“Nhiều vậy sao!”
“Cách nghiên cứu của mỗi viện thiết kế thường
không giống nhau. Kamov sở trường máy bay trực thăng, Miko sở trường máy
bay ném bom, Tupolev thì sở trường máy bay vận chuyển.”
Bành Vũ sùng bái đến mức muốn cúi rạp đầu.
“Ngoài chữ cái viết tắt phía trước ra, chữ số Ả Rập phía sau cũng có ý
nghĩa. Máy bay chiến đấu sẽ dùng số lẻ, những loại khác như: máy bay vận
chuyển, ném bom sẽ dùng số chẵn.”
Tôi nghe Mộ Thừa Hòa nói
xong, cảm giác đầu tiên chính là chóng mặt, cảm giác thứ hai chính là
cảm thấy thực ra lão là một người còn chưa hết thói trẻ con, nếu không,
sao lại có thể nói rành rọt về những mô hình con nít như vậy chứ?
5
Sau đó tôi nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng tròn trùng trục, màu
cam đỏ, phía trước ghi MГ – 26, lần này thì tôi không còn lờ mờ nữa,
thầm nghĩ cái này chắn chắn là do viện thiết kế Mi gì đó làm ra rồi
Nghĩ như thế, trong lòng tự nhiên cảm thấy những thứ này cũng hơi thú
vị, thế là tự mình đi tìm tiếp những chiếc mày bay có chữ MГ, quả nhiên
là máy bay trực thăng chiếm đa số.
Trong lòng mừng thầm, mơ hồ có một cảm giác thành công nào đó.
Tôi vừa định quay lại khoe khoang thì một người bước tới gọi: “Thừa
Hòa!” Đó là một vị trung niên nho nhã, đeo thẻ công tác trước ngực.
“Viện trưởng Tần.” Mộ Thừa Hòa bắt tay ông ấy.
Tôi nhìn, cũng may Mộ Thừa Hòa đưa tay phải ra, không thì hai người đụng tay rồi.
“Sao rảnh rỗi đến chỗ tôi chơi vậy?”
Mộ Thừa Hòa nói: “Dắt hai đứa nhỏ đến tham quan.”
Sau đó, họ vừa tới chỗ khác vừa trò chuyện.
Rời khỏi viện bảo tàng, bầu trời đột nhiên âm u, Mộ Thừa Hòa lái xe đưa Bành Vũ về trước.
Lúc quay lại, lão hỏi: “Em đi đâu?”
Tôi cười hì hì: “Sao? Chẳng lẽ thầy lại muốn mời em ăn cơm?”
Lão nhìn tôi một cái qua kính chiếu hậu: “Vậy em muốn ăn gì?”
Thấy lão thành thật như vậy, tôi lại có chút ái ngại, gãi gãi đầu rồi khách khí nói: “Em về trường ăn được rồi ạ!”
Lão ta bật xi-nhan rồi rẽ trái: “Có biết món ăn số một của Nga là gì không?”
“Là gì ạ?” Tôi hỏi.
“Trứng cá muối đen ở biển Caspi[7].” Lão trả lời.
[7] Biển Caspi hay Lý Hải là hồ nước lớn nhất trên thế giới, nằm giữa
Nga ở bờ phía bắc và Iran ở bờ phía nam. Đông tây giáp với các nước
Turkmenistan, Kazakhstan và Azerbaijan. Vì không thông với đại dương nên
đây đúng là một hồ nước tuy mang tên “biển”. Hồ này cũng được gọi là
biển vì nước hồ có vị mặn của muối.
Lão nói thế thì tôi liền nhớ ra: “Trứng cá muối đen à, có phải còn có loại màu đỏ nữa không?”
“Ừm, màu đen là cá t màu đỏ là những loại cá khác.”
“Đắt lắm đúng không?”
“Phải, tên lóng của nó là “vàng đen” mà.”
“Thầy đã ăn chưa? Ngon không?”
Bụng tôi bắt đầu cồn cào.
“Không ngon.” Lúc lão trả lời, chân mày hơi nhíu lại, nét mặt đó trông
rất trẻ con. “Nhưng nghe họ nói, uống với rượu Vodka sẽ ngon hơn.”
“Vậy chắc chắn là thầy chưa uống Vodka rồi.” Nói đến Vodka, tôi càng có
hứng thú. “Thầy à, thầy cảm thấy uống Vodka có đã không?”
Lão cười: “Không biết.”
“Không biết?”
“Tôi không hợp với rượu mạnh nên chưa từng thử.”
Nghe lão nói thế, tôi khẽ thở dài. Hơn nữa, con sâu rượu và con sâu ăn trong bụng tôi có vẻ hồi tỉnh rồi.
Lương tâm tôi quyết định nghe theo bao tử, liền đổi ý nói: “Thầy muốn mời em ăn gì? Trứng cá muối đen à?”
“Vậy thì tôi không mời nổi.” Khóe môi lão cong lên, khẽ cười.
Cuối cùng Mộ Thừa Hòa đưa tôi đến một quán ăn chuyên về các món rau Hồ Nam, ăn một bữa thỏa thích.
Lúc bước ra khỏi quán, tôi chợt phát hiện tuyết rơi rất nhiều.
Trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống mà không có dấu hiệu báo trước.
Những bông hoa tuyết nhỏ li ti bỗng trở nên nổi bật dưới ánh sáng màu
vàng cam của đèn đường vừa được bật lên, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tôi đưa hai tay lên xoa xoa vào nhau rồi hà ra một làn hơi ấm.
Mộ Thừa Hòa đi lấy xe, lão bước vài bước rồi quay trở lại, đứng ở trước
mặt tôi, lấy khăn choàng xuống, quàng vào cổ tôi, nói: “Trời lạnh lắm,
đừng để bị ốm.”
Trong giây phút đó, tôi ngẩn người, mãi đến khi lão đi khỏi tôi mới định thần trở lại.
Những năm gần đây, rất ít người quan tâm đến tôi như vậy. Mẹ chỉ biết
tôi dạy thêm ở bên ngoài, chưa bao giờ hỏi tôi dạy ckhó không, làm thêm
có mệt không, thậm chí Tết năm nay tôi cũng đón Tết một mình.
Thầy Trần Đình cũng rất quan tâm đến tôi nhưng cảm giác lại không giống với Mộ Thừa Hòa.
Lão hỏi tôi, cuộc sống có khó khăn không, làm thêm có mệt không. Lão
không màng đêm khuya gió rét lái xe đến đón tôi và Bạch Lâm. Và lúc nãy,
lão nói với tôi: “Trời lạnh lắm, đừng để bị ốm.”
Tôi cầm khăn
choàng, quấn thêm một còng quanh cổ, cúi xuống, nhẹ nhàng cọ cọ vào
chiếc khăn, rất ấm áp, thậm chí trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Mộ
Thừa Hòa. Mùi gỗ thông vẫn vít bên mũi, nhẹ nhàng thoang thoảng.
Chiếc CR-V màu bạc hướng về phía tôi, ấn còi, tôi cười ngô nghê, thoăn
thoắt chạy về phía đó. Nước tuyết tan làm mặt đất thêm ẩm ướt, tôi nhất
thời bất cẩn, trượt chân một cái, oạch, thế là ngã sấp xuống.
Tôi cắn răng, ê ẩm bò dậy, nhìn lão cười hì hì.
Về đến phòng ký túc xá, Bạch Lâm quan sát tôi một lúc, không kìm được
hỏi: “Gì vậy? Đi xem mô hình máy bay về thành kẻ ngớ ngẩn rồi sao?
Chuyện gì mà vui quá vậy?”
Cô ấy đi quanh tôi một vòng: “Chẳng lẽ gặp được phú ông tặng một chiếc phi cơ riêng hay sao?”
“Đi, đi, đi!”
Trước khi đèn tắt, dưới sự tra hỏi dồn dập của Bạch Lâm, cuối cùng tôi cũng kể cho họ nghe chuyện đã diễn ra với Mộ Thừa Hòa.
Triệu Hiểu Đường nói trúng tim đen: “Chắc chắn là thầy ấy có ý với cậu.”
Bạch Lâm phụ họa theo: “Còn là tiếng sét ái tình nữa.”
Tống Kỳ Kỳ thì bĩnh tĩnh hơn: “Chắc không phải đâu. Chuyện này không thể nói đùa được.”
Bạch Lâm nói: “Sao lại không phải chứ? Nếu không phải thì quan tâm đến
Tiểu Đồng như vậy làm gì? Mộ Thừa Hòa luôn đối xử với Tiểu Đồng rất đặc
biệt. Có lần trong văn phòng, họ…” Nói đến đây, cô ấy liền dừng lại.
“Họ?” Triệu Hiểu Đường lâu nay vốn là đứa nhạy cảm lập tức dỏng tai lên, hỏi.
Bạch Lâm nói: “Họ… ở trong văn phòng, mặt đối mặt.” Vẻ mặt của cô ấy có vẻ rất kiềm ch
“Lần đó lão ta chỉ dạy tớ cách phát âm thôi!” Tôi giả vờ giận dữ.
Triệu Hiểu Đường đập bàn nói: “Tiểu Đồng, chuyện này được! Thân phận không phải vấn đề, tuổi tác không phải khoảng cách.”
6
Ban đêm, tôi thức dậy đi vệ sinh. Bước ra lan can, nhìn ra ngoài trời
thấy những bông tuyết vừa bay xuống vừa lớn dần, phủ thành những lớp
sáng bạc mỏng manh trên cành cây.
Lúc nãy bị bọn chúng cổ động như thế, bây giờ tôi thật sự là có hơi, có hơi…
Trở về giường nằm, tất cả những sự việc đã diễn ra trong hơn một tháng
qua giờ đây như những thước phim hiện lên trong đầu tôi, càng khiến tôi
không thể nào chợp mắt.
Tôi lấy chiếc điện thoại dưới gối ra,
nhìn giờ, rồi không kìm lòng được, mở chức năng soạn tin nhắn, nhập vào
ba chữ: “Thưa thầy Mộ”. Nhưng sau đó nói gì nữa? Tôi nghĩ một hồi, lại
xóa ba chữ đó đi, sửa thành: “Anh”.
Nhưng “anh” rồi gì nữa?
Lại xóa.
“Cảm ơn thầy mời em ăn cơm.”
Soạn xong, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng vẫn thay chữ “thầy”
bằng “anh”, sau khi xác định câu nói không có hàm ý gì mập mờ, tôi gửi
đi. Lúc đó đã là một giờ khuya.
Không ngờ chỉ trong một, hai phút, lão đã trả lời tôi. Chỉ ba chữ đơn giản “Không có gì”.
Thì ra, lão cũng chưa ngủ.
Tôi lại nhắn tiếp: “Em còn muốn được mời uống Vodka.”
Lần này lão trả lời còn nhanh hơn lần trước. “Không thành vấn đề.”
Tôi rất muốn tiếp tục đề tài này nhưng lại sợ lão đang làm việc, hoặc
đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hoặc …Có lẽ tôi nên dừng lại đúng lúc.
Thế là, tôi ngắt điện thoại, cố gắng ngủ.
Tôi thấp thỏm chờ đợi tiết học tiếng Nga vào thứ Hai.
Trước khi vào lớp, tôi gấp chiếc khăn choàng thật gọn gàng vuông vắn rồi để vào một túi giấy, mang đến giảng đường.
Lão có mặt đúng giờ, trên cổ là chiếc khăn choàng màu tro đậm.
Tiết đầu hôm nay là học bài khóa. Trước khi dịch, Mộ Thừa Hòa đọc một
lần bài học. Lão vừa đọc vừa cầm sách từ từ đi xuống dưới lớp. Khi đọc
tiếng Nga, giọng lão sẽ thấp hơn lúc nói chuyện bình thường một chút,
chầm chậm và êm dịu, chứ không phải kiểu lên bổng xuống trầm giống như
ngâm thơ. m bật hơi, âm uốn lưỡi được phát ra một cách rất tự nhiên,
thật dễ nghe, chả trách trước đây lão có yêu cầu cao với tôi như vậy.
Ký ức độc quyền / Chương 17
18:47 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét