Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 47



“Là một căn bệnh trong màng nhĩ, gọi là hội chứng Meniere.”

“Bắt đầu bị từ khi nào? Năm ngoái à?” Tôi nói. “Hay năm trước nữa?”

“Lúc mới mấy tuổi thì đã bị rồi. Có còn nhớ tôi từng kể với em, khi còn nhỏ tôi thường chơi ở hồ hoa sen bên thư viện, có một lần bị rơi xuống hồ không? Đó là lần phát bệnh đầu tiên.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt thầy.

Thầy cười, nói như muốn an ủi tôi: “Cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy rất ổn, bệnh nhẹ thôi, cũng không có gì phải lo lắng, chỉ có một điều hơi tiếc là rất nhiều sở thích đều bị bác sĩ hạ lệnh cấm.”

“Sở thích gì?”

“Lặn và lái xe. Sau này khó khăn lắm bác sĩ mới đồng ý cho tôi lái xe trong thành phố, chạy với tốc độ chậm.”

“Em chưa từng đi lặn, bơi em cũng không biết, em là con vịt khô mà người ta thường nói.”

“Lặn và bơi không liên quan gì đến nhau, lần sau có cơ hội, tôi sẽ dạy em.”

“Không phải thầy mới nói là bác sĩ không cho sao?”

“Chúng ta lặn lén, họ không biết đâu.”

Một lúc sau, tôi hỏi: “Bệnh của thầy chắc chắn sẽ chữa khỏi, đúng không?”

“Chóng mặt thì không nặng lắm, tôi thuộc dạng bị nặng về phần thính giác.”

“Vậy là sẽ…” Tôi không biết phải nói sao, trong đầu không ngừng tìm kiếm từ ngữ, nhưng tiếc là nghĩ hồi lâu mà vẫn uổng công.

Nhưng Mộ Thừa Hòa đã hiểu ý của tôi, thầy nói: “Không cần lo lắng, không phải là bệnh gì rất nặng, rất dễ chữa khỏi, tôi từng thấy bệnh nhân nghiêm trọng nhất, đến lúc già cũng chỉ bị điếc thôi.” Thầy nhìn sang hướng khác, nói vẻ bình thản: “Nhưng cho dù là bây giờ hay sau khi già yếu, thính giác đối với tôi cũng không phải là quá quan trọng, tôi không phải nhà soạn nhạc hay diễn viên, ca sĩ, nên dù không nghe thấy gì, tôi vẫn có thể tiếp tục làm những việc mà mình muốn làm, do vậy, việc này cũng không phải là đòn đả kích nặng nề gì đối với tôi.”

Nói xong, thầy quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười.

Lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác không rõ ràng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nụ cười đó của Mộ Thừa Hòa. Thầy không phải loại người gượng cười để làm vui lòng người khác, cũng không phải cố tình làm ra vẻ kiên cường, đó là… một sự bình thản, hiểu sự chân thực. Nụ cười nở ra trên khóe môi luôn hàm chứa ý cười của thầy, sau đó thấm đượm cả đôi mắt, đôi chân mày, nhẹ nhàng, chân thành nhưng lại khiến người ta tự nhiên cảm thấy đau lòng.

Phảng phất như trái tim trong giây phút ấy đã bị bóp nghẹt.

Lần thứ hai trong đời, tôi muốn ôm chặt thầy vào lòng.

Đột nhiên, điện thoại reo lên.

“Đồng Đồng, con đến đâu rồi?” Mẹ hỏi.

“Lúc nãy bị tắc đường, chắc là sắp ra khỏi đường cao tốc rồi.”

“Mẹ có cuộc họp khẩn, con đến nhà bác Trần trước nhé!”

“Dạ!”

“Tiểu Lý sẽ đến đón con, nhưng có lẽ sẽ muộn một chút, con nhớ phải cẩn thận, xuống xe thì đến phòng chờ, chỗ đó có bảo vệ.”

“Không sao, con không sợ, có người đi cùng với con.

“Ai?”

“Bạn con.” Tôi nói.

Câu trả lời của tôi khiến mẹ hơi khựng lại, sau đó mới nói: “Vậy cũng tốt.”

Không ngờ Tiểu Lý còn đến sớm hơn chúng tôi. Anh ấy rất tinh mắt, tôi vừa xuống xe thì anh ấy đã trông thấy tôi lẫn trong đám người đông đúc.

“Bạn em à?” Tiểu Lý nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đi cạnh tôi, hỏi.

Mộ Thừa Hòa chủ động bắt tay với anh ấy: “Tôi tên Mộ Thừa Hòa.”

“Tôi là Lý Bình, mọi người đều gọi tôi là Tiểu Lý.”

“Đưa Tiết Đồng đến giao tận tay anh, xem như nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi vẫn còn có thể đi chuyến xe cuối cùng để trở về.”

“Sao? Muộn như vậy mà còn về sao?” Tiểu Lý vừa nói vừa nhìn tôi.

Tôi không ngờ thầy về thật, bèn nóng ruột nói: “Cả ngày hôm nay đã không ăn gì, hay là ngày mai hãy về.” Lúc nãy khi nhắc tới mẹ về thầy, tôi đã quyết định sẽ không để thầy một mình đi xe về thành phố A.

Không biết là Tiểu Lý đã nhanh chóng hiểu ra ý của tôi hay là đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Mộ Thừa Hòa, nhưng tóm lại anh ấy hoàn toàn đứng về phía tôi: “Nếu cảnh sát Đồng mà biết tôi để anh trở về như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Anh Mộ à, dù gì cũng chờ qua tối nay rồi hãy về.” Nói xong, anh ấy liền kéo tay Mộ Thừa Hòa đi ra xe.

Cũng may Mộ Thừa Hòa không phải loại người cố chấp, thầy đồng ý, ngồi chung với tôi ở dãy ghế sau.

“Chúng ta… đi thăm Trần Nghiên trước nhé!” Tôi nói.

“Được.” Tiểu Lý nói.

“Thật ra đã xảy ra chuyện gì?”

Tính tình của Tiểu Lý chợt khác hẳn ngày thường, anh ấy nói trong nghẹn ngào: “Trần Nghiên, cô ấy… Cả đêm qua cô ấy không về nhà, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế, điện thoại cũng không gọi được, sau đó mọi người cũng chia ra tìm kiếm, đến sáng hôm nay cũng không có kết quả. Sau đó, có người phát hiện thấy kẹp tóc của Trần Nghiên rơi ở góc rẽ tầng một trong nhà của chính ủy và…” Anh ấy hơi dừng lại. “Đến buổi trưa, mọi người tìm thi thể của Trần Nghiên ở… trong rãnh cống phía sau bãi đậu xe của một khu chung cư nhỏ, còn bị người ta…”

Anh ấy không nói tiếp nữa.

Khi đến nơi, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều phóng viên và cảnh sát.

Có người nói: “Có lẽ hung thủ đã theo dõi nạn nhân về nhà, chụp thuốc mê ở gần cầu thang. Bãi đậu xe là hiện trường vụ án. Cưỡng hiếp rồi mới dùng dao đâm. Vết cắt ở động mạch trên cổ là vết thương chí mạng. Sau đó hung thủ kéo lê xác nạn nhân đi khoảng mấy chục mét, vứt xuống rãnh cống rồi lấy lá cây đậy lại.”

Tôi nóng lòng gạt nhóm người bao vây ra, theo sau Tiểu Lý đến phòng đặt tử thi. Tiểu Lý vào đó trước, rồi quay lại nhìn tôi. Tôi đứng ngoài cửa, nhìn người đang nằm trên giường.

Cơ thể được phủ bằng một tấm vải trắng.

Đầu ngón chân bên phải bị lộ ra ngoài, ngón tay cái sơn màu xanh lam. Màu sơn móng tay này tôi đã từng dùng thử, chúng tôi đi mua cùng nhau, lúc ấy tôi chọn màu hồng phấn, Trần Nghiên chọn màu lam bảo thạch.

Tôi từ từ bước đến bên cạnh cô ấy rồi đứng yên, mở một góc vải lên, nhìn thấy gương mặt của Trần Nghiên.

Nước da tím xanh, không ghê rợn như những người ngoài kia miêu tả, nét mặt rất khoan thai, một bên gò má bị xây xát.

Ban đầu khi nghe lời họ nói, bất kể là mẹ hay là Tiểu Lý, thậm chí là cảnh sát ở ngoài kia, tôi cũng cảm thấy không mấy thương tâm, vì tận sâu đáy lòng tôi vẫn chưa tin đây là sự thật… Cho đến bây giờ, khi nhìn thấy gương mặt dưới mảnh vải trắng này.

Đúng lúc này, tôi chợt cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu co thắt, một dòng máu nóng đang như muốn trào ra, chớp mắt đã lên đến cổ họng, tôi bụm miệng lại, phóng nhanh ra ngoài, vịn vào góc tường nôn mửa.

Nhưng trong dạ dày vốn chẳng có gì, ngoài dịch vị, chẳng nôn ra được thứ gì nữa.

Tôi từ nhỏ đã không phải là một người nhát gan, thi thể của bố cũng là do tôi đến phòng đặt tử thi nhận lại, không ngờ năm năm sau, hai hình bóng trong đầu tôi lại chồng lên nhau.

Ban đầu là bố, sau đó là Trần Nghiên.

Bố nói: “Đồng Đồng, con là bảo bối của bố.”

Trần Nghiên nói: “Sống một mình sướng biết chừng nào, không lo âu phiền muộn, huống chi mình còn có những ước mơ khác.”

Sau đó, tôi bắt đầu thổn thức.

Một hồi sau, tôi lại nôn, mãi cho đến khi có người đến kéo tôi dậy, rồi lại rẽ dòng người đông đúc, đưa tôi ra ngoài.

Người đó nâng mặt tôi lên, không ngừng lấy tay lau nước mắt cho tôi, nói: “Tiết Đồng, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, đừng khóc.”

Ngón tay ướt hết, người đó thay bằng mu bàn tay, mu bàn tay ướt lại đổi sang lòng bàn tay. Tôi chưa từng nhìn thấy người đó khờ khạo và vụng về như thế.

Thầy có thể lập tức đưa ra đáp án đúng của phép tính nhân bốn số mà đối với tôi đó thực sự là những con số thiên văn.

Thầy có thể đứng trên bục, trả lời thỏa đáng những câu hỏi hóc búa phức tạp một cách bình tĩnh và tự tin trước bao chuyên gia trong và ngoài nước.

Thầy có thể miêu tả một cách sơ sài qua loa về căn bệnh của mình.

Thầy có thể là mục tiêu vươn lên của rất nhiều người trong lĩnh vực chuyên môn của thầy.

Nhưng đến khi tôi khóc đến mức dường như quên mất phải hít thở, thầy lại trở nên luống cuống, chân tay vụng về, giống như một người lớn mắc lỗi, dỗ dành đứa trẻ một cách khờ khạo, miệng chỉ biết lặp đi lặp lại hai từ: “Đừng khóc.”

3

Mặc dù đã đứng ở góc khuất nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Cho nên, Mộ Thừa Hòa đã tìm Tiểu Lý để lấy chìa khóa xe, rồi cùng tôi ngồi vào dãy ghế sau.

Tôi thổn thức một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Ánh trăng len lỏi qua khe hở giữa hai tòa nhà, chiếu rọi xuống mặt đất, tôi quay mặt sang hướng khác, nhìn thấy vành bán nguyệt cong cong ấy. Phía đối diện có một chung cư cũ, không biết ai trong số những hộ ở bên ấy sau khi trở về nhà đã đóng cửa mạnh tay quá khiến những bóng đèn cảm ứng âm thanh của mấy tầng lầu cùng lúc sáng lên, qua vài giây, ánh sáng màu cam ấy lại đồng loạt tắt lịm.

Tôi nói: “Lúc nhỏ em cảm thấy loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này rất kỳ lạ. Sau khi chuyển từ tỉnh lên thành phố, em mới lần đầu tiên biết đến thứ này. Lúc đó, những chuyện dù nhỏ nhặt cách mấy cũng làm em tò mò, cho nên em đã tự mình đứng trên hành lang liên tục tạo ra đủ loại âm thanh để làm chúng sáng lên. Sau đó, em còn làm thí nghiệm xem rốt cuộc phải tạo âm thanh lớn thế nào thì bóng đèn mới vừa đủ sáng.”

Khi đã trưởng thành, tôi cảm thấy trái tim của rất nhiều người cũng giống như loại bóng đèn cảm ứng âm thanh này, đang chờ đợi một âm thanh vừa đủ để có thể phá vỡ giới hạn của nó, và một khi đã xuất hiện, nó nhất định sẽ chiếu sáng khắp nơi. Nhưng đến lúc bình minh, dưới ánh mặt trời, nó lại tự ti vì không có cách nào để tỏa sáng.

Cũng giống như tôi yêu Mộ Thừa Hòa. Chỉ vì tự ti và nhút nhát mà không dám nói thật cho thầy biết.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét