Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 41



Người xuất hiện tiếp theo là mẹ tôi.

“Chuyện sao rồi?” Trần Nghiên hỏi.

“Tìm được rồi.” Bác Trần cởi áo khoác.

“Tìm thấy ở đâu?”

“Ngay trong trại giam, nấp ở chỗ tối, vẫn đang tìm cách bỏ trốn.”

Tôi nhìn họ, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ. Đột nhiên xảy ra chuyện, lại đột nhiên trở về. Người muốn vượt ngục kia cuối cùng sẽ ra sao, cũng không đến lượt tôi quan tâm nữa.

Kỳ nghỉ đông đã gần hết, một ngày trước khi tôi về thành phố A, mẹ đã trò chuyện với tôi. Tôi tưởng mẹ lại định nói chuyện về bác Trần kia, nhưng không phải, mẹ hỏi chuyện học của tôi.

“Con có dự tính gì cho tương lai?”

“Con đang tìm việc.”

“Sau này định làm gì?”

“Không biết.”

“Không biết?”

“Dạ phải, Trần Nghiên sướng hơn con, mục tiêu lý tưởng rõ ràng đến vậy. Bạn bè của con những ai chưa tìm được việc thì Tết này đều ở lại trường tìm kiếm cơ hội.”

Lưu Khải đang thi công chức.

Tống Kỳ Kỳ đã ký hợp đồng với một trường đại học chuyên ngành ở quê, về đó làm giáo viên.

Lý Sư huynh còn hai năm nữa mới tốt nghiệp thạc sĩ, nguyện vọng của Bạch Lâm là ở lại thành phố A với anh ấy, về mục tiêu công việc, cô ấy không để tâm lắm.

Triệu Hiểu Đường muốn làm cố vấn trong công ty bất động sản.

Còn tôi?

Ngoài việc phải thi đỗ cấp tám trong học kỳ sau, tôi còn có mục tiêu gì?

“Mẹ, m nói xem con nên làm gì?”

Mẹ nhìn tôi, rồi đưa tay xoa xoa đầu tôi nói: “Nếu chưa suy nghĩ kỹ thì cứ từ từ, cùng lắm thì cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, để mẹ nuôi.”

“Hay là… con cũng thi làm cảnh sát?”

“Không được.”

“Tại sao? Chẳng phải mẹ cũng là cảnh sát sao?”

“Chính vì mẹ làm nghề này, nên mới không hy vọng con đi theo con đường này.” Ngừng lại một lúc, mẹ hạ thấp giọng: “Quá cực rồi.”

5

Sau khi bắt đầu học kỳ mới, chuyện tình cảm giữa tôi và Lưu Khải vẫn tiếp tục phát triển bình thường, không thắm thiết quá nhưng cũng không nhạt nhẽo quá, tuy nhiên sự phát triển ấy cũng chỉ dừng lại ở những việc như: cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, hay cùng lắm là cậu ấy lấy nước giúp tôi.

Triệu Hiểu Đường đã có một sự thay đổi kỳ lạ, tóc của cô ấy đột nhiên được ép thẳng tưng, các kiểu quần áo quái dị và nhũ mắt đủ màu sắc trước đây bây giờ đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa buổi tối cô ấy trở về phòng rất đúng giờ.

Tôi không nén được tò mò hỏi: “Sao tự nhiên lại ra dáng như sinh viên vậy?”

Triệu Hiểu Đường phản bác: “Tớ vốn dĩ là sinh viên mà.”

“Vậy sao? Vậy mà tới giờ mình mới nhận ra.”

Cô ấy lườm tôi một cái lạnh lùng: “Có tin là mình bóp chết cậu ngay bây giờ không?”

Ngày Mười bốn tháng Ba, nghe nói là ngày Valentine trắng.

Tôi vốn không biết điều này, nhưng nhờ Bạch Lâm huyên thuyên mãi về White Day, tôi mới biết hóa ra còn có một ngày như thế. Ngày Mười bốn tháng Hai năm nay rơi đúng vào dịp Tết, các đôi tình nhân yêu nhau trong trường đa số đều mỗi người một phương, do đó ngày lễ White Day này được xem như là sự bù đắp, không khí trong trường trở nên náo nhiệt vô cùng.

Ngày Mười bốn, thứ Tư, buổi tối Lưu Khải có môn chuyên ngành, do đó cậu ấy đã mua vé xem phim buổi chiều. Nơi chúng tôi xem phim đương nhiên không phải là rạp chiếu phim lậu ở khu Tây mà tôi và Bạch Lâm thường tới giả làm thành viên nữaạp chiếu phim sang trọng ngay trung tâm thành phố. Có lẽ đây cũng có thể xem là cuộc hẹn đầu tiên tương đối chính thức và ra dáng hẹn hò nhất của chúng tôi.

Trong đại sảnh rạp chiếu phim có rất nhiều nam thanh nữ tú trạc tuổi chúng tôi đi lại tấp nập.

Khi đi đến khu bán đồ ăn ở góc quẹo, tôi trông thấy một dòng chữ dán trên tủ kem: Yêu cô ấy, thì hãy mời cô ấy ăn Häagen-Dazs [4].

[4] Hãng kem nổi tiếng nhất thế giới của Mỹ.

Hiển nhiên là Lưu Khải cũng đã nhìn thấy.

Ánh mắt của chúng tôi vô tình gặp nhau.

“Ăn không?” Cậu ấy hỏi.

“Không ăn. Vừa đắt vừa lạnh.” Tôi quay đầu sang hướng khác, ngượng ngùng đi nhanh hơn, bỏ lại Lưu Khải ở phía sau.

Lời tôi nói là thật lòng, hôm nay quả thực rất lạnh. Mùa xuân đã đến rồi, nhưng không ngờ từ hôm qua, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp làm mọi người trở tay không kịp. Chiếc áo ấm dày nhất của tôi đã bị đóng gói mang về nhà rồi, giờ chỉ còn cách mặc thêm mấy lớp áo để chống rét thôi.

Phim vừa khởi chiếu không bao lâu, tôi đã không cưỡng lại được cơn lạnh mà ngồi ho sù sụ.

Lưu Khải đưa mắt nhìn tôi.

Tôi nói: “Không sao.”

Phim chiếu được một nửa, cổ họng của tôi bắt đầu ngứa, tôi lại bắt đầu ho. Để tránh làm phiền người khác, tôi cố ho thật khẽ. Lưu Khải thấy tôi kìm nén khổ sở như vậy, liền vỗ vỗ lưng tôi. Cơn ho đã tạm ngưng, ngay lúc tôi tưởng rằng mình có thể tiếp tục yên tâm ngồi xem phim thì Lưu Khải nói: “Em lạnh không?” Rồi liền sau đó, tay cậu ấy rời khỏi lưng của tôi, đưa ra trước, nắm lấy tay tôi.

Tôi giật mình. Quay đầu nhìn cậu ấy. Lưu Khải nhìn về phía màn hình, rất bình tĩnh, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng bàn tay thì vẫn nắm lấy tay tôi, không hề buông. Một giây, mười giây, ba mươi giây... vẫn vậy.

Tôi không biết phải làm sao, hễ gặp phải những chuyện thế này tôi sẽ lại hoảng sợ và không biết cách giải quyết. Tôi sợ tôi rút tay ra sẽ làm tổn thương cậu ấy, nhưng nếu tôi cứ im lặng như thế, có khi nào cậu ấy sẽ còn cử chỉ thân mật hơn nữa không? Thế là, tôi hốt hoảng, ngồi im chẳng dám động đậ cứ để mặc cậu ấy như thế, nhưng toàn thân tôi đã hoàn toàn đông cứng.

Tôi đã sống hai mươi mốt năm, ngoại trừ bố tôi ra thì tôi chưa từng có cử chỉ thân mật với bất kỳ người khác phái nào. Cũng vì thế mà đoạn sau của bộ phim tôi hoàn toàn không còn tâm trí để theo dõi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Lưu Khải đang chảy mồ hôi, dính vào lòng bàn tay tôi, nhơm nhớp khó chịu.

Còn nhớ trong tiết nghe nói của năm ba, giáo viên chiếu rất nhiều phim điện ảnh, trong đó có một diễn viên nữ chính từng nói, cô ấy những tưởng khi hôn người mình yêu, gót chân sẽ rất tự nhiên mà rời khỏi mặt đất, để nhón lên hướng lên hạnh phúc, đó là cảm giác như mất đi bản thân. Tôi cũng đã từng nghĩ vậy, tôi nghĩ khi bạn trai tôi nắm tay tôi lần đầu, tôi sẽ cảm thấy ấm áp và ngọt ngào.

Nhưng bây giờ, hiện thực và tưởng tượng... hơi khác nhau.

May thay bóng tối trong rạp chiếu đã che đậy sự gượng gạo của tôi. Câu chuyện trên phim đã phát triển đến lúc gay cấn, người ngồi phía trước tôi quay qua trao đổi với người bạn đi cùng, tôi cũng thừa dịp ấy thay đổi tư thế ngồi, sau đó rút tay mình ra khỏi tay của Lưu Khải một cách tự nhiên.

Cõ lẽ là vì quá đột ngột, tôi vẫn chưa kịp thích ứng. Cũng có lẽ là vì từ nhỏ tôi đã không thích tiếp xúc cơ thể với người khác. Hoặc có lẽ là do tôi cảm thấy không khí ở đây không thích hợp. Tóm lại, từ khi thu tay lại, tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng. Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, tôi cố gắng tỏ ra mình rất vui vẻ. Ăn tối xong, cậu ấy vào học, còn tôi về phòng.

Ngày hôm nay đã trải qua như thế.

Chiều hôm sau, Triệu Hiểu Đường vừa bước vào phòng đã ném cho chúng tôi một quả bom, hào phóng nói: “Tối nay bạn trai mình mời các cậu ăn tối.”

“Không phải chứ?” Tôi và Bạch Lâm cùng nói. “Cậu có bạn trai từ lúc nào?”

“Các cậu cũng quen.”

“Không phải chứ?” Hai chúng tôi bắt chước theo kiểu biểu cảm của Châu Tinh Trì, cao giọng lên rồi cảm thán thêm một lần.

“Là Mộ Hải.”

“Mộ Hải là ai?” Bạch Lâm hỏi.

“Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.” Tôi vừa nói vừa trầm tưTriệu Hiểu Đường lườm tôi một cái, nhắc nhở: “Còn nhớ hồi năm ba, có một lần chúng ta ra ngoài gặp một người bạn trên mạng của mình, cậu còn bị nhận lầm thành mình đó không? Chính là Mộ Hải đấy.”

“À!!!!” Tôi bừng tỉnh. “Sau đó anh ta còn mời tụi mình đi karaoke, hại mình gặp phải Mộ Thừa Hòa.”

“Đúng rồi.” Triệu Hiểu Đường gật đầu.

“Nickname của anh ta là gì nhỉ...”

“Mộ Dung Thanh Phong.”

Thật lòng mà nói, sự xuất hiện của Mộ Hải làm chúng tôi vô cùng ngạc nhiên. Hình tượng của anh ta hoàn toàn không giống với mẫu bạn trai lý tưởng và bất cứ người bạn trai tin đồn nào của Triệu Hiểu Đường. Là một trong những người nổi bật khác biệt của lớp chúng tôi, trước đây điều kiện chọn bạn trai của Triệu Hiểu Đường chỉ có một nguyên tắc: Nếu anh không phải rất giàu thì chí ít anh cũng phải rất đẹp trai.

Tuy nhiên, Mộ Hải không thuộc dạng trước, cũng chẳng phải dạng sau.

Nhưng Triệu Hiểu Đường lại chọn anh ấy, thậm chí còn thay đổi một số tác phong trước đây.

“Lúc đi phỏng vấn xin việc, mình đã gặp anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông tốt.” Triệu Hiểu Đường giải thích.

Bạch Lâm nói: “Đàn ông tốt nhiều biết chừng nào, sao lúc trước cậu không thích?”

Lập tức, Triệu Hiểu Đường ném ra một câu như sấm nổ bên tai tôi và Bạch Lâm. Cô ấy nói: “Tính cách của anh ấy đã thu hút mình sâu sắc.” Khi nói ra câu này, trong giọng điệu cô ấy có sắc thái đùa nghịch, nhưng chính trong giây phút ấy, tôi lại thấy trên gương mặt cô ấy xuất hiện một nụ cười, một nụ cười nở ra từ tim, vô cùng ngọt ngào.

Buổi tối đi ăn với Mộ Hải, mọi người trong phòng chúng tôi đều có chút không tự nhiên lắm. Thứ nhất, anh ấy là người đã đi làm, không có nhiều đề tài để nói với chúng tôi như Lưu Khải và Lý sư huynh. Thứ hai, mặc dù hiện giờ anh ấy đã là người nhà của phòng chúng tôi, nhưng nhớ lại năm trước, chúng tôi đã từng xem anh ấy như một con cừu béo, cho nên tất cả đều không tránh khỏi có chút ái ngại khi ngồi trước anh ấy.

Đề tài trò chuyện hoàn toàn giao cho Lý sư huynh và Lưu Khải.

Ba người đàn ông khi thì nói chuyện chính trị, lúc lại thảo luận tin nóng xã hội, còn đềp đến cả các điểm du lịch hấp dẫn, cuối cùng thì nói đến ngành địa ốc của Mộ Hải, còn bốn đứa con gái chúng tôi thỉnh thoảng xen vào vài câu, quan hệ xem như cũng thân thuộc hơn. Sau cùng, đề tài chuyển về Lý sư huynh - người có trình độ học vấn cao nhất ở đây.

Mộ Hải nói: “Học ngành của em cũng xem như là nhân tài khoa học của đất nước rồi, rất nhiều cơ hội làm việc đấy.”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét