May mà chưa đến mười hai giờ, người đến xếp hàng mua cơm vẫn chưa nhiều.
Đến lượt tôi, nhìn chú bán cơm khom lưng múc một muôi cơm thật to, sau
đó lắc lắc tay một cái. Chú ấy nhìn nhìn, dường như chưa vừa ý, thế là
lại lắc thêm mấy cái nữa, cứ như muốn lắc đến khi chẳng còn bao nhiêu
cơm trong cái muôi đó nữa mới chịu cho vào hộp của tôi.
Tôi lại
quẹt thẻ một lần nữa, rồi đưa vào một cái hộp khác. Chú đó lặp lại động
tác lúc này, lần này cơm trong muôi còn ít hơn nữa.
Tôi nhìn
tay trái của mình, rồi quay qua nhìn tay phải, mếu máo nói: “Chú ơi,
cháu đã gầy còm như vậy rồi mà chú cho cháu có chút cơm, chú nhẫn tâm
vậy sao?”
Chú bán cơm nhìn tôi, rồi cho thêm mấy hạt cơm với vẻ
mặt không mấy vui vẻ, sau đó liền xua tay nói lớn với hàng người đứng
sau tôi: “Mau lên, người tiếp theo.” Miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Mua
có bốn xu mà còn muốn thêm bao nhiêu chứ?”
Tôi nghe thấy nam sinh xếp hàng sau lưng tôi bật cười thành tiếng, liền quay đầu lại, liếc cậu ta một cái.
Thế nhưng, cũng trong một lần đi mua cơm như vậy, tôi đã làm mất thẻ
cơm của Bạch Lâm. Tôi vắt óc nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nhớ là lúc mua cơm,
tôi dùng thẻ của tôi trước, tiếp đó là thẻ của Bạch Lâm, sau đó thì
không thấy cái thẻ ấy đâu nữa. Bạch Lâm có rất nhiều tiền trong đó, tôi
làm sao có thể đền nổi chứ?
Bạch Lâm không mấy để tâm: “Không sao, mất rồi thì thôi.”
Nhưng tôi vẫn vội vàng kéo cô ấy đến phòng Hậu cần báo cáo mất thẻ.
Người quản lý ở đó nói: “Bạch Lâm năm ba khoa tiếng Anh hả? Lúc nãy có
người đến hỏi đấy, nói là nhặt được thẻ của em, người đó hỏi thông tin
lớp học của em xong, đi tìm em rồi.”
Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, may quá, có thể gặp được Lôi Phong[2] rồi.
[2] Lôi Phong: là người lính tham gia Quân giải phóng Nhân dân Trung
Quốc năm 1960, là biểu tượng anh hùng của Trung Quốc, một tấm gương tận
tụy, xả thân, quên mình vì Tổ quốc.
Buổi tối lại là tiết học tiếng Nga của Mộ Thừa Hòa.
Trong phòng học bật máy điều hòa, sinh viên thì đông, cửa sổ lại đóng
kín. Lão giảng bài một hồi, có lẽ lão cảm thấy nóng, nên xắn tay áo lên.
Sau khi thực hiện xong các động tác của mình, lão cầm phấn lên viết.
Nhưng không ngờ, lão lại dùng tay trái.
Lão quay lưng lại với chúng tôi, viết xong một chữ, có lẽ tự lão ta
cũng đã nhận ra được vấn đề, thế là lão ngưng lại vài giây, sau đó tiếp
tục viết các chữ còn lại.
Tôi biết, nếu như lão lập tức đổi tay, sẽ càng khiến mọi người chú ý.
Lão viết xong một câu, quay lại nhìn xuống lớp học, lúc này mới chuyển
viên phấn qua tay phải. Mọi người đều đang cúi đầu ghi chép, chỉ có vài
người còn ngồi ngơ ngẩn, và tôi chính là một trong số đó.
Hình
như không có ai nhận ra chi tiết nhỏ nhặt lúc nãy, nếu như không phải
tôi biết trước thói quen này của lão, e là cũng không nhận ra điều đó.
Thật ra, tôi cảm thấy Mộ Thừa Hòa không cần phải che giấu, để mọi người
biết được thì người ta cũng chỉ bàn ra tán vào một hồi, sau đó còn cộng
thêm cho lão ta một điểm vào sức quyến rũ ấy chứ.
Giảng viên càng đặc biệt, sinh viên càng tò mò.
Mộ Thừa Hòa dường như cảm nhận được tôi đang nhìn mình, nên lão liền nhìn về phía tôi, khẽ mỉm cười.
Tôi khựng người, cúi thấp đầu, lúng túng cầm bút viết bài, nhưng đáng
tiếc là viết được một hồi thì tâm trí lại bay bổng. Tôi nhớ đến bài toán
của Mộ Thừa Hòa: 3999 x 6888 = ?
Lúc nhỏ tôi có học bảng cửu
chương. Sau này lớn lên lại học thêm bảng bình phương, dạng như đọc theo
phản xạ đáp án của 11 x 11, 12 x 12, 13 x 13…Nhưng đó đơn thuần là vì
giáo viên dạy toán yêu cầu chúng tôi học thuộc lòng để nâng cao khả năng
tính nhẩm.
“Có ai cố tình học thuộc lòng đáp án của bảng tính
nhân không?” Thừa lúc Mộ Thừa Hòa viết ví dụ trên bảng, tôi lén hỏi Bạch
Lâm.
“Bảng cửu chương á?” Bạch Lâm hỏi lại.
“Không phải, loại mấy nghìn nhân mấy nghìn ấy.” Tôi nói
“Học để làm gì?”
“À…để chơi, ví dụ như để rèn luyện trí não chẳng hạn.” Không phải giáo
viên hay nói đầu óc lâu quá không sử dụng thì sẽ bị gỉ sao?
Bạch Lâm lườm tôi một cái. “Luyện trí não? Não tàn[3] à?”
[3] “Não tàn” là một cách nói rất phổ biến của người Trung Quốc, đặc
biệt là dân mạng, dùng để chỉ những người làm những chuyện quái lạ,
những chuyện trên Sao Hỏa.
Ờ…Đích thực là không mấy phù hợp với quy luật tự nhiên.
2
Môn tiếng Nga học hai tiết liền, cho dù là Trần Đình hay những giảng
viên khác, nếu tiết học được xếp liền nhau trong một buổi tối thì họ đều
chủ động cho học thông tiết, không nghỉ giữa giờ, nếu giữa giờ, ai muốn
đi vệ sinh, chỉ cần lẳng lặng đi ra là được. Như thế mọi người đều vui
vẻ, thoải mái, học liền tù tì thì sẽ được nghỉ sớm, về ký túc muốn làm
gì thì làm.
Nhưng Mộ Thừa Hòa lại không như vậy.
Ngày
thường lão là một người khá dân chủ, nhưng trong việc này, bất kể mọi
người có phản đối thế nào, lão cũng nhất quyết phải nghỉ giải lao mười
phút giữa giờ.
Lão nói: “Chúng ta nghỉ ngơi là để có sức lực
nghênh đón bốn mươi lăm phút tiếp theo.” Khi nói những lời này, khóe môi
lão khẽ cong lên, nở nụ cười khiến mọi người điêu đứng, đương nhiên
cũng chẳng còn ai có ý kiến gì nữa.
Sau tiết học thứ nhất, tôi cảm thấy phòng học hơi ngột ngạt vì có quá nhiều người nên đi ra hành lang hóng gió.
Trong lúc đang dựa vào lan can lén lút hít hà chút không khí thoáng
đãng bên ngoài thì tôi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa cũng đang đứng ở lan can
bên cạnh, hình như đang nghĩ gì đó. Không biết lão ta đang nghĩ gì nhỉ?
Đêm rất lạnh, nhưng ánh trăng lại sáng vô cùng. Màu sáng bạc ấy từ trên
trời cao rọi xuống, in bóng hình của lão lên mặt đất, trải dài, dường
như là dài đến tận chỗ tôi đứng.
Tôi tiện chân giẫm giẫm vài cái lên đó, rồi mới ra vẻ yểu điệu thục nữ bước tới bên lão.
“Thầy ơi ở đây không lạnh sao? Thầy đang nhìn gì vậy ạ?” Tôi vịn vào lan can, đứng cạnh lã
Tôi theo ánh mắt của lão nhìn ra xa, thì ra ở bên cạnh dãy giảng đường
số sáu đối diện có một hồ sen. Mùa hè, khung cảnh ở đó vô cùng tươi đẹp,
màu xanh non của lá, màu hồng phấn của hoa, tất cả tạo nên cảnh tượng
đẹp nhất ở trường chúng tôi. Nhưng thật tiếc, giờ đang là mùa đông, các
cành cây đều khô cằn, héo úa, cả hồ sen trông thật tiêu điều, vắng lặng.
Lão chẳng thèm quay lại, hất cằm về phía hồ sen đối diện:
“Trước đây ở trước cửa thư viện của trường tại cơ sở chính cũng có một
cái hồ, giống y hệt thế, đều là hình bán nguyệt, nhưng khi tu sửa lại
thư viện, mọi người đã lấp nó rồi.”
“Tu sửa lại thư viện ở cơ
sở chính của trường ư? Hình như lâu lắm rồi mà?” Tôi nhớ hình như đó là
việc đã diễn ra từ rất lâu rồi.
“Ừm.” Lão đáp.
Lát sau
lão lại nói: “Tôi không thường xuyên đến khu Tây, nhưng nhìn thấy nó,
tôi lại nhớ đến cái hồ ở trụ sở chính. Cũng có lúc tôi thường đến đó bắt
cá.” Gương mặt lão chan hòa ánh trăng, thoảng một nụ cười nhẹ. “Tôi cầm
một cái giỏ xách, bỏ vào đó vài mẩu bánh bao, rồi thả xuống nước. Đầu
còn lại tôi buộc bằng một sợi dây, sau khi ngồi yên chờ khoảng mười
phút, thoắt một cái tôi giật nó lên, làm như vậy bắt được rất nhiều cá.
Có lần tôi đã ngã xuống hồ, suýt chút đã không thể bò được lên bờ.”
Tôi kinh ngạc: “Lúc thầy còn nhỏ á?”
“Bố tôi là giảng viên của Đại học A, tôi sống cùng với bố trong ký túc xá, em không biết điều này đúng không?”
Thì ra bố của lão cũng là giáo viên, có lẽ nào lão đến đây dạy thay cũng là nhờ mối quan hệ của bố mình?
“Bố thầy dạy môn gì?” Tôi hỏi.
“Toán học.” Lão đáp.
“Toán học?” Nhắc đến toán học, tôi có một câu hỏi. “Thầy thật thần kỳ, bài toán lần trước, thầy tính bằng cách nào vậy?”
Ký ức độc quyền / Chương 14
18:46 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét