Tôi cũng chợt cảm thấy ngượng ngùng vì hành động nhìn lén của mình, vội vàng nói: “Thầy... cứ tiếp tục.”
Anh mỉm cười tự nhiên: “Hôm nay thế nào?”
“Xui xẻo lắm!” Tôi bất giác liếc nhìn điếu thuốc trên tay anh.
Mộ Thừa Hòa lập tức hiểu ý, quay về phòng khách, dập tắt điếu thuốc.
Trước đây, tôi cứ tưởng gạt tàn thuốc này chỉ để trưng bày.
“Em cứ tưởng thầy không hút thuốc.” Tôi chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
“Thỉnh thoảng tôi cũng hút một, hai điếu. Còn lúc đi dạy thì không
hút.” Anh ngại ngùng, cười nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ.”
Buổi tối trong nhà chẳng còn gì ăn, chúng tôi cùng nhau ra ngoài ăn
cơm, trên đường đi tình cờ bắt gặp Lưu Khải. Anh ấy đang đi xuống từ
chiếc thang cuốn ở phía đối diện, còn tôi và Mộ Thừa Hòa thì đi lên ở
phía bên này. Một cô gái dáng người mảnh mai đứng bên cạnh anh ấy, đang
thỏ thẻ gì đó.
Đúng lúc tôi nhìn thấy Lưu Khải, anh ấy cũng nhìn thấy tôi.
Tôi cười với anh ấy, nhưng anh ấy lại áy náy không yên, dường như muốn
gọi tôi, song lại như có chút băn khoăn, e dè. Cuối cùng chúng tôi không
ai gọi ai cả.
Buổi tối, Lưu Khải gọi điện, tôi đi ra ban công nghe máy.
“Tiểu Đồng, anhLưu Khải ấp úng.
“Em hiểu.”
“Em hiểu chuyện gì?”
“Chúng ta không hợp nhau, hơn nữa chúng ta đã chia tay từ tháng trước rồi.”
Anh ấy thở dài: “Em biết hiện giờ anh bị điều đi chỗ khác, còn không
biết có được quay về đây hay không, cục trưởng thường ngày cũng quan tâm
đến anh, con gái của ông ấy là nữ sinh khoá sau của trường chúng ta,
con người cũng tốt, anh...”
“Lưu Khải, em không giận gì đâu, thật đấy.” Tôi nói.
“Tiểu Đồng... Chúng ta chia tay là vì người đó sao?” Lưu Khải hỏi.
Tôi im lặng.
“Xem ra anh vẫn là người phản ứng chậm chạp, đáng lẽ phải hiểu ra sớm
hơn. Anh cứ tưởng rằng chỉ vì anh chưa đủ cố gắng, do đó mới chờ đợi đến
khi em thật sự chú ý đến anh, nhưng... quá khó rồi.” Lưu Khải nói.
“Xin lỗi.” Tôi cắn môi nói.
“Anh không có nghị lực chờ đợi mãi mãi, cho nên...”
Vừa cúp máy, Tống Kỳ Kỳ đã gọi điện thoại đường dài đến.
“Nghe nói cậu và thầy Mộ sống chung với nhau rồi.” Tống Kỳ Kỳ cười gian xảo.
“Bạch Lâm đúng là giỏi buôn chuyện, cậu ở xa vậy mà cũng nhận được tin tình báo rồi sao?” Tôi nói.
“Hôm nay mình đã đi xem mắt.”
“Thật tốt, cảm giác thế nào?”
“Điều kiện không tệ.” Tống Kỳ Kỳ nói. “Nhưng không hợp với mình.”
“Cậu...” Tôi muốn nói nhưng lại thôi.
“Không phải vì chuyện trước đây. Mình chỉ đơn giản là cảm thấy tính
cách của người đó và mình không hợp nhau thôi.” Tống Kỳ Kỳ nói. “Thật ra
hiện giờ mình nghĩ thông suốt lắm rồi, trước đây cứ tưởng rằng mình mãi
mãi cũng không quên được anh ấy, cả đời này không thể yêu người khác.
Nhưng chỉ chưa đến một năm thôi, mình đã phát hiện ra hiện thực không
như mình tưởng.”
Nói với Tống Kỳ Kỳ thêm dăm câu ba điều, tôi
cúp máy, quay vào phòng khách. Mộ Thừa Hòa đang ngồi trước bàn làm việc.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lạo xạo của ngòi
bút trên mặt giấy. Tôi ngồi xuống sofa, cố nhớ lại nét mặt của Lưu Khải
lúc ở thư viện đã nói với tôi rằng: “Vì cậu thật đáng yêu”, nhưng không
thể nhớ ra được.
Nếu để Bạch Lâm biết được, cô ấy chắc chắn sẽ
mắng Lưu Khải vô tình vô nghĩa. Nhưng tôi biết là lỗi của tôi trước, là
tôi đã lợi dụng anh ấy trước.
Lại nhớ đến Tống Kỳ Kỳ và Tiêu
Chính, nhớ lại Tống Kỳ Kỳ lúc ở giảng đường số bốn vừa khóc vừa ôm lấy
chúng tôi mà nói: “Từ năm mười bảy tuổi mình đã yêu anh ấy, cho đến tận
bây giờ, từ đầu tới cuối anh ấy chưa hề lừa dối mình.” Lúc đó sao mà đau
đớn tâm can đến vậy, giờ đây, cô ấy lại nói trong lòng cô ấy đã thay
đổi rồi.
Có lẽ trong lúc tôi đang nghĩ đến những điều này, nét
mặt trông đần thộn ra hay sao mà Mộ Thừa Hòa liếc nhìn tôi một cái rồi
đứng dậy bật ti vi, nói: “Em có thể xem ti vi.” Nói xong, anh lại trở về
bàn, tiếp tục làm việc.
“Có ảnh hưởng đến thầy không?”
“Không.” Anh trả lời mà không cần ngẩng lên, chỉ lo làm việc của mình.
Mộ Thừa Hòa ngồi chếch với ti vi, dù tôi có chuyển qua chương trình
nào, anh cũng chẳng thèm liếc mắt một cái. Khi làm việc, thỉnh thoảng
chân mày của anh nhíu lại, đeo kính, vừa xem xét hình ảnh 3D trong máy
tính vừa chuyên tâm chỉnh sửa các số liệu.
“Em không xem ti vi đi, nhìn tôi làm gì?” Anh chợt hỏi.
“Ừm...” Tôi ngượng ngùng, vén tóc ra sau tai. “Chẳng thấy chương trình nào hay ho cả.”
“Hay là lên mạng?”
“Lên mạng cũng chẳng hứng thú. Em xem ti vi tiếp vậy.” Nói xong, tôi
nằm xuống sofa, tiếp tục cầm điều khiển từ xa, bấm liên tục.
Đợi đến khi tôi chuyển bảy mươi mấy kênh truyền hình ấy đến lần thứ năm
thì cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, nói: “Ngày mai em có bận
việc gì không?”
“Không ạ! Có việc gì sao thầy?”
Anh bỏ kính xuống, xoa xoa sống mũi: “Ngày mai tôi nghỉ, dẫn em ra ngoài chơi.”
Sáng hôm sau, anh dặn tôi mang theo kem chống nắng, lúc này tôi mới
biết hóa ra anh định dạy tôi lặn thật. Chúng tôi lái xe hơn ba mươi
kilômét, đến một eo biển cạn ở ngoại ô thành phố A.
Mấy hôm
trước trời còn mưa mãi, mà hôm nay thoáng chốc đã xanh trong và quang
đãng, mặt biển xanh mênh mông vô tận, phóng tầm mắt nhìn ra xa tít tắp.
Tôi không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, lập tức cởi giày, chạy ra
bãi biển hét lên: “The Big Blue!”, sau đó quay lại nói với Mộ Thừa Hòa:
“Thầy đã xem phim này chưa?”
“Đại dương xanh thẳm?”
“Chính xác! Mỗi lần nhìn thấy màu xanh thăm thẳm của biển, em đều nhớ đến những chữ này và cảnh tượng trong phim.”
“Nếu biết em vui như vậy thì tôi đã dẫn em đến đây sớm hơn rồi.” Mộ Thừa Hòa đi theo sau tôi, thoáng mỉm cười.
“Nhưng em rất sợ nước nên không biết bơi. Mỗi lần ra biển cũng chỉ đạp nước vài cái rồi về thôi.”
“Lần này chúng ta sẽ thay đổi.”
Có rất nhiều xe trước cửa câu lạc bộ lặn, hình như mọi người đều khá thân thiết với Mộ Thừa Hòa.
“Tại sao mọi người ai cũng đen, chỉ một mình thầy trắng vậy?” Tôi hỏi.
“Chứng tỏ tôi không siêng như họ.”
“Không ngờ bên trong con người thầy cũng nổi loạn như vậy.”
“Tại sao?” Anh đi lấy bình dưỡng khí và quần áo lặn quay trở lại, hỏi.
“Bác sĩ bảo thầy đừng lặn, vậy mà thầy lại đi lặn, như vậy không phải là nổi loạn sao?”
“Ai nói thế, từ nhỏ tôi đã là một cậu bé biết nghe lời.”
“Kiểu như chưa từng đi muộn, không nói chuyện, không lười biếng, làm xong bài tập mỗi ngày, thi đạt điểm cao nhất?”
“Cũng... không hoàn toàn như vậy.” Anh nói.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt: “Vậy tức là phải rồi”, sau đó nhận lấy đồ lặn từ tay anh rồi vào phòng thay đồ.
Trước khi xuống nước anh nhắc đi nhắc lại với tôi: “Khi đeo kính lặn, mũi sẽ bị kẹp lại, dùng miệng để thở.”
“Lát nữa, sau khi xuống nước chúng ta sẽ không nói chuyện, chỉ dùng tay
ra dấu.” Anh nắm bốn ngón tay lại, ngón cái chỉ lên. “Nếu em cảm thấy
khó chịu thì làm như vậy, chúng ta sẽ lên. Ngón cái hướng xuống có nghĩa
là có thể xuống tiếp nữa. Tôi luôn ở bên cạnh, em không cần phải sợ,
lặn và bơi không liên quan gì đến nhau, em có bình dưỡng khí rồi.”
Tôi đã thuộc lòng những điều anh nói, thế mà khi xuống nước vẫn vô cùng căng thẳng.
“Lỡ như em không nổi lên được thì phải làm sao?” Tôi hỏi.
“...”
Nước vừa ngập qua đầu, tim tôi đã đập nhanh hơn, huyết mạch cũng lưu
thông nhanh hơn, vì vậy nên tôi cần gấp oxy. Theo thói quen, tôi dùng
mũi để hít vào, nhưng mũi đã bị kẹp lại không hít được gì cả, lập tức
tay chân tôi hoảng loạn, bắt đầu giãy giụa.
Mộ Thừa Hòa liền kéo tôi lên.
Ký ức độc quyền / Chương 52
18:23 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét