Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 43



Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu Đường nhất trí tán đồng.

7

Học kỳ này, vì muốn đáp ứng nhu cầu tìm việc của sinh viên, nhà trường đã mở một lớp tư vấn hướng nghiệp.

Giảng viên của lớp học này họ Trương, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, thầy Trương đã lăn lộn một số thành thị ở phương Nam, năm nay mới trở về trường nhận chức giảng viên tham gia giảng dạy. Có lẽ là do làm việc ở bên ngoài đã rất nhiều năm nên ở thầy đã ít nhiều bớt đi khí tiết của một học giả, khi giảng bài, thầy luôn x là bạn nên nhiều lúc cũng rất tùy ý.

Có lần thầy nói: “Sau khi bước vào xã hội, áp lực của đàn ông chắc chắn sẽ lớn hơn phụ nữ. Huống chi đàn ông vốn dĩ là phải ra ngoài xông pha. Nhưng...” Thầy dừng lại một lúc. “Có lẽ bây giờ các bạn sẽ cảm thấy tôi có thói con buôn, lời nói không giống phong cách nên có của bậc thầy giáo, nhưng tôi vẫn phải nói cho các bạn nam nghe, có những lúc, một cuộc hôn nhân đúng nghĩa sẽ giúp bạn rút ngắn mười năm phấn đấu.”

“Ý tôi không phải bắt các bạn nhất định phải đi theo hướng đó, mà là sau này, khi các bạn suy nghĩ đến bến đậu tình cảm thì nhân tố này vô cùng quan trọng.”

Bạch Lâm bĩu môi khinh bỉ: “Làm giỏi không bằng cưới khôn, thời đại bây giờ câu này cũng rất thích hợp với đàn ông, quả đúng là nam nữ bình đẳng rồi nhỉ?”

Khi chúng tôi thi xong cấp tám thì Lưu Khải cũng rất may mắn qua được kỳ thi viết và phỏng vấn của cuộc thi tuyển công chức một cách thuận lợi, Trần Nghiên cũng gọi điện báo với tôi ở lần thi lại, cô ấy đã thi đạt.

Mọi người đều đang cố gắng thực hiện chí hướng của mình, ngoại trừ tôi.

Ngày nhận bằng tốt nghiệp, tất cả chúng tôi đều mặc lễ phục, cầm máy ảnh, đi lòng vòng trong sân trường ghi dấu lại mọi ngõ ngách: hồ bơi được trọng dụng để nuôi cá trong mùa đông, hồ Nguyệt Nha trồng hoa sen ở phía sau thư viện, rừng hoa quế ở bên dưới giảng đường số bốn...

Buổi tối, trong bữa tiệc chia tay, có rất nhiều giáo viên đến dự. Tâm trạng của giáo viên hướng dẫn rất tốt, nên cho phép chúng tôi uống bia.

Hầu hết các bạn đều quây xung quanh thầy giáo đẹp trai nhất khoa - Trần Đình, thay nhau chúc rượu thầy. Nghe nói tửu lượng của thầy rất cao nhưng trong tình hình này, có cao mấy cũng không chống đỡ nổi chiến thuật biển người của sinh viên, vì thế cuối cùng thầy đã bại trận.

“Thầy Trần, thầy Mộ của chúng em đâu?” Một nữ sinh hỏi. “Trong tất cả giảng viên dạy chúng em, chỉ còn thiếu thầy ấy thôi.”

“Nhìn mấy em thế này, thầy ấy không dám tới đâu.” Trần Đình hất đầu một cái. “Sớm đã trốn đi nơi khác công tác rồi.”

Sau bữa ăn tối, tiệc khoa dần dần chuyển thành hoạt động cùng lớp, sau đó tiếp tục kéo dài náo nhiệt suốt đêm.

Lúc trời hưng hửng sáng, cuối cùng cũng c một nữ sinh òa khóc khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nao lòng.

Bạch Lâm túm lấy tôi và Triệu Hiểu Đường: “Hai cậu tuần nào cũng phải gặp mình đấy.” Tiếp đó quay qua nói với Tống Kỳ Kỳ: “Cậu về quê rồi thì mỗi ngày đều phải nhắn tin cho mình. Nghỉ đông phải về đây thăm tụi mình.”

Vốn tưởng rằng ngày cuối cùng sẽ xảy ra cảnh khóc lóc kinh thiên động địa, nhưng chúng tôi thực sự là lặng lẽ tốt nghiệp. Hôm sau, cả ba chúng tôi cùng tiễn Tống Kỳ Kỳ ra bến xe, sau khi trở về thì mỗi đứa cũng bắt đầu đi theo con đường riêng của mình. Thế là, từ sau ngày từ biệt ấy, tất cả thành viên đã tốt nghiệp khoa Anh của Học viện Ngoại ngữ trực thuộc Đại học A bắt đầu một cuộc sống khác.

Lưu Khải thi đỗ vào Cục Tư pháp của thành phố A với thành tích đứng đầu, nghe nói bố của anh ấy rất vui mừng.

Tôi nói: “Nhưng công việc này đâu có liên quan gì đến chuyên ngành của anh đâu.”

Lưu Khải nói: “Nhưng cũng đâu có cách nào khác.”

Tôi nói: “Không nói đến chuyện lãng phí hết bốn năm đại học, mà lâu nay anh vẫn rất thích chuyên ngành này, bây giờ từ bỏ như vậy, không phải rất đáng tiếc sao?”

Lưu Khải bất lực nói: “Vì sinh tồn, chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp.”

Tôi nhìn anh ấy, không nói gì.

Và rồi, tôi cũng tìm được công việc trợ lý hành chính trong công ty địa ốc nơi Triệu Hiểu Đường đang làm. Công ty thông báo cho tôi tháng sau bắt đầu đi làm. Khoảng thời gian chờ để đi làm ấy, tôi ngồi một mình ở nhà, chẳng biết làm gì.

Thỉnh thoảng đi ăn với Lưu Khải, đi xem phim, cuối tuần thì vào công viên chơi.

Lưu Khải thường kể chuyện trong văn phòng cho tôi nghe.

Hôm cuối tuần, chúng tôi gặp một đồng nghiệp nữ của anh ấy trên đường. “Tiểu Lưu, bạn gái à?”

“Ừm.” Lưu Khải giới thiệu chúng tôi với nhau.

Đợi cô ấy rời khỏi, tôi nói: “Hình như em gặp cô ấy ở đâu rồi.”

“Cô ấy là chị khóa trên của em đó. Trong lần em biểu diễn đàn tì bà, cô ấy là người dẫn

“Không phải chứ?”

Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng kia. Lúc đó chị ấy để tóc dài, chỉ lớn hơn chúng tôi hai, ba tuổi, trông như một tiên nữ vậy. Tôi nhớ có một lần chị ấy diễn thuyết trên sân khấu, còn nhớ cái thần thái khi chị ấy dùng ngữ điệu sôi sục để nói về chí hướng và tương lai của mình, hoàn toàn làm chấn động tâm hồn của những đứa mới tiếp xúc với môi trường đại học như chúng tôi. Còn bây giờ, tuy vẫn xinh đẹp, nhưng đã là gương mặt của một người bị cuộc sống và công việc lớn nhỏ luyện rèn, trông không khác gì những người khác, đi trên phố, bận tâm chuyện gia đình, con người cũng trở nên già dặn hơn.

Khi đứng chờ tàu điện ngầm, tôi nói trong thương cảm: “Em không muốn mình phải sống cuộc đời như thế.”

Lưu Khải hỏi: “Như thế là như thế nào?”

Tôi nói: “Hàng ngày đi làm, tan ca, vì cuộc sống mà không ngừng bôn ba, sau đó là gia đình, con cái, bận rộn suốt ngày, rồi cứ thế từng ngày già cỗi, quên mất lý tưởng ban đầu là gì, thậm chí trở nên không có lý tưởng, em không muốn có một cuộc sống như thế.”

Lưu Khải không hiểu: “Chẳng phải ai cũng sống như vậy sao?”

Tôi cảm thấy thương cảm: “Do đó em không muốn.”

“Tiểu Đồng...” Lưu Khải nói. “Em không cảm thấy em rất kỳ lạ sao?”

“Em chỉ đang tìm kiếm phương hướng cuộc sống của mình.”

“Làm việc, kết hôn, sinh con. Cuộc sống của một người bình thường chính là như vậy. Hơn nữa, anh cảm thấy đấy cũng là một niềm hạnh phúc.”

“Em biết, nhưng em không hiểu tại sao tương lai của mình lại mơ hồ như vậy.”

“Tiết Đồng, nếu em không thích, em cũng có thể không làm việc, anh có thể nuôi em.”

“Ý em không phải thế.” Tôi vội vàng đính chính.

“Vậy ý em là gì?” Lưu Khải hỏi ngược lại, vẻ giận dỗi.

Một cảm giác bất lực bỗng dâng trào làm tôi đột nhiên cảm thấy cả thể chất và tinh thần đều mệt mỏi.

Hôm đó, vốn tôi định mời Lưu Khải đến nhà, cùng mua thức ăn về nấu nướng, vì anh ấy chưa từng đến đây, nhưng không ngờ kết quả lại là cuộc chia tay không vui vẻ.

Về đến nhà, tôi bật máy tính lên, tên của Mộ Thừa Hòa đang hiển thị trên MSN.

Lưu Khải nói ai cũng sống như thế. Nhưng tôi biết Mộ Thừa Hòa không thế. Có lẽ thầy cũng đã gặp phải chuyện này chuyện nọ không như ý muốn, nhưng thầy không thỏa hiệp.

Trong đêm đông của hai năm trước, thầy đã từng nói với tôi về Zhukovsky, nói về ước mơ của mình.

Tôi mãi mãi ghi nhớ nét mặt của thầy khi nói đến những ước mơ đó, ánh mắt cố chấp và kiên định.

Bạn bè của tôi không nhiều, người đang đăng nhập hiện giờ chỉ có mình thầy thôi, tôi lại không có thói quen đăng nhập ẩn, do đó nếu hiện giờ thầy đang dùng MSN, vậy chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi.

Nếu thầy đã nhìn thấy tôi, mà tôi lại không chào thì hình như hơi bất lịch sự. Và nếu đến bây giờ mà tôi còn cố ý né tránh, vờ như đăng xuất hoặc để ẩn thì càng bất lịch sự.

Thế là, tôi gửi qua đó một hình mặt cười.

Po3a: Thầy Mộ, chào thầy ạ!

Mộ Thừa Hòa: Tiết Đồng, lâu quá không gặp. Tìm được công việc rồi à?

Po3a: Dạ, tìm được rồi.

Mộ Thừa Hòa: Vậy thì tốt. Đã đi làm chưa?

Po3a: Vẫn chưa, em đang ở nhà. Tháng sau mới chính thức đi làm. Còn thầy? Dạo này thế nào ạ?

Mộ Thừa Hòa: Tôi vừa từ Moscow về.

Po3a: Chả trách thầy không đến tham dự tiệc tốt nghiệp của chúng em.

Mộ Thừa Hòa: Nghe Trần Đình nói thầy ấy bị các em làm cho thảm lắm.

Po3a: Hahaha, quả là thảm thật.

Mộ Thừa Hòa: Vậy xem như tôi đã thoát khỏi một kiếp nạn rồi.

Không khí trò chuyện hài hòa hẳn lên, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Po3a: Đi Moscow có đồ gì ngon về không thầy?

Mộ Thừa Hòa: Có, có một thứ rất thích hợp với em.

Po3a: Là gì?

Mộ Thừa Hòa: Em đoán xem.

Po3a: Vodka!

Mộ Thừa Hòa: Thông minh. Nghe điện thoại.

Tôi tưởng ý của thầy là có điện thoại gọi đến nên phải nghe, ngờ đâu điện thoại của tôi lại rung lên, người gọi là Mộ Thừa Hòa.

“Tiết Đồng?” Giọng của thầy rất nhanh rất trong, có vẻ như tâm trạng không tệ.

“Dạ, có!” Tôi nói. “Thầy tặng Vodka cho em thật sao?”

“Lúc về đi ngang cửa hàng bán rượu tình cờ nhìn thấy, đột nhiên nhớ ra hình như đã từng hứa với em.”

“Em muốn uống ngay quá!”

“Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai em đến lấy nhé!” Thầy nói.

Thầy cho tôi biết thời gian và địa điểm gặp mặt, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy Mộ...”

“Sao?”

“Em có thể đi cùng với một người bạn không?”

Giọng nói của Mộ Thừa Hòa có vẻ hơi chần chừ: “Bạn?”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét