Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 3

Biết nói vài câu tiếng Nga thì giỏi lắm sao? Tôi nói tiếng Anh, thầy có hiểu không? Đã là người đáng ghét thì từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, đều khiến người ta phát ghét.

Một nữ sinh khác hỏi: “Thầy ơi, có thể cho chúng em biết tên của thầy được không ạ?”

“Tôi họ Mộ.” Người ấy nói xong liền cầm viên phấn ở trên mặt bàn lên, lướt soạt soạt trên bảng đen, ba chữ với nét viết rất tự nhiên, phóng khoáng hiện lên: Mộ Thừa Hòa.

Người đó quay lại, đôi mày dãn ra: “Các bạn có thể gọi tôi là thầy Mộ, Tiểu Mộ, Lão Mộ. Đương nhiên…” Thầy ném viên phấn kẹp giữa hai ngón tay vào hộp, đuôi mắt nhướn lên, cười dịu dàng. “… Sau giờ học, muốn gọi tôi là Thừa Hòa cũng được.”

Bạch Lâm bất chợt nắm lấy tay tôi, xúc động nói: “Tiểu Đồng, thầy này cười trông thật là…” Cô ấy chau mày. “Hình dung thế nào nhỉ, là một câu thành ngữ bốn chữ, có ý diễn tả đối phương rất đẹp, câu ấy là gì nhỉ?”

Tôi nghiến răng đáp: “Hại nước hại dân!”

Bạch Lâm: “…”

4

Ngoài tiếng Anh và tiếng Hán ra, rất nhiều ngôn ngữ khác cũng có âm bật hơi. Trong bảng chữ cái tiếng Nga có âm [p] chính là âm bật hơi. Khi một người không phát âm được chữ [p], thì nó sẽ biến thành [л]. Và [л] khi phát âm thì sẽ giống âm bên “l” trong phiên âm tiếng H

Trước đây, thầy Trần Đình đã dạy qua vài lần, nhưng tôi vẫn không hiểu, còn bọn Bạch Lâm thì vừa học đã hiểu ngay.

Thế là, âm [p] đã trở thành điểm yếu trong tiếng Nga của tôi, ai mà nhắc đến thì tôi sẽ nổi nóng ngay với người đó.

Hôm nay lên lớp, tôi và Bạch Lâm vừa khéo đến muộn hai phút.

Phòng học này chỉ có mỗi cái cửa, mỗi lần ra vào đều phải đi bên lề bục giảng, bước vào phòng học dưới ánh mắt đổ dồn của mọi người, vì vậy đến muộn là một việc vô cùng đau khổ.

Bạch Lâm ngượng ngùng hô lên: “Báo cáo!”, cắt ngang lời giảng của Mộ Thừa Hòa.

Mộ Thừa Hòa nhìn qua một cái, tôi co rúm người lại, trốn ra phía sau Bạch Lâm. Đại khái lão không chú ý đến tôi, chỉ gật đầu thân thiện nói: “Hai trò à, thật ra đến muộn cũng không phải việc xấu, chỉ là tôi sợ hai em đến muộn sẽ không có chỗ ngồi.”

Tức thì, tôi và Bạch Lâm nhìn xuống phòng học, phía dưới toàn đầu người nhấp nhô. Căn phòng vốn có thể chứa tám mươi sinh viên, giờ đột nhiên không còn một chỗ trống. Chính ngay lúc tôi và Bạch Lâm đang tiến thoái lưỡng nan thì một cánh tay cứu mạng đã hướng về phía chúng tôi vẫy vẫy.

“Tiểu Bạch, ở đây còn chỗ trống này!”

Bạch Lâm vội vàng kéo tôi chạy nhanh về phía đó.

“Sao cậu lại qua bên khoa mình học?” Bạch Lâm hỏi. Người vẫy tay ấy là bạn đồng hương của Bạch Lâm bên khoa Toán.

Đồng hương của Tiểu Bạch nói: “Mình cũng nằm trong số mộ danh mà đến.”

Tôi có chút khó hiểu: “Mộ danh?”

Đồng hương của Tiểu Bạch gật đầu, chỉ chỉ vào tốp nữ sinh đằng trước: “Bên này là khoa mình, bên kia là khoa Trung.”

Bạch Lâm tức tối: “Khoa Toán bên cậu đã nhiều con trai như vậy rồi, Học viện Ngoại ngữ bọn mình chỉ có vài mống đây thôi, vậy mà các cậu còn qua đây tranh giành, còn gì là đạo lý nữa đây!”

Đồng hương của Tiểu Bạch cười hì hì: “Tiểu Bạch, đừng nhỏ mọn vậy mà. Chúng mình có tài nguyên thì cùng hưởng mà.”

nguyên cùng hưởng…!!!

Mộ Thừa Hòa đứng trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt: “Trước đây có người nói với tôi tiếng Nga rất khó dạy vì sinh viên không hứng thú lắm. Bây giờ xem ra đúng là lo bò trắng răng rồi. Quan hệ Trung - Nga ngày một thân thiết, hiện giờ nước Nga đã trở thành người bạn cung cấp nguồn năng lượng lớn nhất của Trung Quốc…”

Đồng hương của Tiểu Bạch chống cằm trên bàn, ngắm Mộ Thừa Hòa ung dung, đĩnh đạc ở trên kia với ánh mắt mơ màng: “Ngay cả giọng nói cũng hay đến vậy.”

Không biết nếu Mộ Thừa Hòa biết nguyên nhân thật sự khiến cho tiếng Nga phục sinh chính là mình thì sẽ thế nào nhỉ?

“Thật là không biết thưởng thức.” Bộ mặt thế này có tặng, tôi cũng không thèm. Tôi cúi đầu ghi chép, không thèm để ý.

“Tiếp theo chúng ta sẽ ôn lại từ vựng của tiết học trước, tôi mời một bạn đứng lên đọc, có ai xung phong không?”

Lời của Mộ Thừa Hòa vừa dứt, sinh viên trong lớp ngay lập tức cúi gằm mặt xuống, đặc biệt là những sinh viên khoa khác trà trộn vào, động tác cúi đầu không chỉ nhanh chóng mà còn đồng đều ngay ngắn.

Mộ Thừa Hòa đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chẳng có người nào xung phong trả lời. Ông thầy cũng không bao giờ mang danh sách lớp, nên thuận miệng hỏi: “Trước đây khi thầy Trần đứng lớp, chúng ta có lớp trưởng không?”

“Có.” Có người lí nhí đáp lại.

“Vậy thì lớp trưởng đọc đi.” Lão nói.

Lời vừa dứt, mọi người đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngẩng lên, ai si mê ngắm thầy thì tiếp tục ngắm, ai chép bài thì tiếp tục chép. Còn Bạch Lâm thì tặng cho tôi một nét mặt phức tạp.

“Lớp trưởng, gọi cậu kìa.” Bạch Lâm dùng khuỷu tay huých huých tôi. Tôi bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra, mình chính là cái đứa lớp trưởng môn tiếng Nga xui xẻo đó…

“Lớp trưởng đâu?” Mộ Thừa Hòa lại gọi.

Sau đó, những người quen biết cũng bắt đầu quay sang nhìn tôi, muốn giả vờ vắng mặt cũng không được rồi. Tôi gượng gạo đứng dậy. Mộ Thừa Hòa nhìn tôi, dường như không có biểu cảm gì lạ thường, chỉ gật đầu nói: “Đọc một lần từ vựng ở trang 34.” Chắc là lão đã quên tôi rồ

Những từ phía trước còn đỡ, đọc đến từ “Россия”, tôi tự biết nhược điểm của mình nên định lướt nhanh, đầu lưỡi rung một cái rồi cho qua. Ngờ đâu nó đã không thoát khỏi pháp nhĩ của Mộ Thừa Hòa.

Lão nói: “Khoan đã, em đọc lại từ đó.”

Tôi chột dạ, đọc lại lần nữa.

Lão phát hiện ra tôi đọc không đúng, liền sửa: “Đọc theo tôi, Россия.”

Tôi lặp lại theo thầy một cách máy móc.

Lão nhìn nhìn tôi, như đã nhận ra điều gì đó: “Lớp trưởng, em không biết phát âm âm [p] đúng không?”

Tôi cắn môi, không trả lời.

Thầy nhìn những người khác rồi hỏi: “Lớp chúng ta còn ai không biết không?”

Mọi người ngồi trong lớp không biết thầy định làm gì, nên không ai dám lên tiếng, lớp học chợt im phăng phắc.

“Không có ư?” Lão tiếp tục truy hỏi. “Đều biết rồi ư?”

Tiếp tục yên lặng.

“Sau giờ học, lớp trưởng đến văn phòng của tôi, tôi dạy riêng cho em.”

Lão vừa nói ra câu này, tôi ngạc nhiên vô cùng, sau đó hầm hầm tức giận. Trần Đình bảo tôi làm lớp trưởng là lỗi của tôi sao? Trời sinh tôi không biết phát âm bật hơi cũng là lỗi của tôi sao? Ông thầy này đã nhục mạ tôi trong giờ học, sau giờ học còn muốn tra tấn tôi ư? Nghĩ đến đây, lòng thù hận trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Vậy mà khi ngồi xuống, tôi lại phát hiện ra tất cả đám nữ sinh trong lớp đều oán than tiếc nuối, ai ai cũng trưng vẻ mặt hối hận không kịp.

Đồng hương của Tiểu Bạch nắm chặt tay tôi, giọng nói chất chứa yêu hận: “Cậu này, cậu thật là hạnh phúc. Khi về nhớ kể cho bọn tôi nghe nhé, xem mùi vị đó thế nào.”

Cảm giác lúc này giống như không phải tôi đi học thêm, mà là đi hiến thân vậy.

5

Mộ Thừa Hòa không có phòng làm việc trong Học viện Ngoại ngữ, nên tạm thời chiếm dụng chiếc bàn cũ của Trần Đình. Học xong hai tiết buổi tối, lúc tan lớp đã là chín giờ, giờ này vốn chẳng còn giảng viên nào ở lại trường. Tôi cố tình chầm chậm lê bước để kéo dài thêm thời gian, nên lúc đến tìm lão ta thì đã hơn chín giờ, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Mộ Thừa Hòa, lúc này ngay cả ngoài hành lang cũng vắng người qua lại.

Mộ Thừa Hòa đang ngồi trước bàn làm việc xem bảng danh sách, thấy tôi vào, lão ta ra hiệu bảo tôi kéo ghế đến ngồi, đặt đồ đang cầm trên tay xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm, nói những điều mà dường như đang suy nghĩ: “Tôi chưa từng dạy học cho sinh viên hệ chính quy, càng không có kinh nghiệm dạy ngoại ngữ. Tôi biết chuyên ngành tiếng Nga của trường chúng ta đều học trong phòng học nhỏ, một lớp không quá hai mươi người, nhưng xếp lớp cho môn Ngoại ngữ 2 như thế này thật khó. Nếu như cách dạy của tôi có vấn đề, là lớp trưởng, em có thể đề xuất ý kiến với tôi.”

Đột nhiên thấy lão khiêm tốn như vậy, tôi lại cảm thấy lúng túng: “Không, không. Rất tốt ạ!”

“Vậy tại sao lại không biết phát âm âm [p]?”

“Trời sinh thế, có gì nghiêm trọng lắm đâu, đến Lenin cũng không biết cơ mà.” Tôi nhớ đến lời an ủi của Bạch Lâm, liền lấy ra làm ví dụ.

“Em có thể so sánh với Lenin ư?”

“Không thể…”

“Thêm vào phía trước một âm bật [T] hoặc [д], thử lại xem nào.”

Tôi phát âm “tờ”, “rờ” nửa ngày trời, vẫn không bật ra được.

Lão ta đứng dậy, chẳng vui vẻ gì đưa tay vẫy vẫy tôi: “Qua đây.”

Tôi có chút bối rối, không dám động đậy, hình như lại sai gì rồi?

Thấy tôi không đứng lên, lão ta đành vòng qua bàn đi tới trước mặt tôi: “Đừng tưởng là chuyện nhỏ, tự nhiên chữ [p] của người ta bị em nói thành [л], em không biết là khi nghe khó chịu thế nào đâu. Nhìn miệng của tôi…” Lão ta ra lệnh cho tôi ngước lên, sau đó mở miệng, bảo tôi nhìn rõ vị trí đặt lưỡi.

“Lưỡi cong lên, chạm lên ngạc trên, sau đó thổi hơi ra ngoài.” Lão ta vừa nói vừa bảo tôi quan sát cẩn thận cử động đầu lưỡi của lão ta, sau đó lão ta từ từ phát ra một âm bật hơi tuy dài dòng nhưng rất nhẹ nhàng, xong rồi lão hỏi: “Có cảm nghĩ gì?”

“Hải Ly tiên sinh

“Hả?”

“Quảng cáo Colgate.” Hải Ly tiên sinh, sao răng của ngài lại trắng đến thế?

“…” Lão ta nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh băng: “Học trò, tôi nổi giận sẽ rất khủng khiếp đấy, đừng có giỡn với tôi!”

Xét về thân phận của hai bên, tôi thuộc phe yếu hơn, hảo hán cũng không thể thắng ngay lập tức, tôi đành cúi đầu, làm ra vẻ biết lỗi.

Lão chuyển đề tài câu chuyện, cười híp mắt nói: “Học trò ngoan, sợ rồi phải không? Thầy giáo Mộ đây rất khoan dung độ lượng, chưa từng nổi nóng với sinh viên bao giờ.” Sau đó, lão dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, lại bắt tôi phải ngẩng đầu nhìn. Rồi lão ta lại diễn thêm hai, ba lần nữa, cuối cùng bảo tôi làm lại cho lão ta xem.

“Đầu lưỡi, quan trọng là đầu lưỡi, đừng quá cứng, phải thả lỏng, sau đó nén hơi.” Lão ta nói.

“Tiểu Đồng, xong chưa?” Chính ngay lúc này, Bạch Lâm đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng. Tình huống hiện giờ là: tôi đang ngẩng lên, nhìn vào mặt Mộ Thừa Hòa, còn Mộ Thừa Hòa thì đang dùng ngón tay nâng cằm tôi lên, dùng giọng nói mê hoặc lòng người nói với tôi: “Lưỡi thả lỏng, hãy làm nó mềm lại, rồi từ từ bật hơi ra.”

Bạch Lâm há hốc miệng đứng sững người bên ngoài, rồi lập tức định thần lại, phản ứng cực nhanh: “Tiếp tục, thưa thầy, cứ tiếp tục. Em không nhìn thấy gì cả.” Rồi chạy như bay ra ngoài.

“Sao rồi, Tiểu Bạch?” Tiếng đồng hương của Tiểu Bạch vọng lên ở đầu kia hành lang.

“Chẳng có gì, thầy Mộ đang hướng dẫn Tiểu Đồng làm bài tập.”

Câu cuối cùng tôi nghe được là vậy, sau đó thì hành lang không còn tiếng người nữa.

“Lạ thật, sao nó lại chạy nhỉ?” Tôi hồ nghi.

“Đúng vậy.” Mộ Thừa Hòa phụ họa theo. “Nào, chúng ta tiếp tục.”

Cuối cùng, tôi dốc hết toàn bộ sức lực trong người cũng chỉ có thể làm cho đầu lưỡi bật được hai, ba lần.

“Ghi nhớ phương pháp, về nhà cố gắng luyện tập, việc học không thể trong một lát là thành công được.”

“Dạ!” Tôi lau mồ hôi, cuối cùng lão ta cũng chịu tha cho tôi rồi.

“Tuần sau, tôi vẫn sẽ chờ em ở đây.” Mộ Thừa Hòa bổ sung một cách rất tự nhiên.

“R… ắc!” Dường như tôi đã nghe thấy tiếng rạn nứt của tâm linh.

Lão lại gọi tôi: “Này em!”

“Dạ có!”

“Em tên gì?”

“Tiết Đồng.” Tôi nói.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét