Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 49



Tôi lại bắt đầu gia nhập vào đoàn quân tìm việc. Mỗi ngày đều đọc những mẩu thông tin tuyển dụng trên báo, hoặc không thì tham gia vào hội chợ tuyển dụng được tổ chức một tuần hai lần vào thứ Ba và thứ Năm ở thị trường nhân tài. Và cuối cùng là nghe theo cách của Triệu Hiểu Đường, tôi đăng rất nhiều thông tin lên mạng để tì việc.

Đầu tiên là một công ty bảo hiểm, những người tham gia đội quân tìm việc đến ứng tuyển như tôi nếu không phải sáu mươi người thì ít nhất cũng là năm mươi. Cửa ải đầu tiên là thi viết. Tôi tưởng chức vị tôi ứng tuyển là thư ký, chuyên môn lại là Anh ngữ thì họ sẽ phát cho tôi một đề thi Anh văn, ngờ đâu đề thi lại là viết một bài văn.

Vài hôm sau, công ty bảo hiểm thông báo đến tôi là tôi đã qua phần thi viết, cần phải tham gia chương trình đào tạo phỏng vấn.

Sau khi tôi đến địa điểm đào tạo phỏng vấn với lòng tràn đầy niềm tin thì mới phát hiện ra năm, sáu mươi người cùng tham gia thi viết ở vòng đầu dường như chẳng thiếu một ai, họ cũng đang chờ đợi được đào tạo như tôi. Nội dung đào tạo gồm ba phần: Làm việc theo nhóm, thi trí nhớ và khả năng trình bày. Nếu thông qua hết thì sẽ trở thành một trong năm trăm nhân viên nghiệp vụ mới xuất sắc nhất trên thế giới.

Tôi nói với người điểm danh: “Tôi không ứng tuyển nhân viên nghiệp vụ, tôi xin làm thư ký.”

Đối phương trả lời tôi với nụ cười chuyên nghiệp: “Trong công ty của chúng tôi, thư ký cũng phải có kiến thức về nghiệp vụ. Hơn nữa, cô thích hợp làm văn phòng hay làm nghiệp vụ còn phải căn cứ vào tình hình thực tế.”

Tôi lơ ngơ gật đầu.

Sau khi học thuộc lòng một cách máy móc hàng loạt tên gọi của những căn bệnh, vị huấn luyện viên tinh thần phấn chấn đang đứng trên sân khấu kia lại kêu gọi mọi người cùng hô lớn khẩu hiệu của công ty, và cũng chính trong lúc này, cuối cùng tôi không chịu được nữa liền trốn ra ngoài.

Tôi nói với Bạch Lâm: “Thật là khủng khiếp, mình còn tưởng đã đi nhầm vào lò tuyển sales chứ!”

Những công ty kiểu đó nếu không phải yêu cầu về tuổi tác thì là yêu cầu kinh nghiệm làm việc, ngoài ra chẳng để ý đến các điều kiện khác.

Công ty thứ hai là một công ty ngoại thương, người phỏng vấn bảo tôi hãy tự giới thiệu về mình, sau khi hỏi tôi một số vấn đề về triển vọng trong tương lai của công ty, còn hỏi thêm: “Tại sao tốt nghiệp lâu vậy rồi mà bây giờ mới nghĩ đến việc phải đi tìm việc làm?”

“Ờ...” Tôi cứng họng.

“Bạn có thể nói ấn tượng sâu đậm của mình về thất bại gần đây nhất của bạn không?” Rồi người đó lại hỏi thêm: “Bạn đã giải quyết nó như thế nào?”

“Ờ...” Tôi lại cứng họng, trong đầu đột nhiên hiện ra hình bóng của Mộ Thừa Hòa. Những thất bại trong đời tôi từng trải qua đều dính dáng đến con người này, cứ nghĩ đến anh là tôi lại không biết phải làm sao. Như bị người khác nhìn thấu tâm tư vậy, mặt tôi đỏ lên, cuối cùng lại phun ra một câu cực kỳ ngớ ngẩn: “Tôi có thể không nói không?”

Và rồi, người ta không còn hỏi tôi thêm điều gì nữa.

Khi tôi kể lại với Bạch Lâm, cô ấy cười khì khì.

Cô ấy nói: “Đáng lẽ cậu phải thành thật nói ra, không chừng người ta còn cảm thấy cậu là một nhân tài đấy.”

Tôi hỏi: “Lý do?”

Bạch Lâm nói: “Cậu đối với Mộ Thừa Hòa phải nói là càng thất bại lại càng chiến đấu, càng chiến đấu lại càng dũng cảm. Nếu cho cậu vào bộ phận marketing của công ty, không phải nhân tài thì là gì.”

Sau đó, Bạch Lâm đã tìm được cho tôi thông tin tuyển dụng của một công ty thương mại ở trên mạng, tôi cẩn thận viết đơn xin việc rồi gửi kèm qua đó lý lịch của mình, xong hết mọi việc mới rời nhà Bạch Lâm.

“Hay là, ở lại đây đi, dù gì cậu cũng chưa phải đi làm.” Bạch Lâm nói.

“Lát nữa Lý sư huynh về, để anh ấy phải ngủ dưới đất mình ngại lắm.” Nói xong, tôi chào tạm biệt cô ấy rồi ra bắt xe buýt trở về nhà.

Từ bến xe về đến nhà tôi còn phải đi một đoạn đường nữa, tôi đeo tai nghe, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, rẽ vào con đường tắt lúc trước thường hay đi. Đi được nửa đường mới chợt nhớ ra sáng nay mình đã tự nhủ ban đêm không nên đi vào đường này. Vì hai hôm nay đang giải toả, những cửa hàng ở hai bên đường hầu hết đã dọn đi cả rồi.

Đèn đường hơi tối, vách tường và nóc nhà đã bị dỡ hết một nửa.

Tôi dừng lại, nhìn trước nhìn sau, hai đầu đều xa như nhau. Lúc này, có người đi xe đạp từ phía sau vượt lên, chớp mắt đã biến mất ở đằng trước, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng vọng lại.

Sau việc của Trần Nghiên, mẹ luôn nhắc nhở hết lần này đến lần khác, mẹ sợ bi kịch có thể lặp lại với tôi. Nhưng lúc này, tôi đã đi được nửa đường rồi, phải làm thế nào bây giờ?

Do dự một hồi, tôi quyết định đi tiếp. Được vài bước, cảm thấy phía sau có tiếng động, tôi liền quay lại nhìn, phát hiện ở góc tường có một bóng người xẹt qua, thấy rợn tóc gáy, tôi liền đi nhanh hơn, vừa đi còn vừa ngoảnh đầu lại nhìn. Không có gì nữa. Nỗi sợ hãi trong thoáng chốc đã lan từ tim ra khắp người, tôi bỏ tai nghe xuống, càng đi càng nhanh, cuối cùng thì vắt chân lên cổ, chạy một mạch về nhà.

Ban đêm, nằm ngủ trên giường, thấp thoáng như nghe thấy tiếng động lạ từ đâu đó.

Tôi dỏng tai cẩn thạn lắng nghe, hình như có người thật, lúc này tim tôi đột nhiên đập nhanh, tôi nằm trên giường nín thở, lắng tai nghe xem âm thanh phát ra từ chỗ nào. Không phải phòng khách, mà là từ trong bếp!

Lúc trước mẹ từng dạy tôi, nếu có kẻ trộm đột nhập, có thể chia thành hai tình huống.

Thứ nhất là đối phương đã vào phòng, ở đâu đó bên cạnh mình, như vậy thì cho dù đã tỉnh dậy, mình cũng phải giả vờ như đang ngủ.

“Lỡ như người ta đâm con thì sao?” Tôi hỏi mẹ.

“Thông thường khi vào nhà ăn trộm, người ta đều không muốn giết người, trừ phi bị ép đến đường cùng.” Mẹ giải thích. “Nhưng nếu người ta đến là để hành hung thì cách này không dùng được.”

Thứ hai là đối phương vẫn chưa vào phòng, hoặc đã đến bước thu dọn chuẩn bị rời khỏi, ta có thể đột nhiên nói lớn gì đó hoặc bật đèn lên, như vậy đối phương sẽ hoảng hồn bỏ chạy. Vì thế mà thông thường khi đi vệ sinh buổi tối, cho dù có nhìn thấy đường đi nữa, mẹ cũng bắt tôi phải bật đèn. Một là để tránh bị đụng đầu, hai là nếu có người xấu đang nấp ở góc nào đó thì cũng có thể nhìn thấy.

Mẹ nói: “Mục đích bật đèn lên là để nói cho đối phương biết, có người dậy rồi, mau đi đi.”

Nhưng kiến thức an toàn mà mẹ dạy cho tôi từ nhỏ đến lúc này lại không dùng được. Mẹ không chỉ cho tôi cách phán đoán người đó vào nhà để hành hung hay là để ăn trộm. Cũng không nói động tĩnh như thế này là đã vào nhà hay là đang chuẩn bị rời khỏi.

Tôi ngồi dậy thật khẽ khàng, sau đó rón rén đi chân không đến cửa phòng, áp tai lên cửa nghe ngóng. Bên nhà bếp có tiếng động, hình như đối phương đang cậy cửa. Tôi quyết định bật đèn phòng ngủ lên.

Tiếng động đó tức thì ngưng bặt.

Sau đó tôi kêu lớn: “Anh hai, anh đi vệ sinh à?”, nói xong còn cố tình tạo ra tiếng động khe khẽ rồi tắt đèn, đứng im lặng trong bóng tối một hồi lâu, sau khi xác định ngoài kia đã hoàn toàn không còn động tĩnh, tôi khẽ mở cửa, lò dò đi vào bếp, bật đèn.

Bên ngoài nhà bếp là ban công sinh hoạt, ở giữa có một cánh cửa sắt.

Đang giữa mùa hè, phòng lại ở tầng bốn nên thỉnh thoảng tôi mới khoá cánh cửa sắt này lại. Nhưng lúc nãy trước khi ngủ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã khoá nó lại, vừa khéo nó đã ngăn cản bước chân của người khi nãy. Có lẽ tiếng động làm tôi thức tỉnh kia là âm thanh do hắn cố cậy cánh cửa này.

Con dao dùng để cắt dưa vốn đặt trên máy giặt, giờ lại đang nằm ở dưới đất, ngay cạnh cửa.

Toàn thân tôi run rẩy, lập tức bật hết đèn, lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.

Động tĩnh của bảo vệ quá lớn, làm kinh động đến hàng xóm xung quanh.

Một cô sống ở tầng một đã chỉ vào mặt người quản lý, nói: “Mấy người quản lý thế nào đấy hả? Mới tháng trước toà nhà bên kia đã bị trộm một lần, mấy người còn bảo đảm với chúng tôi sẽ tăng thêm người tuần tra.”

Một ông lại nói: “Thu phí bảo vệ cao như vậy, có làm việc không chứ?”

Người quản lý cười trừ, nói: “Làm, làm chứ, lát nữa công an đến, chúng ta sẽ cùng xem lại băng thu hình.”

Một người khác nói: “Tiểu Tiết à, cô ở tầng ba cũng không bị gì, không chừng bọn trộm thấy cháu sống một mình nên mới lẻn lên đây đấy.”

Người bên cạnh gật đầu: “Phải đó, cháu phải cẩn thận một chút, hay là lắp một cái cửa sổ chống trộm tàng hình đi.”

Thế là những người hàng xóm nhiệt tình đã thay phiên nhau tranh luận. Một lúc sau, công an đến, rồi đi. Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, và đồng hồ cũng đã chỉ bốn giờ sáng.

Tôi muốn gọi điện cho mẹ, nhưng nhớ lại nét mặt của mẹ lo lắng cho tôi lần trước, đành thôi. Ngồi một mình trong căn phòng trống trải, xung quanh yên ắng đến đáng sợ. Đôi mắt tự nhiên nhìn về hướng nhà bếp, cứ sợ có người nào đó sẽ nhảy ra. Cuối cùng, tôi cũng không kìm được sợ hãi, gọi điện cho Bạch Lâm. Nửa tiếng sau, Lý sư huynh và Bạch Lâm cùng xuất hiện.

Bạch Lâm vừa quan sát hiện trường vừa kêu lên kinh hãi: “Quá nguy hiểm rồi! Quá nguy hiểm rồi!”

Lý sư huynh lại kiểm tra cửa phòng cho tôi một lần nữa.

Bạch Lâm ôm lấy tôi nói: “Vậy đi, mình dọn qua đây ở với cậu.”

Lý sư huynh nói: “Thôi đi, lỡ có người xấu đến, hai người ở cùng nhau cũng vậy thôi.”

Bạch Lâm quay qua nói với Lý sư huynh: “Hay là anh cũng qua đây đi.”

Lý sư huynh nhìn tôi một cái, do dự: “Vậy... cũng không hay lắm.”

Tôi hiểu ý của Lý sư huynh, một người đàn ông sống chung với hai cô gái, sợ người ta đàm tiếu cũng là lẽ thường tình. Huống chi anh ấy và Bạch Lâm khó khăn lắm mới có được thế giới riêng của hai người như bây giờ, tôi xen vào thì cũng chẳng ra sao.

Thế nên tôi đã nói: “Thôi được rồi, nhà mình cách chỗ làm của cậu rất xa mà.”

Bạch Lâm hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Tôi nói: “Mình không sợ. Cùng lắm ngày mai mình gọi người ta đến lắp cửa sổ chống trộm.”

Bạch Lâm lại hỏi: “Quản lý ở đây có cho không?”

Tôi nói: “Khu này nhỏ như vậy, có gì mà không cho chứ, tầng dưới cũng lắp rồi.”

Tôi tìm đủ mọi lý lẽ, cuối cùng mới thuyết phục được Bạch Lâm.

Đêm hôm sau, chỉ còn một mình tôi.

Trước khi ngủ, tôi kiểm tra toàn bộ ngóc ngách và khoá cửa sổ thật cẩn thận. Có lẽ là do đêm qua hầu như không chợp mắt cho nên hôm nay vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã ngủ thiếp đi. Trước khi chợp mắt, tôi còn mơ hồ nghĩ rằng, nếu tôi chết như vậy, cũng có thể coi như là một vụ giết người trong căn phòng bí mật rồi.

Tôi lại mơ giấc mơ rất dài, rất dài ấy.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét