Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 30

Giảng viên B nói: “Ai?”

Giảng viên A: “Chính là cô bé cao ráo học năm nhất khoa tiếng Pháp đó, tên Vương Dĩnh đúng không?”

Giảng viên B: “Đúng là có một người tên là Vương Dĩnh.”

Giảng viên A: “Cô bé ấy cùng với một người trong quân ngũ đi dạo trên phố, người đó rất giống huấn luyện viên quân sự khóa này.”

Giáo viên B ngẩn người một lát: “Vậy sao?”, sau đó chẳng nói thêm lời nào.

Nhưng giảng viên A cứ huyên thuyên mãi: “Lúc đó tôi và chị cùng dẫn bọn nhỏ đi tập huấn quân sự mà, không sai đâu. Thật không ngờ mới đó mà đã thành một đôi rồi.”

Giảng viên C xoay ghế lại lắc đầu nói: “Thanh niên bây giờ là như thế. Thật ra, đó đâu đã phải là tình yêu, nhất thời nông nổi thôi.”

Giảng viên A cũng gật đầu tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy thế.”

Giảng viên C: “Hai người nói chuyện này làm tôi nhớ chuyện tôi đứng lớp hồi năm ngoái.” Đây là một giảng viên chuyên trách, do đó rất có kinh nghiệm trong việc

“Tân sinh viên phải tham gia huấn luyện quân sự một tháng. Mấy đứa trẻ đó lúc bắt đầu học thì hận huấn luyện viên lắm, vậy mà đến lúc kết thúc khóa học, cả bọn lại khóc lóc, níu tay áo thầy, còn nói là không nỡ xa thầy. Nhưng doanh trại đó rất nghiêm ngặt, không cho huấn luyện viên để lại bất kỳ cách thức liên lạc nào với sinh viên. Sau đó có một nữ sinh đến cầu xin tôi hỏi giúp số điện thoại. Bảo là huấn luyện viên này cuối tháng Mười phải rời khỏi đó rồi, họ muốn ra trạm xe lửa tiễn thầy.”

Giảng viên C tiếp tục: “Thấy bọn trẻ khóc lóc như thế, tôi cũng nhận lời. Còn nói nếu hôm đó có tiết học, tôi cho bọn chúng nghỉ một hôm. Kết quả là sau khi trở về, ba tuần sau thầy huấn luyện viên đó phải đi thật, nhưng nhóm tiểu thư này sớm đã quên người ta rồi.”

Ba người cười phá lên.

“Bởi thế mới nói chỉ là nhiệt tình nhất thời thôi.” Giảng viên A tổng kết. “Chỉ là trong một tình huống đặc biệt, có tình cảm sùng bái với một người đặc biệt. Chúng còn nhỏ, không hiểu nên mù quáng, ảo tưởng sự sùng bái này chính là tình yêu.”

Tôi cúi mặt, lặng lẽ ngồi yên, giả vờ như viết gì đó, không nói lời nào.

Đúng lúc này, Trần Đình Mang đồ bước vào.

Giảng viên A vừa khéo léo chuyển đề tài qua thầy Trần Đình: “Thầy giáo huấn luyện quân sự hay thầy giáo trong trường cũng vậy thôi. Cứ như thầy Trần đây này, cũng nguy hiểm đấy. Vừa trẻ trung, gương mặt lại ưa nhìn, chênh lệch tuổi tác với sinh viên không nhiều, rất dễ bị nữ sinh xem là tiêu điểm.”

Giảng viên C cười ha ha nói: “Thầy Trần à, phải cẩn thận đấy.”

Trần Đình chẳng hiểu gì cả, bị tiếng cười của họ làm cho mơ hồ, bối rối, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ tôi. Tôi cũng cười theo, mặc dù thấy hơi chột dạ.

Nếu diễn tả theo kiểu của Bành Vũ thì tôi và Trần Đình cũng không phải một nhà.

Trong thời gian thực tập, bố của Bạch Lâm tìm cho cô ấy một căn nhà. Bố cô ấy nói giá nhà tăng nhanh quá, trước tiên cần phải giúp cô ấy ổn định chỗ ở, sau khi có chỗ trú chân, cô ấy mới có thể không lo nghĩ gì mà dốc sức làm việc.

Sau đó, Bạch Lâm còn rủ chúng tôi cùng đi để tham mưu xem ngôi nhà ấy như thế nà

Ngôi nhà ấy nằm ở tiểu khu, xa khu dân cư thành thị đông đúc, xung quanh vẫn đang đợi mở rộng, nhưng đó đúng là ngôi nhà ở cao cấp dành cho những người giàu có của thành phố này.

Triệu Hiếu Đường cảm thán: “Thì ra trên thế giới này, người đáng dựa dẫm nhất không phải là bản thân, cũng không phải là người đàn ông của mình, mà là người cha có tiền.”

Bạch Lâm lườm Hiểu Đường một cái sắc lẹm.

Một lúc sau, khi ngồi trên xe, Bạch Lâm hỏi tôi bằng một ngữ khí thật khó xác định: “Tiểu Đồng, cậu là người sống ở đây, cậu thấy sao?”

Tôi nói: “Rất tốt, thật đấy. Tuy có hơi đắt, nhưng cảnh quan xung quanh khá tốt, chắc chắn sẽ còn tăng giá.”

“Vậy mà cậu cũng thấy khá à? Mình thì cảm thấy nó xa trung tâm thành phố quá, từ giờ cho tới trước khi nó được hoàn thành, thật là quạnh quẽ, vắng vẻ.” Hai bên vỉa hè của con phố rộng rãi này toàn là cao ốc đang chờ xây dựng, suốt chặng đường đến đây chỉ gặp có vài người, chẳng cảm nhận được hơi thở của cuộc sống. Cửa hàng thương mại duy nhất cũng là cửa hàng bán xe 4S danh tiếng.

Thế nên, Bạch Lâm lại cằn nhằn: “Mấy cậu xem, mua cái gì cũng không tiện lợi.”

Tôi chỉ tay ra tiệm xe 4S ngoài cửa sổ, nói một cách thành khẩn: ”Sao mà cái gì cũng không tiện được? Chẳng phải mua Porsche rất tiện sao?”

Bạch Lâm: “…”

Tống Kỳ Kỳ: “…”

2

Có lần, tôi đã không kiềm chế nổi tâm trạng, lấy hết dũng khí gọi cho thầy. Tôi đang thấp thỏm đắn đo xem phải mở đầu như thế nào thì đáp lại tôi ở đầu dây bên kia lại là tín hiệu thông báo đã tắt máy.

Sau đó, tôi thử thêm mấy lần, vẫn là tín hiệu đó. Thế là dần dà, việc gọi vào số của thầy trở thành việc làm giúp tôi đỡ buồn những lúc nhàn rỗi.

Cuối tháng Sáu, thành phố này đột nhiên giống như bước vào tiết đại thử[1], nghe nói máy điều hòa nhiệt độ trên khắp thành phố bán hết sạch.

[1] Tiết đại thử: một trong hai mươi tư tiết của một nămm lịch, tiết đại thử vào tháng Năm m lịch, lúc nóng nhất.

Chiều thứ Sáu, cuối cùng cũng đón được một cơn mưa lớn. Bắt đầu mưa từ hơn sáu giờ chiều mà đến giữa khuya mới ngớt, một phần không khí nóng bức, ngột ngạt đã bị xua tan.

Hôm sau, khi thức dậy, tôi bước ra ngoài lan can, hít bầu không khí trong lành của buổi sớm mai, tinh thần sảng khoái hẳn, sau đó mới vào nhà vệ sinh.

Vừa ngồi xuống, phát hiện điện thoại đang ở trong túi quần, thế là lại lấy ra nghịch. Mở nhật ký cuộc gọi ra, nhìn thấy tên của Mộ Thừa Hòa, tiện tay nhấn luôn nút gọi. Thật không ngờ cái âm báo tắt máy quen thuộc kia không còn xuất hiện nữa, thay vào đó là tiếng chuông reo rất có tiết tấu. Đầu tôi đột nhiên trống rỗng, trong khi tôi còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo phải phản ứng như thế nào thì bên kia đã bắt máy.

“A lô?” Mộ Thừa Hòa nói.

Cuối cùng tôi lại được nghe thấy giọng nói đã biến mất suốt ba tháng trời trong thế giới của tôi.

Trong ba tháng qua, vô số lần tôi diễn tập trong đầu. Nếu như bất chợt gọi mà có người nghe máy, tôi phải dùng lời nói như thế nào mới để mình không quá đường đột. Nhưng dù tôi có chuẩn bị tốt thế nào đi nữa, cũng không thể ngờ rằng tình cảnh lúc đó lại là thế này – tôi đang ngồi trong phòng vệ sinh, tay cầm điện thoại, và Mộ Thừa Hòa ở bên kia đã lên tiếng.

“Ơ…” Tôi phát ra âm thanh không rõ ràng, chỉ cảm giác thời tiết tự nhiên nóng hừng hực, trán đẫm mồ hôi.

“Có phải Tiết Đồng không?” Mộ Thừa Hòa hỏi.

“Dạ, là em, thầy Mộ.”

“Lâu quá không gặp.” Thầy nói. “Đợt vừa rồi tôi đi công tác, không ngờ vừa về thì đã nhận được điện thoại của em.”

“Hì hì.” Tôi cười khờ khạo.

“Em đang ở đâu?”

“Em…” Tôi đành nói dối. “Em đang ở trong lớp.”

Tôi vừa đứng dậy trả lời vừa một tay kéo quần, sau đó nhấn nút xả nước theo quán tính, làm hết tất cả các động tác này, tôi mới giật mình sực nhớ âm thanh như thế đủ làm cho thầy biết tôi chắc chắn không phải đang ở trong lớp.

Một“Ào ào…” một tiếng, tiếng nước phát ra thật to, không thể cứu vãn…

Tôi ngượng ngùng ho khan hai tiếng, sau đó chuyển đề tài.

“À… Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, thầy mới về, vậy để em mời nhé!”

“Vậy em định mời như thế nào?” Thầy hỏi tôi, trong giọng nói có mang nét cười.

“Trước đây toàn là thầy mời em, đáng lẽ lần này phải đến lượt em mời thầy. Nhưng hiện giờ em vẫn chưa kiếm được tiền, do đó thầy tiếp tục mời em vậy.” Tôi mặt dày nói.

“Được.” Mộ Thừa Hòa cười.

Chúng tôi hẹn mười hai giờ gặp nhau ở cổng Tây của Quảng trường Thị Chính.

Vì xe buýt đi vào trung tâm bị hỏng dọc đường, làm tôi phải đứng chờ hai tuyến mới chen lên được, kết quả là đến muộn mất hai mươi phút.

Tôi vội vã chạy đến điểm hẹn, thấy Mộ Thừa Hòa đang ngồi dưới bóng râm. Thầy ngồi bên thềm của bồn hoa, hai chân thon dài bắt tréo, mặc áo phông trắng tay ngắn rất đơn giản. Khóe môi khẽ cong lên, lắng nghe người thanh niên ngồi cách thầy khoảng ba mét đang đàn nhị hồ[2]. Người thanh niên đó tôi đã từng gặp qua, hình như vì kinh tế gia đình rất khó khăn nên mới ra đây biểu diễn để kiếm tiền sinh hoạt và học phí. Người thanh niên ấy đàn nhị hồ rất hay, có thể chơi một bản nhạc trẻ que thuộc biên soạn bằng đàn nhị hồ, rất nhiều người chú ý đến cậu ấy.

[2] Đàn nhị hồ: một loại đàn dân tộc của Trung Quốc, hơi giống đàn nhị của Việt Nam. Với người Trung Quốc, đàn nhị hồ cũng giống như đàn vĩ cầm của Tây phương, người ta chỉ cần nghe tiếng đàn là có thể cảm nhận được sự đẹp đẽ, buồn bã, đau thương và hạnh phúc mà nó có thể khơi dậy từ trong lòng.

Chỉ là hôm nay, có lẽ vì đang là buổi trưa nên chỉ có một mình Mộ Thừa Hòa là thính giả.

Tôi rón rén đi vòng ra phía sau lưng thầy, rồi gọi: “Thầy Mộ!”

Thầy quay đầu lại, nhìn thấy tôi liền cười.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét