Em tuyệt đối sẽ không làm dây hoa lăng tiêu bấu víu
Bám vào cành của anh để thể hiện bản thân mình;
Nếu như em yêu anh
Em tuyệt đối sẽ không học theo những con chim si tình
Vì sự chở che mà hót mãi một khúc ca đơn điệu;
Cũng không làm suối nguồn,
Quanh năm mang tặng sự thảnh thơi mát mẻ
Cũng không làm núi đèo cao hiểm trở
Để anh cao hơn, điểm thêm nét oai hùng.
Thậm chí ánh mặt trời.
Thậm chí giọt mưa xuân.
Không, tất cả những điều này vẫn là chưa đủ!
Em nhất định phải là cây gạo mọc bên anh,
Phải là một cái cây mọc cạnh anh tương xứng.
Rễ, bám chặt dưới đất
Lá, vươn lên trời xanh
Mỗi trận gió thổi qua
Chúng ta lại cùng nhau thăm hỏi
Nhưng mỗi người
Đều hiểu được lời nói của nhau
Anh có cành đồng thân sắt
Giống đao, giống kiếm, giống thương;
Em cũng có những đóa hoa rực đỏ
Giống tiếng thở dài nặng nề,
Và giống tất cả những đóa lửa anh hùng.
Chúng ta cùng sẻ chia giá lạnh, gió mưa và sấm chớp;
Chúng ta cùng chung hưởng sương mai, nước đọng, cầu vồng.
Tưởng như là mãi mãi song song,
Nhưng lại vẫn suốt đời nương tựa.
Đây mới thực là tình yêu vĩ đại,
Kiên trung một chữ chốn này:
Yêu.
Không chỉ yêu anh bởi tầm vóc lớn lao
Mà cũng yêu anh bởi kiên định bám sâu vào lòng đất.
Giọng nói của Trương Lệ Lệ ngày thường đã rất hay, giờ cô ấy lại thấp
giọng khẽ ngâm. Ngâm thơ trong màn đêm yên tĩnh, nghe thật êm tai và
rung động lòng người. Chẳng biết câu thơ nào đã chạm vào trái tim cô ấy,
mà khi cô ấy đọc đến chữ cuối cùng của bài thơ, tôi nghe thấy tiếng nấc
nghẹn ngào.
“Tiết Đồng, cô nói xem, tôi còn có thể gặp được một tình yêu như vậy không?” Cô ấy hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là có.” Tôi vừa đáp vừa quay mặt vào tường vờ như muốn ngủ.
Rất lâu, rất lâu sau, tôi mới lại mở mắt ra, lặng lẽ lau nước mắt,
trong lòng thầm nói: “Mộ Thừa Hòa, em cũng sẽây gạo của anh.”
Chương 12: Anh yêu em
1
Trong ngày hội diễn đầu tiên, trường đã thêm vào khẩu phần ăn cho sinh
viên một món cá, vì vậy giống như đang ăn một bữa tiệc chia tay vậy. Sau
bữa tối, mọi người đều về phòng, thu dọn đồ đạc, bởi vì ngày mai, sau
buổi hội diễn, mọi người sẽ quay về thành phố.
Có vài đứa trẻ
bắt đầu đa cảm, cứ quấn lấy huấn luyện viên đòi ca hát, chuyện trò. Vài
đứa còn kéo áo thầy huấn luyện, xin số điện thoại và địa chỉ nhà. Nhưng
nhà trường có quy định không được để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào
với sinh viên, do đó thái độ của họ rất dứt khoát.
Một vài nữ sinh van nài tôi đi xin giúp.
Hôm ấy lại đúng là ngày đầu tiên của chu kỳ kinh nguyệt, bụng tôi đau
dữ dội, lại còn bị nhiễm lạnh nên cổ họng tôi có chút khó chịu. Trong
lúc đang một mình chịu đựng và đau đầu bởi đám nhóc con này cứ bám lấy
thì Mộ Thừa Hòa gọi tới, chắc là anh muốn báo với tôi anh đã về đến nhà.
Tôi cười cười, nói với học trò: “Được rồi, được rồi, để cô nghe điện thoại xong rồi nói tiếp, được không?”
“Im lặng! Bạn trai của cô Tiết gọi điện.” Một cô gá
i có biệt danh “Đường Đường” nói lớn, sau đó còn ra dấu “suỵt” bảo mọi người yên lặng.
Cô bé không nói còn đỡ, gào lên như thế càng khiến cho mọi người trêu ghẹo.
“Ối ối, cô Tiết của chúng ta không phải còn độc thân sao?”
“Tiêu rồi, đêm nay có nhiều bạn nam bị thất tình rồi.”
“Cô Tiết, tim của chúng em đang rỉ máu.”
Tôi vừa tỏ ý ra hiệu cho lũ nhóc nói nhỏ thôi, vừa mỉm cười ấn nút nghe.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng làm ồn. Sư mẫu và sư công[1] giận bây giờ!” Đường Đường lại hét to lên
[1] Sư mẫu và sư công: tên gọi vợ/chồng của sư phụ (người thầy của mình), đây là cách gọi cổ của người Trung Quốc.
Mộ Thừa Hòa đúng lúc nghe được câu cuối cùng, bèn hỏi: “Sư công?”
“Hay anh muốn được gọi là sư mẫu?” Tôi hỏi lại.
“Trước đây anh nghe có người gọi là sư trượng[2] nữa.” Anh nói rất nghiêm túc.
[2] Chữ “trượng” có nghĩa là “chồng”.
“Gì mà lung tung vậy?” Tôi không nhịn được cười, chạy về phòng mình, đuổi hết tụi nhóc ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Còn nhớ lúc trước có người gọi anh là tổ sư gia, không ngờ hai năm sau lại bị giáng cấp.” Nói xong thở dài đánh thượt.
“...” Cái người này, đúng là đã được ăn còn được nói.
Đám sinh viên bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi, tôi đành nói vội vài lời rồi cúp máy.
“Không có gì ghê gớm.” Đường Đường đứng nghe trộm nãy giờ thở dài tiếc nuối.
“Đúng đó, đúng đó.”
“Chí ít cũng nên “chụt” một cái chứ!”
“Biến mất trong vòng ba phút cho tôi!” Tôi ra oai.
Đợi khi bọn chúng đã đi cả rồi, tôi lại nhìn điện thoại trong tay, tôi
muốn hỏi anh, đêm nay ở nhà một mình nếu sợ hãi thì phải làm sao. Đắn đo
giây lát, cuối cùng tôi không gọi, đặt điện thoại xuống bàn rồi ra sân
xem họ tập luyện đêm.
Tuy nói đây là đêm cuối cùng, mọi người
phải tập luyện để chuẩn bị cho hội diễn ngày mai, nhưng thực ra giáo
viên huấn luyện của mỗi đội tập hợp đội hình của mình lại, cho họ ngồi
hát.
Tôi đi lấy nước suối chia cho các thầy huấn luyện. Lúc này cả nhóm người như túm được tôi.
“Cô Tiết cũng hát một bài đi!”
Tôi cười cười lắc đầu, trốn ra phía sau đội hình, ngờ đâu bên này nghe thấy động tĩnh cũng liền bảo tôi hát.
Tuy tôi là vua hát hò nhưng trước mặt bao nhiêu sinh viên thế này, tôi
làm gì có khả năng xem như không có ai, mọi người nói kiểu gì tôi cũng
không chịu! Nhưng tôi càng không chịu thì mọi người càng nài ép, đúng
lúc này, một lính gác chạy vào, đứng từ xa gọi to.
“Cô Tiết ơi, ngoài cửa có một người đến tìm, nói là người nhà của cô.”
Doanh trại có quy định, bất kỳ người ngoài nào cũng không được vào, vì
thế cho dù là người thân hay gì gì đi nữa cũng không được phép, chỉ có
thể gọi điện thông báo trước hoặc để sĩ quan huấn luyện ra xem là ai,
sau đó mới cho ra ngoài một lúc. Có lúc không tìm được sinh viên đó thì
cũng không có cách nào giải quyết.
Người lính gác này tính tình
rất tốt, cũng khá thân với tôi, thường xuyên xách đồ giúp tôi, thật
không ngờ hôm nay còn chạy vào đây để thông báo.
Nhưng mà giọng cũng lớn quá chăng?!
“Người nhà?” Tôi ngượng ngùng lẩm bẩm. Tôi làm gì có người nhà ở đây?
Thật không ngờ tai của người này lại thính đến vậy, liền vội giải
thích: “Cậu ấy nói là người nhà của cô, tôi cũng không rõ là ai nữa. Tóm
lại là con trai, độ gần ba mươi tuổi.”
“Chắc chắn là sư công của chúng ta rồi!” Một nam sinh đứng dậy nói lớn.
“Ha... ha...” Cả bọn cùng cười.
Mặt tôi thoáng chốc đỏ ửng, cùng người lính gác đi rẽ ra phía cổng, quả
nhiên nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đang đứng đợi bên ngoài cửa lớn.
Anh đứng trong bóng tối, phía trước xe của mình, vóc dáng cao lớn, mạnh
mẽ, rắn rỏi, trông như cây thông xanh rì kiêu ngạo đứng trong gió rét,
giản dị, cao quý, không có gì cản ngăn được sự sinh trưởng của nó, tiếp
tục vươn cao thẳng tắp, chạm tới mây xanh.
Ký ức độc quyền / Chương 65
18:30 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét