Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 21



Nghe nói, nếu như cái chúng ta nhìn thấy là một chiếc xe thì những người có chỉ số IQ cao sẽ thấy nguyên lý vận hành của máy phát động cơ bên trong. Cho nên tôi nghĩ, khi tôi nói chuyện với thầy, có khi nào thầy đang tính phân tử nước bắn ra từ miệng tôi với vận tốc bao nhiêu và trong khoảng thời gian bao lâu thì bay đến mặt thầy không nhỉ?

Haizz… Tự nhiên lại nghĩ đến Mộ Thừa Hòa rồi.

Tôi lấy điện thoại ra, suy nghĩ nửa ngày trời cũng không kiếm được cái cớ nào để nhắn tin cho thầy.

Bạch Lâm nhìn tôi, rồi nói một cách thần bí: “Ranh con này biết yêu rồi đấy.”

“Hừ… Hừ!”

Trước hai tiết học tiếng Nga cuối cùng của học kỳ, Trần Đình và Mộ Thừa Hòa đã cùng xuất hiện ở giảng đường số bốn.

Tôi và Bạch Lâm trông thấy họ, có chút kinh ngạc, rồi cùng nhau hỏi: “Thầy Trần, thầy về rồi à?”

“Ừm.” Trần Đình dịu dàng cười nói: “Hai em không chọc phá thầy Mộ chứ?”

Tôi lén nhìn Mộ Thừa Hòa, chột dạ nói: “Làm sao dám ạ, thầy Mộ khó tính hơn thầy nhiều!”

Cuối cùng, người vào lớp dạy hai tiết cuối vẫn là Mộ Thừa Hòa.

Thầy bước lên bục, dặn dò những điều cần lưu ý cho kỳ thi rồi nói: “Đây là buổi cuối cùng tôi dạy các em.”

Mọi người đều sững sờ, sau đó mới hiểu ra thầy không phải chỉ muốn nói tới kỳ nghỉ nghỉ đông, mà là sẽ không dạy thay nữa, lớp học bắt đầu rì rầm.

Đồng hương của Tiểu Bạch kéo tay áo của Bạch Lâm, lau nước mắt.

Bạch Lâm không khách khí nói: “Đau lòng gì chứ? Còn thầy Trần Đình mà. Chẳng phải lúc trước cậu rất thích Trần Đình

Đồng hương Tiểu Bạch ủ ê: “Nhưng từ lúc nhìn thấy Thừa Hòa của chúng ta, mình đã không còn hứng thú với thầy Trần của mấy cậu nữa. Chả trách Khổng Tử nói: từ xa xỉ trở về tiết kiệm là rất khó. Hóa ra là như thế này đây.”

“Nói mò à?” Bạch Lâm khinh bỉ. “Cậu tưởng tôi học ở Học viện Ngoại ngữ thì không học Văn học sao, câu này rõ ràng là danh ngôn của u Dương Tu [3].”

[3] u Dương Tu (1007-1072) có tên tự là Vĩnh Thúc, hiệu “Túy Ông”, là nhà thơ thời Tống ở Trung Quốc.

“Khổng Tử!”

“u Dương Tu!”

Hai người cứ cãi nhau, không ai nhường ai.

Tôi xoa trán: “Không phải của Khổng Tử cũng không phải của u Dương Tu, mà là của Tư Mã Quang. Hai cậu sau này ra đường hãy cố gắng đừng nói gì, như vậy người ta sẽ không biết mình không có văn hóa.”

Giờ giải lao, Mộ Thừa Hòa về văn phòng, tôi mang tài liệu lần trước trả cho thầy. Đi tới cửa phòng, đúng lúc nghe thấy tiếng của Trần Đình, hóa ra thầy cũng chưa đi.

Tôi khẽ mỉm cười, định đi vào, nhưng lại nghe họ nhắc đến tên tôi. Tai của tôi trời sinh đã thính, tôi bèn hiếu kỳ, dừng bước.

“Cô bé đó khá thú vị.” Đây là tiếng của Mộ Thừa Hòa.

“Nhà cô bé như vậy, lúc đi tôi cũng lo lắng lắm. Chỉ sợ không có mặt ở đây khi cô bé gặp khó khăn, trong nhà lại không có người lớn.” Trần Đình nói.

“Thật ra, cô nhóc ấy kiên cường hơn chúng ta tưởng rất nhiều.” Mộ Thừa Hòa nói.

Trên hành lang, bất ngờ có một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho tóc mái trên trán của tôi bay lòa xòa. Cùng lúc ấy, trái tim tôi cũng có chút rối loạn. Hóa ra, Mộ Thừa Hòa biết hết. Tất cả chỉ là chúng tôi đã hiểu lầm.

Ngày từ đầu thầy đối xử đặc biệt với tôi, thì ra chỉ là thay Trần Đình chăm sóc tôi mà thôi, không giống như tôi, Bạch Lâm và những người khác đã tưởng.

Tay tôi bất lực buông thõng, trong lòng có chút khó chịu.

Hóa ra, chỉ là tự mình

Một người xuất sắc như thế làm sao có thể động lòng với một “đứa trẻ” miệng còn hơi sữa chứ? Tôi nhấc khóe miệng lên tự trào, nụ cười méo xệch.

Bọn họ lại nói thêm một vài câu nữa, đại khái có liên quan đến tôi.

Nhưng tôi không còn tâm trí để tiếp tục nghe nữa, tôi quay người, khẽ dựa vào tường, toàn thân như không còn sức lực, năm ngón tay buông lỏng, hai tờ tài liệu rơi xuống đất.

Đề cương Mộ Thừa Hòa đưa cho tôi đa phần là in ra, nhưng trong đó có vài điểm trọng tâm được chính thầy viết ghi chú, bản gốc đã bị tôi ích kỷ giữ lại rồi, bây giờ tôi trả cho thầy cũng là bản photo. Nếu thầy có hỏi, tôi cũng nghĩ sẵn câu trả lời rồi, cứ nói là đã bất cẩn làm mất, thầy cũng chẳng để ý.

Thẩy chỉ gửi cho tôi hai tin nhắn, được tôi lưu trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên là: “Không có gì.” Tin nhắn thứ hai là: “Không thành vấn đề.”

Lần trước đi nghe buổi tọa đàm, tài liệu buổi diễn giảng hôm đó tôi cũng kẹp vào nhật ký.

Ngoài ra còn gì nữa nhỉ? Hết rồi.

Tôi từ từ ngồi xuống, nhặt tờ giấy lên. Ánh đèn trong phòng cơ hồ rọi đến tay tôi, tôi nhanh chóng nhặt lên rồi rút tay lại.

Sau đó, tôi nghe thấy Trần Đình nói một câu.

Vì trước câu nói đó thầy đã ngừng lại rất lâu, do đó dù không hề cố tình, tôi vẫn nghe thẩy rõ ràng.

Trần Đình nói: “Giữa cậu và Tiết Đồng có gì sao?”

Trần Đình có chút ngập ngừng rồi lại nói: “Thừa Hòa, đừng vì một vài điểm giống nhau nào đó về gia đình mà cậu lại dành cho cô bé hết tình cảm cậu không nhận được lúc nhỏ.”

4

Tôi vội vã chạy xuống tầng, nhắn tin cho Bạch Lâm, nhờ cô ấy mang cặp của tôi về phòng.

Bạch Lâm trả lời: “Cậu không học nữa sao? Còn một tiết mà.”

Tôi nhắn lại: “Không thể.”

Bạch Lâm lại hỏi: “Bị

Tôi viết: “Đau bụng.”

Tôi trở về phòng ký túc, mở máy vi tính. Lướt mạng một hồi vẫn không nghĩ ra nên làm gì, thế là lên giường nằm dài, rồi lấy ví ra, chăm chú nhìn tấm ảnh của bố, bỗng thẫn thờ.

Không biết là đã trải qua bao lâu, điện thoại trong áo khoác của tôi đột nhiên reo lên.

Gọi điện thoại cho tôi thực ra cũng chỉ có vài người đó, tôi không suy nghĩ gì nhiều, bật máy, “a lô” một tiếng.

“Tiết Đồng.”

Nghe thấy giọng của thầy, tim tôi như nghẹn lại: “Thầy… thầy Mộ?”

“Đi đâu rồi? Tiết của tôi mà cũng dám trốn!”

“Em…” Tôi nhất thời không nghĩ ra phải nói gì.

“Cô bé, tiết học cuối cùng rồi mà cũng không nể mặt người thầy này sao?”

Tôi thấy vô cùng căng thẳng, giải thích linh tinh một hồi rồi cúp máy.

Đến khi tiếng nói: “Tạm biệt” của thầy đã hoàn toàn tan biến, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi u sầu khó tả.

Tuy nhiên, cảm giác rầu rĩ này không duy trì được bao lâu thì đã bị những bài thi ồ ạt ập tới nhấn chìm. Sau nửa tháng chiến đấu, cuối cùng chúng tôi cũng bước vào kỳ nghỉ đông.

Trong kỳ nghỉ đông, tôi nhận dạy một lúc ba lớp.

Ngoại trừ cậu nhóc Bành Vũ thường xuyên nhắc đến Mộ Thừa Hòa, cuộc sống của tôi dường như không còn bất kỳ giao điểm nào với thầy nữa. Trái lại, Lưu Khải dần thân thiết với tôi hơn.

Lưu Khải cũng là người sống ở đây. Hiển nhiên là cậu ấy khác hẳn tôi, kỳ nghỉ đông của cậu ấy nhàn rỗi vô cùng, cứ vài ba ngày lại gọi điện cho tôi, nếu không phải là rủ tôi đi xem hội hoa đăng thì cũng là hẹn hò đi xem phim.

Một, hai lần đầu tôi đều tìm lý do từ chối, sau này thật sự không khước từ được nữa, thế là tôi dắt Bành Vũ đi theo.

Lưu Khải đứng trước cổng công viên, nhìn thấy tôi dắt theo một ngọn đèn, ánh mắt ảm đạm hẳn.Bành Vũ lén lút đi phía sau Lưu Khải, nói thẳng với tôi: “Cô Tiết, chắc chắn anh này có ý đồ xấu với cô.”

“Xì, em thì biết gì chứ?”

“Thật không ngờ!” Bành Vũ cảm thán.

“Không ngờ cái gì?”

“Cô Tiết như vậy mà cũng có người theo đuổi.”

Tôi lườm nó một cái: “Nhóc con, cô sẽ giận đấy!”

Thế nhưng, thực tế chứng minh việc tôi dẫn theo Bành Vũ đi cùng là vô cùng đúng đắn. Lúc ba chúng tôi đang đi trong khu vui chơi, Lưu Khải đề nghị: “Mình ngồi đu quay đi.”

Bành Vũ nhìn cậu ấy với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Lưu Khải, lâu nay em cứ tưởng đu quay là trò chơi yêu thích của những cô gái thời thanh xuân, không ngờ anh cũng có thú vui này?”

Lưu Khải đành giải thích: “Những trò như tàu hải tặc rất mạo hiểm, anh sợ Tiết Đồng sẽ sợ.”

“Thật ra, mình không sợ mấy.” Tôi nói rõ.

“Em cũng không sợ.” Bành Vũ phụ họa theo.

Và thế là, chúng tôi mua ba vé tàu hải tặc.

Lưu Khải nói một cách lẫm liệt: “Tiết Đồng, nếu cậu sợ thì đừng kìm nén, nhắm mắt lại rồi túm chặt lấy mình, hét lớn lên là được.”

Tôi nhìn Lưu Khải, cười nói: “Ừm.”

Chúng tôi nói chuyện thì Bành Vũ đã ngồi vào vị trí chính giữa, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, nói: “Cô Tiết, mau lên!”

Tôi và Lưu Khải đành ngồi ở hai bên.

Khung an toàn hạ xuống, thuyền bắt đầu dao động, rồi từ từ lên cao, lên tới điểm cao nhất thì đột ngột rơi ngược xuống, cảm giác không trọng lượng lấp đầy buồng tim, làm tim tôi như chợt rút nhỏ lại. Tôi mở mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi gió vút qua bên tai. Từ nhỏ, tôi đã không sợ trò này, đến sinh nhật đều nài nỉ bố dẫn tôi tới đây.

Có một lần, trên đường đến đây, bố làm rơi mất mười đồng duy nhất trong túi. Lúc ấy, mười đồng đã là một số tiền không nhỏ, bố rất sốt ruột, bảo tôi đứng yên đừng đi đâu chờ bố đi tìm.

Sau đó, tôi không còn nhớ cuối cùng bố có tìm được hay không.

Bước xuống thuyền hải tặc, mặt của Lưu Khải tái xanh, bước đi cũng loạng choạng.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Tôi dừng lại hỏi cậu ấy.

Lưu Khải tập trung lấy lại tinh thần rồi nói với tôi: “Khỏe chứ! Cậu còn muốn chơi trò cảm giác mạnh nào nữa không? Chúng ta tiếp tục.”

Nghe xong câu nói này, tôi chợt thấy hơi áy náy, chúng tôi không nên bắt nạt cậu ấy như vậy.

Không biết cậu ấy chỉ đơn giản là có thiện cảm với tôi hay thật sự thích tôi?

Thích một người không có gì sai.

Tôi nói: “Cũng mệt rồi, hai người đói không? Mình mời ăn mì.”

“Không được, để mình mời.” Lưu Khải nói.

Chưa kịp ngồi vào chỗ, Bành Vũ lại hỏi: “Rốt cuộc là anh trả, hay là cô Tiết trả? Hai người đã thương lượng xong chưa? Thương lượng xong rồi thì em gọi món.”

Tôi không hài lòng nói: “Hai chúng tôi, ai trả tiền thì có liên quan gì đến việc em gọi món hả?”

Bành Vũ nói: “Đương nhiên là có liên quan.” Nói xong, nó còn nháy mắt với tôi.

Tôi chợt nhớ đến lần Mộ Thừa Hòa mời ăn trưa, gương mặt hào phóng lẫm liệt của nó khi cầm thực đơn. Vậy tên nhóc này định… Tôi trả tiền thì nó tiết kiệm một chút, người ta trả tiền thì nó sẽ xa xỉ rồi…

Bất giác, ba chữ Mộ Thừa Hòa lại lẻn vào suy nghĩ, tôi định thần lại, vội vàng xua đi.

Trong lúc trò chuyện, nói đến việc Lưu Khải học về máy vi tính, Bành Vũ đột nhiên hỏi: “Vậy anh có biết tính nhẩm không?”

Lưu Khải bối rối dừng đũa, hỏi lại: “Tính nhẩm ư?”

“Ví dụ như nhẩm 1444 x 1444 bằng bao nhiêu trong vòng một giây.”

Lưu Khải cười: “Sao mà làm được? Não của anh đâu phải là máy tính.”

“Cô Tiết học ngoại ngữ, nói tiếng Anh giống y như người nước ngoài. Anh học về vi tính, vậy thì não của anh cũng phải giống như máy vi tính chứ!”

“…” Đây là kiểu suy luận gì vậy?

Một lúc sau, Bành Vũ lại nói: “Học vi tính tức là thuộc về ngành tự nhiên rồi, vậy môn vật lý của anh chắc giỏi lắm?”

“Bình thường thôi.” Lưu Khải đáp. “Chẳng qua là đã gác lại môn đó từ lâu lắm rồi.”

“Vậy anh có biết vì sao máy bay có thể bay không?” Bành Vũ hỏi.

Đến đây thì tôi đã hiểu, nhóc con cố tình làm Lưu Khải bẽ mặt đây mà.

“Là do định luật Bernoulli[4].” Lưu Khải xem ra không biết nội tình, còn định tốt bụng giải thích cho Bành Vũ. “Bernoulli nói, trong một hệ thống thể lưu (không định hình, luôn luôn di chuyển), ví dụ như trong khí, chất lỏng, tốc độ dòng chảy càng nhanh thì áp lực do thể lưu sinh ra càng lớn. Khi máy bay đạt đến một vận tốc nhất định, sinh ra một áp lực cực lớn, không khí sẽ nâng máy bay lên.”

[4] Daniel Bernoulli (1700-1782): người đầu tiên xây dựng lý thuyết khí động học, ông đã áp dụng các ý tưởng để giải thích các định luật của Boyle.

Bành Vũ tỏ vẻ ngây thơ, ham học hỏi: “Nhưng trên dưới đều có áp suất mà, với vận tốc bằng nhau thì áp suất phía trên và phía dưới cũng như nhau, chẳng phải sẽ không bay nổi sao?”

Tôi rất muốn hỏi, máy bay của người ta bay không nổi thì liên quan gì đến nhóc hả?

Lần này thì Lưu Khải bí thật rồi. Cậu gãi gãi đầu: “Vậy thì anh không biết rồi.”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét