Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 46

“Việc gấp gì vậy?”

“Con gái đồng nghiệp của mẹ em vừa qua đời, em đến đó.”

“Vậy em đi đường cẩn thận.”

Nhìn dòng chữ ấy một lúc, tôi ấn nút thoát. Tôi không biết những người khác hẹn hò có giống hai chúng tôi không. Ban đầu chấp nhận Lưu Khải là vì tôi ích kỷ, tôi muốn mượn anh ấy để quên đi Mộ Thừa Hòa, sau đó Lưu Khải đối xử tốt với tôi, tôi cũng an tâm mà quvới anh ấy, thậm chí công khai quan hệ của chúng tôi. Khi ở bên anh ấy, tôi rất an tâm, tôi cảm thấy anh ấy tốt với mình thì mình nên chấp nhận, đồng thời cũng cho rằng tình yêu khiến đất trời cảm động ở trong sách, ở trên phim chỉ là những thủ đoạn nghệ thuật để lấy nước mắt và tiền bạc của người xem mà thôi, tình yêu trong hiện thực là phải như tôi và Lưu Khải, bình dị, giản đơn, có thời gian thì cùng ăn cơm dạo phố, khi bận rộn thì việc ai người ấy làm, mấy ngày không gặp nhau cũng không nhớ nhung hay cảm thấy trong lòng trống trải.

Tôi thậm chí còn cảm thấy thiện cảm mà tôi đối với Mộ Thừa Hòa chỉ là sự si mê và theo đuổi ngây ngô của thời thiếu nữ, khi có Lưu Khải rồi, tôi chắc chắn sẽ quên được thầy. Nhưng lúc nãy, trong giây phút chạm phải tay của Mộ Thừa Hòa, tôi cảm tưởng như mình bị con rắn độc cắn một cái thật đau, và… không biết phải làm thế nào.

“Thầy Mộ.” Tôi gọi nhỏ, thế nhưng người đàn ông cầm báo đang đứng giữa đường đi ở dãy ghế trước vẫn nghe thấy lời xưng hô này, ông ấy quay lại nhìn chúng tôi với anh mắt tò mò.

“Ừm?” Mộ Thừa Hòa đáp.

“Hình như đã đi được hơn nửa đường rồi.” Tôi vội thay đổi điều muốn nói. Thật ra thì tôi muốn hỏi, lúc đến đó, tôi phải giới thiệu với mẹ tôi như thế nào, nói thầy là thầy của tôi, hay là bạn của tôi? Nhưng ánh mắt của người đàn ông kia đã làm tôi nhất thời không biết phải mở lời ra sao.

“Chắc khoảng tám giờ sẽ đến nơi.” Dường như thầy ý thức được điều gì đó nên nói thêm. “Sau khi đưa em đến đó, tôi sẽ quay lại thành phố A.”

“Thầy Mộ…” Tôi lại gọi.

Thầy quay sang nhìn tôi.

“Cảm ơn thầy.” Tôi nói.

Ngay cả Lưu Khải cũng không nghĩ đến việc phải đến đây với tôi, vậy mà thầy lại không một chút do dự.

Mộ Thừa Hòa cười: “Mỗi lần em nói cảm ơn, nét mặt đều rất nghiêm túc.”

“Hả?” Tôi bối rối. “Lúc nào?”

“Lần trước, khi ở Starbucks cũng thế.”

Nhớ lại lần đó một mình vừa khóc vừa đi trên phố, tôi hơi ngượng, liền nói: “Có sao đâu ạ? Với lại, thầy là thầy, em là sinh viên của thầy, đương nhiên không thể đùa cợt trước mặt thầy rồi

Và rồi tôi im lặng, không nói tiếp nữa, bởi vì tôi phát hiện ánh mắt thầy nhìn tôi hơi khác lạ. Chân mày thầy nhíu lại, ánh mắt dừng trên môi tôi, sau đó nhìn đi chỗ khác, điều đó khiến tôi cảm thấy hình như thầy đột nhiên cảm thấy không vui vậy.

“Có phải em đã nói sai điều gì không?” Tôi hỏi.

Thầy nhìn vào mắt tôi, hơi mơ màng, rồi lại nhìn vào bờ môi tôi.

“Em thật sự đã nói sai điều gì rồi sao?” Tôi lại hỏi.

Hình như Mộ Thừa Hòa đã hiểu rồi, thầy lắc đầu, còn nhìn tôi cố gắng mỉm cười, sau đó quay đi hướng khác, đầu vẫn tựa vào ghế, mắt nhắm lại, im lặng không nói thêm gì.

Tôi phát hiện trán thầy đẫm mồ hôi, tôi vô cùng lo lắng: “Có phải thầy không khỏe không? Say xe à?”

Thầy không trả lời.

Tôi chợt nhớ đến Giao thừa năm ngoái, thầy cũng như thế, giống như đột nhiên phản ứng chậm chạp hơn ngày thường, lời nói cũng phải lặp lại hai, ba lần nghe mới hiểu, hoàn toàn không giống với Mộ Thừa Hòa mọi ngày.

Một cảm giác không hay ùa đến.

Tôi nhìn đăm đăm vào thầy, chỉ sợ thầy không khỏe.

Không bao lâu sau thì xe giảm dần tốc độ, cuối cùng dừng hẳn. Tài xế đi hỏi thăm, mới hay phía trước xảy ra tai nạn giao thông, hiện giờ chỉ có xe chạy một chiều. Xe dừng lại, tài xế cũng tắt luôn động cơ, lát sau còn tắt cả điều hòa. Không đến một phút, nhiệt độ trong xe bắt đầu tăng lên. Hành khách than phiền, tài xế liền nói vẻ bực dọc: “Chúng tôi dùng bao nhiêu xăng dầu là do công ty quy định, bây giờ lại không biết tắc đường đến bao giờ, chỉ còn cách tiết kiệm thôi. Cùng lắm tôi mở một lúc, tắt một lúc.”

Cho dù như vậy cũng vẫn cảm thấy rất nóng.

Mộ Thừa Hòa không hề động đậy, hai mắt nhắm chặt, chân mày xô lại.

Tôi nhớ thầy rất sợ nóng. Sợ thầy nóng thêm thì sẽ càng khó chịu, tôi liền lấy từ trong túi xách ra quyển nhật ký, xé ra vài trang giấy xếp thành cái quạt, quạt cho thầy.

Cuối cùng thầy cũng chịu mở mắt ra nhìn tôi, nhưng lại chỉ nói bốn chữ: “Tiết Đồng, không cần

Tôi nói: “Không sao đâu, dù gì em cũng rảnh.”

Thầy nhắm mắt, không chút cảm xúc.

Nhìn nét mặt ấy, tôi nhớ lại lúc nhỏ, khi bố còn sống, lúc ấy chúng tôi vẫn sống ở khu nhà cũ, mỗi lần khiêng bình ga về bố đều phải leo đến tầng tám. Thân hình bố béo tròn, lại dễ đổ mồ hôi, leo chưa được hai tầng thì đã phải bỏ bình ga xuống, nghỉ cho đỡ mệt, mồ hôi ướt đẫm cả lưng. Tôi chạy theo ở phía sau, cầm cây quạt nhỏ, kiễng chân lên, quạt cho bố. Thật ra thì một chút gió mát đó cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng bố luôn vui vẻ nói: “Đồng Đồng đúng là bảo bối ngoan của bố.” Những đêm trời nóng hầm hập, lại còn bị cắt điện, bố cầm quạt giấy nằm bên cạnh quạt cho tôi, trong khi bố thì mồ hôi nhễ nhại. Nhưng thường trong những trường hợp đó, tôi chưa ngủ thì bố đã ngủ rồi.

Tôi nhớ lại chuyện xưa, lại nghĩ về sự ra đi đột ngột của Trần Nghiên và căn bệnh của Mộ Thừa Hòa, thật khó tránh khỏi niềm thương cảm bội phần, vì thế trong lòng càng thêm khó chịu. Tốc độ quạt càng ngày càng chậm, cổ tay hơi mỏi, tôi đổi sang tay kia, kiên trì không được bao lâu, lại chậm lại.

Chính lúc tôi định đổi tay thêm lần nữa, bàn tay của thầy đã giơ ra, ngón tay chạm vào cánh tay của tôi trước, sau đó từ từ dịch chuyển xuống, đến cổ tay, cuối cùng là nắm lấy bàn tay tôi.

Thầy nắm bàn tay tôi rất chặt, kéo về trước ngực, chẳng phí lời nữa mà trực tiếp dùng hành động ngăn tôi lại.

2

Tôi đang cầm cây quạt giấy, thầy thì đang nắm lấy tay tôi. Không phải kiểu mười ngón đan vào nhau như những người đang yêu, mà tay thầy phủ lấy tay tôi từ bên ngoài, đặt nó lên chân mình. Cây quạt giấy nằm trong tay tôi đã nhăn đến mức không còn là cây quạt ban đầu nữa. Tôi biết, thầy thấy tôi không nghe lời nên đã dùng hành động để khiến tôi dừng tay.

“Nếu thầy cảm thấy em làm phiền thì em không quạt nữa, được chưa?” Tôi nói.

Thầy phớt lờ như chẳng nghe thấy, vẫn không buông tay.

Trời dần tối. Trên màn hình ti vi đã chuyển sang một bộ phim khác.

Xa xa những cánh đồng đang dần bị màn đêm che lấp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh đèn của một, hai căn nhà trên đỉnh núi. Phía trước, đèn pha của xe tụ lại, hợp thành một ùm sáng dài màu cam pha đỏ.

Lòng bàn tay thầy ươn ướt, nóng hổi.

Tôi nghĩ, có lẽ thầy không phải là không thấy nóng, có lẽ thầy không phải cảm thấy tôi làm phiền, mà chỉ sợ tôi làm như vậy sẽ mệt. Cũng giống như bố tôi năm xưa, thường hỏi: “Con dùng nhiều sức để quạt cho bố như vậy, tay của con không mỏi sao?”

Và rồi, tôi không động đậy nữa, không giải thích, cũng không giằng co, cam tâm tình nguyện nghe theo lời thầy.

Đúng lúc này, xe cũng bắt đầu chuyển từ trạng thái đứng yên sang chuyển động từ từ. Động cơ được khởi động, đèn trong xe cũng cùng lúc sáng lên.

Cạnh chỗ ngồi của Mộ Thừa Hòa là đường đi, bên kia đường đi là hai hành khách nam, bên kia nữa là kính cửa sổ. Cửa kính lúc này trông như một tấm gương, nhìn vào đó, tôi có thể nhìn thấy nửa gương mặt của Mộ Thừa Hòa, và cả tôi.

Chàng trai trên cửa kính đang nhíu chặt chân mày, nắm lấy bàn tay của cô gái một cách… hơi cố chấp. Và cô gái ấy, nhìn thì bình tĩnh, nhưng kỳ thực lại đang ngượng ngùng, sợ sệt, và… e thẹn.

Đột nhiên nhìn thấy con người thật của mình, tôi hoang mang chẳng biết làm gì.

Tôi lập tức nhìn đi chỗ khác, ngờ đâu quay trở về đây lại nhìn thấy cửa sổ bên mình, vẫn một tấm gương, còn là gần ngay trước mắt và rõ ràng hơn lúc nãy. Tôi cắn môi, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đó.

Ánh mắt lướt qua hình ảnh của mình trên kính cửa xe, dừng lại ở Mộ Thừa Hòa, sau đó, tôi dùng bàn tay còn lại lấy điện thoại ra, định gửi cho Lưu Khải một tin nhắn.

“Chúng ta chia tay đi.”

Nhập số điện thoại xong, tôi im lặng nhìn những chữ ấy rất lâu, ngón tay cái cữ mãi chần chừ ở nút “xác nhận”, cuối cùng tôi thở dài, lưu nó vào tin nháp.

Xe đã trở về vận tốc bình thường, nhiệt độ hạ xuống, tài xế tắt đèn xe đi.

Tất cả chúng tôi lập tức rơi vào bóng tối, luồng sáng duy nhất là màn hình ti vi phía trước. Ánh sáng trong xe lúc này phụ thuộc vào sự thay đổi của ánh sáng trên màn hình ti vi nên lúc mờ lúc tỏ.

Tôi bất chợt cảm thấy, có lẽ chỉ trong khung cảnh thiếu ánh sáng như thế này, tôi mới có thể che đậy được con tim ích kỷ của . Nghĩ đến đây, tôi bất giác ngả hết người ra sau, cảm thấy nản lòng, cùng lúc ấy, tay tôi cũng động đậy một chút. Cử động của tôi rất nhẹ nhưng vẫn làm thầy giật mình. Thầy hơi ngừng lại một chút rồi buông lỏng tay tôi ra.

Tôi thu tay mình lại, hỏi: “Thầy khỏe hơn chưa?”

Thầy mở mắt, gật đầu, xem ra đã đỡ hơn thật rồi.

Tôi lại hỏi: “Có muốn ăn gì không?” Hai chúng tôi đều không ăn trưa thì đã ra bến xe, thậm chí bữa tối cũng chỉ có thể giải quyết ở trên xe, cho nên trước lúc lên xe thầy đã mua rất nhiều thức ăn.

Thầy nói: “Không cần đâu.”

Tôi nghiêng đầu nhìn thầy, khẽ hỏi: “Thầy bị bệnh gì? Có thể nói cho em biết không?”

Thầy quay sang nhìn tôi, sau đó điềm nhiên nói: “Có lúc tự nhiên bị ù tai, không nghe thấy gì cả, sau đó đau đầu, chóng mặt.”

Tôi kinh ngạc: “Tại sao?”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét