng đó tôi không đi dạy thêm nên không có thu nhập gì, tôi mới lấy ra xoay xở.

Tôi về trường, ăn tối xong thì cùng Bạch Lâm đến phòng tự học, chín giờ ra khỏi phòng học, thấy hơi đói nên đến căng tin nhỏ trong nhà ăn xem còn có gì lót bụng.

Trong sảnh nhà ăn có lắp mấy chiếc ti vi.

Sau bảy giờ rưỡi, tín hiệu ti vi trong phòng bị ngắt, do đó, một số người sẽ đến nhà ăn để xem ti vi.

Thật ra ti vi ở đây chỉ có thể xem đài truyền hình của tỉnh, nhưng mọi người vẫn ngẩng đầu xem rất hứng thú. Vào lúc này, đài truyền hình tỉnh đang phát chương trình quy chế pháp luật hằng tuần.

Tôi nhìn lướt qua.

Trong đó đang chiếu cảnh bức tường cao, các phạm nhân nữ xếp hàng trên bãi đất trống thực hiện những động tác thể dục dưỡng sinh kiểu “Lòng biết ơn” [5], sau đó ống kính chuyển qua bên cạnh, một nữ cảnh sát đang được phỏng vấn.

[5] Bài tập dưỡng sinh “Lòng biết ơn” là một trong những bài tập thể dục buổi sáng của ngành Cảnh sát Trung Quốc.

Nữ cảnh sát ấy đội mũ cảnh sát, mặc cảnh phục màu xanh đậm chỉnh tề, trông rất chuyên nghiệp và nhanh nhẹn.

Phóng viên hỏi: “Trưởng khu trại giam Đồng, năm ngoái bà được Bộ Tư pháp bình chọn là “Cảnh sát nhân dân trại giam mười tốt toàn quốc”, sau khi được nhận giải thưởng hạng nhì, bà có cảm thấy bị áp lực không?”

Nữ cảnh sát giám ngục mỉm cười: “Áp lực chắc chắn là có, nhưng áp lực và động lực luôn luôn tồn tại. Huống chi những vinh dự này không phải chỉ thuộc về một mình tôi, mà là thành quả nỗ lực của tất cả các đồng nghiệp trong trại giam.

Bạch Lâm kinh ngạc há to miệng, nhìn vào màn hình, dừng lại, rồi mới nói: “Tiểu Đồng, kia có phải là mẹ cậu không? Lại lên ti vi nữa rồi.”

Giọng cô ấy không lớn lắm nhưng trong cái căng tin đã qua giờ ăn cao điểm này lại trở nên thánh thót vô cùng.

Lời vừa dứt, những người đang xem ti vi đều quay sang nhìn tôi.

Tôi lập tức kéo Bạch Lâm đi ra.

Đúng vậy, nữ cảnh sát đó là mẹ tôi.

Lúc mẹ lên ti vi lần đầu tiên, tôi và bố ngồi trước màn hình từ sớm để canh chừng, lúc ấy trên thị trường vẫn chưa phổ biến thiết bị thu hình, chỉ có thể dùng máy thu âm thu tiếng lại, cứ đến dịp lễ tết lại lấy ra nghe.

Sau đó, chương trình như thế càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức tôi cũng lười hỏi mẹ.

Mẹ tôi là một cảnh sát xuất sắc, đó là sự thật.

Mẹ dùng tấm lòng chân thành và tinh thần trách nhiệm rất cao của mình để cảm hóa nhiều phạm nhân. Mẹ xem trọng họ và công việc của mình, duy chỉ không đặt tôi vào trong trái tim mẹ.

Thứ Sáu, lại nhận được điện thoại của Bành Vũ, nó nói: “Cô Tiết, ngày mai Bảo tàng Khoa học Kỹ thuật có mở cuộc triển lãm mô hình máy bay lớn lắm, em có vài vé nên muốn mời cô đi cùng.”

“Ồ! Em không học sao?” Lại bớt thu nhập rồi.

“Chủ nhật học, được không ạ?”

“Được.”

“Cô có thể cho em xin số điện thoại của thầy Mộ không?”

“Mộ Thừa Hòa? Tìm thầy làm gì?”

“Hình như thầy cũng rất thích mô hình máy bay, em muốn mời thầy đi cùng, cũng là để cảm ơn thầy lần trước mời chúng ta ăn trưa.”

Tôi “ừ” một tiếng, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Lúc nãy em nói đi xem cái gì?”

“Mô hình máy bay.”

“Mô hình thì có gì hay mà xem chứ.” Tôi cảm thấy nhiều lúc hứng thú của phái nam thật là kỳ quặ

Cũng chẳng biết là Mộ Thừa Hòa quá rảnh rỗi, hay rất có thiện cảm với cậu nhóc Bành Vũ này, hoặc cũng có thể lão thật sự hứng thú với trò này, tóm lại, lão nhận được điện thoại thì vui vẻ nhận lời ngay.

Lão quàng một chiếc khăn choàng màu nâu đậm, có mặt đúng giờ ngay trước cửa Bảo tàng Khoa học Kỹ thuật, nhập nhóm với chúng tôi.

Quả nhiên nơi đây đang có chương trình triển lãm, hình như là một trong các hoạt động trong tháng về hàng không của Nga do chính phủ tổ chức.

Mô hình máy bay từ trước đến nay của Nga chỉ hướng đến đối tượng thanh thiếu niên có sở thích về mô hình máy bay, tiếp theo còn có lễ biểu dương phi hành gia và giao lưu học thuật.

Lúc tôi học trung học, viện bảo tàng tỉnh này còn rất cũ, nghe nói sau khi tu sửa lại thì có thêm rất nhiều thứ thú vị. Ở bảo tàng, có mô phỏng tái hiện lại mô hình số liệu về kỷ Jura và kỷ Creta[6]. Sảnh hàng không bấy lâu vẫn để trống, không ngờ hôm nay lại đột nhiên có thêm nhiều mô hình máy bay đến vậy.

[6] Kỷ Jura là một kỷ trong niên đại địa chất kéo dài từ khoảng 200 triệu năm trước. Kỷ Phấn trắng hay kỷ Creta là một đơn vị chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khi kết thúc kỷ Jura khoảng 145,5 - 4,0 triệu năm trước.

Người đến tham quan phần lớn đều là con trai và phụ huynh đi theo.

Mô hình nơi đây được phân thành năm loại lớn: máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, máy bay vận chuyển, máy bay trực thăng và các loại máy bay khác. Phía trước mỗi mô hình đều có biển chỉ rõ kiểu loại.

Bành Vũ lấy ra một quyển sổ nhỏ, vừa xem vừa ghi chép. Tôi đoán, chắc là nó định về trường khoe khoang với bạn bè đây mà.

Đứng trước các dãy mô hình giống y như thật này, tôi hoàn toàn không thấy chút hứng thú nào.

Với tôi, máy bay chỉ có hai loại, một loại có cánh quạt quay vòng gọi là máy bay trực thăng, một loại không có cánh quạt mà có hai cái cánh thật to gọi là máy bay. Cái có hai cánh ở trong kia, màu trắng là máy bay chở khách, còn cái màu xám xịt là máy bay chiến đấu sao?

Với kiến thức nông cạn như thế, tôi thật không dám tùy tiện phát ngôn ở nơi này, kẻo bị người khác khinh thường.

Trong lúc tâm trạng đang án ngán, tôi liếc thấy trên máy bay có ghi: Su – 27, Su – 47, Su – 30, tôi hỏi rất tự nhiên: “Su? Không lẽ có nghĩa là Liên Xô?”

Thật không ngờ đáp lại câu hỏi của tôi là tiếng cười giễu cợt của Bành Vũ, nó chỉ qua chiếc bên cạnh có chữ “An - 22, An -70” rồi nói: “Su là Liên Xô, vậy chẳng lẽ An là Liên An?”

Tôi chau mày, lườm Bành Vũ một cái: “Cô tưởng nó phải có ý nghĩa gì đó.”

“Thì là loại hình thôi, có thể có ý nghĩa gì chứ?”

Mộ Thừa Hòa bật cười: “Thật ra là có hàm ý đấy. Nhưng chữ “Su” đó không có nghĩa là Liên Xô, mà để chỉ người thiết kế ra nó thuộc công ty sản xuất máy bay Sukhoi(Cyxoй), tiếng Nga viết tắt là Cy, đọc ra thành “Su”. Bất kể là Liên Xô trước đây, hay là nước Nga bây giờ thì máy bay được làm ra đều sẽ đặt tên theo chữ viết tắt của viện thiết kế. Ví dụ Viện thiết kế Mikoyan sẽ viết tắt là MГ, đọc sẽ giống Miko, máy bay của Viện thiết kế Tupolev làm ra sẽ đánh dấu bằng chữ “Tu”.”

“Có rất nhiều viện thiết kế sao?” Bành Vũ nhìn Mộ Thừa Hòa với ánh mắt sáng long lanh đầy ngưỡng mộ.

“Thời kỳ hưng thịnh nhất của Liên Xô có hơn mười viện thiết kế.”


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét