“Người đến gặp Trần Nghiên với con lần trước? Họ Mộ?”
“Dạ!”
“Mẹ có nghe lái xe Lý nhắc đến Tiểu Mộ này.”
“À!” Tôi biết ngay mà.
“Tiểu Lý bảo, lúc ấy con chỉ giới thiệu là một người bạn, nhưng cậu ta đoán chắc chắn không phải là bạn bình thường, nếu không, làm gì mà quan tâm đến vậy, đi cùng con cả đi cả về suốt đêm hơn một nghìn kilômét. Người khá tốt.”
“Dạ!” Tôi đáp.
“Làm gì mà cứ dạ... dạ... mãi thế? Người đó bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì?”
“Hơn con sáu tuổi, là giáo viên.”
“Haizz... Mẹ không phải loại người phong kiến cổ hủ, con thấy tốt là được rồi. Bây giờ con có việc làm rồi, bạn trai cũng có rồi, vậy mẹ cũng yên tâm.”
Tôi không biết nói gì với mẹ nữa.
Trước đây, mẹ từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của tôi, chỉ cần đối phương là người tốt là được, bây giờ chuyện đã như thế này, chắc mẹ cảm thấy cho dù người đó không tốt cũng chẳng làm gì khác được sao?
Buổi chiều, tôi đang nhận tư liệu ở phòng Nhân sự của trường.
Mẹ lại gọi điện thoại đến nói: “Con ở nhà của người ta như vậy cũng không đâu.” Chắc là mẹ đã hiểu ra tình trạng của tôi hiện giờ, sau khi đấu tranh tư tưởng xong, bản tính thuyết phục lại lộ ra.
“Chúng con có làm gì đâu.” Mỗi người một phòng, chỉ mới đến mức độ nắm tay và hôn thôi.
“Bố mẹ người ta sẽ nghĩ con như thế nào chứ?”
“Anh ấy sống một mình.”
“Cậu ta có nói với gia đình về chuyện của hai đứa chưa?”
“Con không biết. Không biết anh ấy nói chưa nữa.” Có lẽ là chưa, vì anh còn có thể nói với ai?
“Các con đã nghĩ bước tiếp theo như thế nào chưa?”
“Dạ, chưa.” Ngay cả việc tôi có phải là bạn gái của anh hay không trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ mà, làm sao nghĩ xa như vậy được.
“Hay là... con tìm một lý do nào đó dọn ra ngoài đi, cứ nói là công việc giảng dạy rất bận, chỗ ở lại cách xa trường quá nên dọn vào ở trong ký túc của trường. Như vậy Tiểu Mộ cũng sẽ không giận con.”
“Dạ, để con suy nghĩ.”
Nói là suy nghĩ thôi, thật ra tôi chẳng có ý định dọn khỏi nhà Mộ Thừa Hòa, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của anh khi ngăn cản tôi đi hôm ấy, đến tận bây giờ trái tim tôi vẫn còn run rẩy.
Ở trong phim, những người mẹ thường mắng con gái mới biết yêu của mình như thế nào nhỉ?
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn ra bóng đen bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói một mình.
Ma mê quỷ ám?
Đúng vậy, tôi chính là bị ma mê quỷ ám.
Tôi không những bị ma mê quỷ ám, mà còn đi ngược đạo lý nữa.
Nghĩ đến đây, tôi cười khổ, đúng lúc nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi phía đối diện tình nồng như mật ngọt, cô gái nói gì đó rồi liền chu môi, chàng trai nựng má cô gái một cái trìu mến, nhưng môi của cô gái lại dẩu cong hơn, rõ ràng là đang tiếp tục nhõng nhẽo, chàng trai không nhịn được, hôn cô ấy một cái.
Nhìn người ta chằm chằm như thế cũng ngại, tôi bèn quay sang chỗ
Bên cạnh tôi là một người phụ nữ trung niên đang xách một cái túi dệt kim, bà “hứ” một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là không biết xấu hổ, tưởng đang ở nhà sao?”
Tôi ra khỏi tàu điện ngầm, đi qua hai con phố, ra đến chợ mua ít thức ăn rồi mới quay về nhà. Vừa về đến cổng ký túc xá dành cho giáo viên thì nghe thấy có người gọi tôi. Quay người lại nhìn, thì ra là một bạn cùng học đại học với tôi, ở lớp bên cạnh.
Nhìn thấy bó rau muống tôi đang cầm trong tay, cô ấy hỏi: “Cậu sống ở đây à?”
“Ừm.” Tôi mừng thầm vì Mộ Thừa Hòa không có ở đây. Trước đây, bạn ấy học môn tiếng Nga chung với tôi, nếu hôm nay trông thấy Tôi và Mộ Thừa Hòa đi cùng nhau, xách đồ ăn từ chợ về nhà thì không biết sẽ xảy ra việc gì nữa.
“Sau khi tốt nghiệp, cậu làm ở đâu?” Tôi đổi đề tài.
“Mình ở lại trường. Bây giờ đang làm mấy việc trong văn phòng Đoàn Thanh niên. Còn cậu?” Bạn ấy hỏi.
“Mình làm ở Đại học Sư Phạm.”
“Cũng tốt đấy, chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau nhé.” Vừa nói bạn ấy vừa lấy điện thoại ra.
“Trời nóng như vậy, cậu đứng đây làm gì?”
“Hầy, chờ bà ngoại, khó khăn lắm mới xuống đến đây, vậy mà lại đòi đi vệ sinh, bảo mình đứng chờ ngoài này. À phải, Tiết Đồng, thầy dạy môn tiếng Nga cho chúng ta trước đây, thầy mà rất đẹp trai ấy, cũng ở đây đấy, lúc nãy mình mới thấy thầy đi vào.”
Lời còn chưa nói hết thì bà cụ ở cùng tầng với Mộ Thừa Hòa đã đi ra, tay còn cầm cây quạt, nhìn thấy tôi bà cụ liền nói: “Ấy, Tiểu Tiết đi chợ về rồi à? Tiểu Mộ vừa về đấy.”
Tôi liền vội vàng cáo từ hai người một già một trẻ này, nhanh chóng biến mất.
Về đến nhà, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa cũng đã mua y đúc những thứ tôi mua, còn đang nhặt rau trong bếp.
“Sao thế? Sao mà chạy như ma đuổi vậy?” Anh hỏi.
“Em gặp bạn cũ.” Tôi thở hổn hển nói.
Thấy anh không nói gì, tôi lại bảo: “Người thân của bạn ấy cũng tầng này.”
Mộ Thừa Hòa ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhưng động tác nhặt rau vẫn không ngừng lại.
Tôi thừa nhận, tôi đang mang một trái tim ác ma, cố tình chọc tức anh. Trong lòng tôi giống như có hai tiếng nói đang cãi nhau vậy, một giọng nói: Đừng để người khác biết, nếu không sẽ làm khó cho anh. Một giọng khác lại nói: Có gì đâu, để cả thế giới đều biết là tốt nhất.
Ban đêm, tôi trở mình trên giường, nhìn thấy ánh đèn từ phòng khách hắt qua khe cửa rọi vào phòng, tôi đột nhiên cảm thấy xót xa.
Tôi có một người bạn cùng học chung thời phổ thông cũng thi vào Đại học A, bạn ấy ở khoa Toán. Khi lên năm thứ ba, cũng chính là thời kỳ tôi học năm thứ ba và bắt đầu đối kháng với Mộ Thừa Hòa, cô ấy nói trong khoa của mình có một nam sinh hẹn hò với giáo viên hướng dẫn.
Lúc đó đối với chúng tôi, chuyện đó vô cùng kinh sợ, nên ngay lập tức nó trở thành chủ đề bàn tán được lan truyền khắp nơi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, chẳng phải chuyện đó cũng bình thường thôi sao?
Sinh viên tự do yêu đương, có thể thích sư huynh, sư tỷ, sự đệ, sư muội, có thể thích công nhân, nông dân, cũng có thể thích thương nhân, vậy tại sao không thể thích giáo viên?
Nghe nói sự việc ấy sau này đã kết thúc bằng việc cô giáo ấy từ chức.
Người bạn của tôi bảo: “Thật ra cũng không có gì, nhà trường cũng không quy định giáo viên và sinh viên không được yêu nhau. Chỉ là vẫn có rất nhiều sinh viên và đồng nghiệp to nhỏ sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cô ấy dụ dỗ sinh viên của mình. Lòng tự trọng của cô giáo ấy quá cao nên đã xin thôi việc.”
Giữa tháng Tám, Đại học Sư phạm bắt đầu chuẩn bị cho việc đón chào tân sinh viên.
Tôi và Trương Lệ Lệ đều phải làm giáo viên phụ đạo cho tân sinh viên nên nhà trường lại bắt đầu mở cuộc họp, đem những quy tắc cần phải ghi nhớ ra, nhắc đi nhắc lại. Thầy Ngụy, người đã từng diễn thuyết về vấn đề: “Làm sao để xử lý tốt và đúng đắn mối quan hệ giữa thầy và trò” lần trước lại bắt đầu nói những điều chẳng có gì mới mẻ.
“Có những giáo viên cảm thấy chỉ cần quan tâm đến sinh viên hết mực, không phân biệt rạch ròi giữa học trò và giáo viên, hoặc phát triển thành tình bạn thì có nghĩa là đã xử lý tốt quan hệ thầy trò, thật ra việc đó không đúng. Bất luận thân quen cách mấy, cũng phải nhớ rõ một điều, thầy và trò mãi mãi là người của hai thế hệ, giáo viên là trưởng bối. Chúng ta thường nói thầy trò bình đẳng, đó là bình đẳng trong nhân cách, không phải bình đẳng trong thân phận.”
“Nói nửa ngày trời, cũng chỉ có một ý đó thôi.” Trương Lệ Lệ làu bàu.
“Ý gì?” Tôi hỏi.
“Không cho giáo viên và học trò yêu nhau.” Trương Lệ Lệ nói. “Liên quan gì tới chúng ta chứ? Những giáo viên nam còn trẻ tương đối nguy hiểm kia tốt hay không tốt thì chỉ cần gọi họ vào một phòng nhắc nhở riêng là được chứ gì? Vậy mà cũng bắt chúng ta ở đây nghe. Hôm nọ tôi đọc báo, thấy có trường nào đó còn bắt giáo viên và sinh viên toàn trường ký “Giấy tuân lệnh” nữa, trong đó có một điều khoản thế này: Không cho giáo viên nảy sinh mối quan hệ yêu đương hay vượt trên mức bình thường với sinh viên trong bất kỳ trường hợp hay lý do nào.”
Thấy tôi không tiếp lời, Trương Lệ Lệ lại nói: “Cô nói xem, trường đó biến thái ghê chưa!”
“Ừm.” Tôi đáp lại một tiếng hời hợt.
“Nói tóm lại, chỉ cần học trò và giáo viên yêu nhau thì chắc chắn sai lầm sẽ thuộc về phía giáo viên.”
“Tại sao?” Tôi kinh ngạc.
“Dạ!”
“Mẹ có nghe lái xe Lý nhắc đến Tiểu Mộ này.”
“À!” Tôi biết ngay mà.
“Tiểu Lý bảo, lúc ấy con chỉ giới thiệu là một người bạn, nhưng cậu ta đoán chắc chắn không phải là bạn bình thường, nếu không, làm gì mà quan tâm đến vậy, đi cùng con cả đi cả về suốt đêm hơn một nghìn kilômét. Người khá tốt.”
“Dạ!” Tôi đáp.
“Làm gì mà cứ dạ... dạ... mãi thế? Người đó bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì?”
“Hơn con sáu tuổi, là giáo viên.”
“Haizz... Mẹ không phải loại người phong kiến cổ hủ, con thấy tốt là được rồi. Bây giờ con có việc làm rồi, bạn trai cũng có rồi, vậy mẹ cũng yên tâm.”
Tôi không biết nói gì với mẹ nữa.
Trước đây, mẹ từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của tôi, chỉ cần đối phương là người tốt là được, bây giờ chuyện đã như thế này, chắc mẹ cảm thấy cho dù người đó không tốt cũng chẳng làm gì khác được sao?
Buổi chiều, tôi đang nhận tư liệu ở phòng Nhân sự của trường.
Mẹ lại gọi điện thoại đến nói: “Con ở nhà của người ta như vậy cũng không đâu.” Chắc là mẹ đã hiểu ra tình trạng của tôi hiện giờ, sau khi đấu tranh tư tưởng xong, bản tính thuyết phục lại lộ ra.
“Chúng con có làm gì đâu.” Mỗi người một phòng, chỉ mới đến mức độ nắm tay và hôn thôi.
“Bố mẹ người ta sẽ nghĩ con như thế nào chứ?”
“Anh ấy sống một mình.”
“Cậu ta có nói với gia đình về chuyện của hai đứa chưa?”
“Con không biết. Không biết anh ấy nói chưa nữa.” Có lẽ là chưa, vì anh còn có thể nói với ai?
“Các con đã nghĩ bước tiếp theo như thế nào chưa?”
“Dạ, chưa.” Ngay cả việc tôi có phải là bạn gái của anh hay không trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ mà, làm sao nghĩ xa như vậy được.
“Hay là... con tìm một lý do nào đó dọn ra ngoài đi, cứ nói là công việc giảng dạy rất bận, chỗ ở lại cách xa trường quá nên dọn vào ở trong ký túc của trường. Như vậy Tiểu Mộ cũng sẽ không giận con.”
“Dạ, để con suy nghĩ.”
Nói là suy nghĩ thôi, thật ra tôi chẳng có ý định dọn khỏi nhà Mộ Thừa Hòa, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của anh khi ngăn cản tôi đi hôm ấy, đến tận bây giờ trái tim tôi vẫn còn run rẩy.
Ở trong phim, những người mẹ thường mắng con gái mới biết yêu của mình như thế nào nhỉ?
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn ra bóng đen bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói một mình.
Ma mê quỷ ám?
Đúng vậy, tôi chính là bị ma mê quỷ ám.
Tôi không những bị ma mê quỷ ám, mà còn đi ngược đạo lý nữa.
Nghĩ đến đây, tôi cười khổ, đúng lúc nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi phía đối diện tình nồng như mật ngọt, cô gái nói gì đó rồi liền chu môi, chàng trai nựng má cô gái một cái trìu mến, nhưng môi của cô gái lại dẩu cong hơn, rõ ràng là đang tiếp tục nhõng nhẽo, chàng trai không nhịn được, hôn cô ấy một cái.
Nhìn người ta chằm chằm như thế cũng ngại, tôi bèn quay sang chỗ
Bên cạnh tôi là một người phụ nữ trung niên đang xách một cái túi dệt kim, bà “hứ” một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là không biết xấu hổ, tưởng đang ở nhà sao?”
Tôi ra khỏi tàu điện ngầm, đi qua hai con phố, ra đến chợ mua ít thức ăn rồi mới quay về nhà. Vừa về đến cổng ký túc xá dành cho giáo viên thì nghe thấy có người gọi tôi. Quay người lại nhìn, thì ra là một bạn cùng học đại học với tôi, ở lớp bên cạnh.
Nhìn thấy bó rau muống tôi đang cầm trong tay, cô ấy hỏi: “Cậu sống ở đây à?”
“Ừm.” Tôi mừng thầm vì Mộ Thừa Hòa không có ở đây. Trước đây, bạn ấy học môn tiếng Nga chung với tôi, nếu hôm nay trông thấy Tôi và Mộ Thừa Hòa đi cùng nhau, xách đồ ăn từ chợ về nhà thì không biết sẽ xảy ra việc gì nữa.
“Sau khi tốt nghiệp, cậu làm ở đâu?” Tôi đổi đề tài.
“Mình ở lại trường. Bây giờ đang làm mấy việc trong văn phòng Đoàn Thanh niên. Còn cậu?” Bạn ấy hỏi.
“Mình làm ở Đại học Sư Phạm.”
“Cũng tốt đấy, chúng ta lưu lại số điện thoại của nhau nhé.” Vừa nói bạn ấy vừa lấy điện thoại ra.
“Trời nóng như vậy, cậu đứng đây làm gì?”
“Hầy, chờ bà ngoại, khó khăn lắm mới xuống đến đây, vậy mà lại đòi đi vệ sinh, bảo mình đứng chờ ngoài này. À phải, Tiết Đồng, thầy dạy môn tiếng Nga cho chúng ta trước đây, thầy mà rất đẹp trai ấy, cũng ở đây đấy, lúc nãy mình mới thấy thầy đi vào.”
Lời còn chưa nói hết thì bà cụ ở cùng tầng với Mộ Thừa Hòa đã đi ra, tay còn cầm cây quạt, nhìn thấy tôi bà cụ liền nói: “Ấy, Tiểu Tiết đi chợ về rồi à? Tiểu Mộ vừa về đấy.”
Tôi liền vội vàng cáo từ hai người một già một trẻ này, nhanh chóng biến mất.
Về đến nhà, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa cũng đã mua y đúc những thứ tôi mua, còn đang nhặt rau trong bếp.
“Sao thế? Sao mà chạy như ma đuổi vậy?” Anh hỏi.
“Em gặp bạn cũ.” Tôi thở hổn hển nói.
Thấy anh không nói gì, tôi lại bảo: “Người thân của bạn ấy cũng tầng này.”
Mộ Thừa Hòa ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhưng động tác nhặt rau vẫn không ngừng lại.
Tôi thừa nhận, tôi đang mang một trái tim ác ma, cố tình chọc tức anh. Trong lòng tôi giống như có hai tiếng nói đang cãi nhau vậy, một giọng nói: Đừng để người khác biết, nếu không sẽ làm khó cho anh. Một giọng khác lại nói: Có gì đâu, để cả thế giới đều biết là tốt nhất.
Ban đêm, tôi trở mình trên giường, nhìn thấy ánh đèn từ phòng khách hắt qua khe cửa rọi vào phòng, tôi đột nhiên cảm thấy xót xa.
Tôi có một người bạn cùng học chung thời phổ thông cũng thi vào Đại học A, bạn ấy ở khoa Toán. Khi lên năm thứ ba, cũng chính là thời kỳ tôi học năm thứ ba và bắt đầu đối kháng với Mộ Thừa Hòa, cô ấy nói trong khoa của mình có một nam sinh hẹn hò với giáo viên hướng dẫn.
Lúc đó đối với chúng tôi, chuyện đó vô cùng kinh sợ, nên ngay lập tức nó trở thành chủ đề bàn tán được lan truyền khắp nơi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, chẳng phải chuyện đó cũng bình thường thôi sao?
Sinh viên tự do yêu đương, có thể thích sư huynh, sư tỷ, sự đệ, sư muội, có thể thích công nhân, nông dân, cũng có thể thích thương nhân, vậy tại sao không thể thích giáo viên?
Nghe nói sự việc ấy sau này đã kết thúc bằng việc cô giáo ấy từ chức.
Người bạn của tôi bảo: “Thật ra cũng không có gì, nhà trường cũng không quy định giáo viên và sinh viên không được yêu nhau. Chỉ là vẫn có rất nhiều sinh viên và đồng nghiệp to nhỏ sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cô ấy dụ dỗ sinh viên của mình. Lòng tự trọng của cô giáo ấy quá cao nên đã xin thôi việc.”
Giữa tháng Tám, Đại học Sư phạm bắt đầu chuẩn bị cho việc đón chào tân sinh viên.
Tôi và Trương Lệ Lệ đều phải làm giáo viên phụ đạo cho tân sinh viên nên nhà trường lại bắt đầu mở cuộc họp, đem những quy tắc cần phải ghi nhớ ra, nhắc đi nhắc lại. Thầy Ngụy, người đã từng diễn thuyết về vấn đề: “Làm sao để xử lý tốt và đúng đắn mối quan hệ giữa thầy và trò” lần trước lại bắt đầu nói những điều chẳng có gì mới mẻ.
“Có những giáo viên cảm thấy chỉ cần quan tâm đến sinh viên hết mực, không phân biệt rạch ròi giữa học trò và giáo viên, hoặc phát triển thành tình bạn thì có nghĩa là đã xử lý tốt quan hệ thầy trò, thật ra việc đó không đúng. Bất luận thân quen cách mấy, cũng phải nhớ rõ một điều, thầy và trò mãi mãi là người của hai thế hệ, giáo viên là trưởng bối. Chúng ta thường nói thầy trò bình đẳng, đó là bình đẳng trong nhân cách, không phải bình đẳng trong thân phận.”
“Nói nửa ngày trời, cũng chỉ có một ý đó thôi.” Trương Lệ Lệ làu bàu.
“Ý gì?” Tôi hỏi.
“Không cho giáo viên và học trò yêu nhau.” Trương Lệ Lệ nói. “Liên quan gì tới chúng ta chứ? Những giáo viên nam còn trẻ tương đối nguy hiểm kia tốt hay không tốt thì chỉ cần gọi họ vào một phòng nhắc nhở riêng là được chứ gì? Vậy mà cũng bắt chúng ta ở đây nghe. Hôm nọ tôi đọc báo, thấy có trường nào đó còn bắt giáo viên và sinh viên toàn trường ký “Giấy tuân lệnh” nữa, trong đó có một điều khoản thế này: Không cho giáo viên nảy sinh mối quan hệ yêu đương hay vượt trên mức bình thường với sinh viên trong bất kỳ trường hợp hay lý do nào.”
Thấy tôi không tiếp lời, Trương Lệ Lệ lại nói: “Cô nói xem, trường đó biến thái ghê chưa!”
“Ừm.” Tôi đáp lại một tiếng hời hợt.
“Nói tóm lại, chỉ cần học trò và giáo viên yêu nhau thì chắc chắn sai lầm sẽ thuộc về phía giáo viên.”
“Tại sao?” Tôi kinh ngạc.







0 nhận xét:
Đăng nhận xét