Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 31



Lần đầu tiên khi Mộ Thừa Hòa đến dạy thay lớp chúng tôi là vào mùa thu, lần cuối cùng nhìn thấy thấy là mồng Một Tết. Vì vậy, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của thầy trong mùa hè, thật không ngờ lại chỉ là chiếc quần jean, áo phông, vô cùng đơn giản, hoàn toàn không giống một học giả, trái lại nhìn rất iống sinh viên. Tóc đã ngắn hơn. Người trông cũng gầy hơn một chút.

Mộ Thừa Hòa lái xe đến một quán ăn kiểu Trung Quốc mà thầy hay đến. Lúc này đang là giữa trưa, khí nóng vốn dĩ đã bị cơn mưa to đêm qua đuổi đi, giờ lại cuồn cuộn trở về. Khi mở cửa xuống xe, trong giây phút mặt trời chói chang và hơi nóng ập tới, cặp chân mày của Mộ Thừa Hòa nhíu lại, nhanh chóng đi qua bãi giữ xe trốn vào chỗ điều hòa trong quán ăn.

“Thầy rất sợ nóng à?” Sau khi ngồi xuống, tôi hỏi.

“Cũng hơi hơi.” Thầy cứng đầu.

Nhưng mồ hôi trên chóp mũi đã phản bội thầy rồi. Tôi không nhịn được, cười một mình, không ngờ người này lại sợ nóng đến thế. Rồi cũng ngay lập tức, tôi nhớ ra mới khi nãy thầy còn ngồi chờ tôi gần nửa tiếng đồng hồ ở ngoài đường, tôi hơi giận mình mà nói: “Vậy sao lúc nãy khi đợi em, thầy không tìm một chỗ mát mẻ để ngồi?”

“Ngồi đó có thể nghe được đàn nhị hồ.”

“Thầy có hứng thú với đàn nhị hồ à?”

“Tôi có hứng thú với mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này.” Thầy cười.

Nói đến đây, điện thoại của Mộ Thừa Hòa rung lên. Thầy bắt máy, hàn huyên vài câu, chắc đối phương hỏi thầy đang làm gì.

Thầy nói: “Đang ăn ở ngoài. Anh cũng tới đây đi. Có Tiết Đồng lớp anh nữa.”

Nghe thấy câu này, tim tôi khẽ rung lên, tức thì đoán ra người đang gọi điện là ai.

Mộ Thừa Hòa cúp máy rồi nói: “Là thầy Trần lớp em, lát nữa sẽ tới đây.”

“Ừm.” Tôi gật gật đầu một cách không tự nhiên.

Khoảng mười lăm phút sau thì Trần Đình xuất hiện, Tự nhiên bữa ăn biến thành cuộc đàm thoại của ba người. Tôi thật sự hụt hẫng. Ăn cơm xong, họ bảo muốn đưa tôi về trường, nhưng tôi kiên quyết tự bắt xe buýt. Mộ Thừa Hòa nhìn tôi lên xe rồi mới quay lưng cùng Trần Đình rời khỏi.

Tôi nhìn bóng lưng của thầy, ngoài rầu rĩ, còn có cảm giác khó tả.

Bấy lâu tôi vẫn tưởng rằng, cho dù là vì thương tình tôi thì chí ít trong mắt thầy chắc chắn tôi cũng không giống người khác. Cũng chính vì suy nghĩ này mà tôi có thể hết đến lần khác vác khuôn mặt chai lì xuất hiện trước mắt thầy. Giờ tôi chợt nhận ra, thầy quan tâm đến tôi thật. Nhưng mỗi khi tôi tiến lên một bước, thầy sẽ lại lùi một bước, dựng lên một bức tường vô hình giữa hai chúng tôi. Cũng giống như hôm nay vậy, chẳng lẽ thầy không biết rằng tôi nhớ thầy thế nào, có nhiều lời muốn nói với thầy thế nào sao? Thế mà thầy lại để người thứ ba xuất hiện giữa hai chúng tôi.

3

Trở về ký túc xá nữ, tôi bắt gặp Lưu Khải đang ở trước cổng.

Cậu ấy cười hì hì bước tới: “Sao vậy? Tiết Đồng, sao mặt buồn rầu thế?”

Tôi sợ cậu ấy hỏi tiếp, bèn trả lời qua loa: “Mình đau bụng.”

Cậu ấy hỏi, vẻ mặt hơi lo lắng: “Đi khám chưa?”

Tôi nói: “Không, mình về phòng nghỉ ngơi một lúc là khỏe lại thôi.” Tôi nói rồi bỏ lại cậu ấy, trở về phòng.

Về đến phòng, Tống Kỳ Kỳ nói: “Cuối cùng cậu cũng về rồi. Lưu Khải mang hoa quả tới cho cậu, nhưng phòng tụi mình lại chẳng có lấy một người, cậu ấy đứng chờ ngoài cổng, mình vừa về tới trông thấy nên đã mang lên giúp cậu.” Cô ấy nói xong thì chỉ chỉ vào quả dưa hấu mà tôi thích ăn nhất đang được đặt trên bàn.

“Hả?”

“Vừa nãy cậu không thấy cậu ấy sao?”

“Thấy rồi…”

Buổi tối, tôi lên MSN, thấy Mộ Thừa Hòa đang online. Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng gửi một tin nhắn.

Po3a: Lúc sáng quên hỏi, thầy về khi nào thế?

Mộ Thừa Hòa: Hôm kia.

Po3a: Thầy đột nhiên biến mất, giống như bị người ngoài hành tinh bắt cóc vậy.

Mộ Thừa Hòa: Bây giờ người ngoài hành tinh phát hiện hóa ra tôi cũng chỉ là một người bình thường nên thả tôi về rồi.

Po3a: Thầy mà là người bình thường sao? Họ nói chỉ số IQ của thầy tận hơn 200.

Mộ Thừa Hòa: Em chắc chắn rằng không phải họ nóiôi 250?

Po3a: Hihi.

Tôi không nhịn được cười, nhưng khi tiếng cười qua đi, tôi chợt nghiêm mặt, nhìn quả dưa hấu còn nguyên trên bàn, tay đặt lên bàn phím gõ gõ.

Po3a: Thầy Mộ, thầy cảm thấy ở tuổi của chúng em bây giờ có thích hợp để yêu đương không?

Cuối cùng cũng đi đến bước này rồi.

Tôi chỉ muốn biết thầy nghĩ gì thôi.

Và lần này, bên kia trả lời không nhanh như trước đó.

Mộ Thừa Hòa: Sao? Con nít cũng muốn yêu rồi sao?

Tôi hít một hơi, viết tiếp.

Po3a: Một bạn nam cùng khóa với em, nhưng không phải khoa Anh.

Sau đó, thời gian như ngừng chảy.

Tôi nhìn thấy con trỏ chuột của mình nhấp nháy trên màn hình, giống như con tim đang thấp thỏm, bất an của tôi vậy. Trong cửa sổ chat, trạng thái của đối phương là “đang nhập chữ”, kéo dài vài giây, dòng “đang nhập chữ” ấy biến mất.

Dường như thầy đã ngừng lại một lúc.

Và trái tim của tôi cũng như ngừng đập.

Lúc dừng lại ấy, có thể đối với Mộ Thừa Hòa chỉ là một chốc lát, nhưng đối với tôi, nó là một sự dày vò dài đằng đẵng, tôi thậm chí có ý nghĩ tắt máy, chạy ra ngoài.

Tôi tự an ủi mình, có lẽ đó chỉ là một lúc ngừng lại rất bình thường của Mộ Thừa Hòa thôi, có lẽ thầy đang viết gì đó rồi phát hiện mình viết sai nên đã sửa lại. Cuối cùng, thầy đã gửi cho tôi một câu trả lời rất dài.

Mộ Thừa Hòa: Tình yêu ở tuổi của các em hiện nay luôn tươi đẹp, hãy cố nắm bắt, nhưng chú ý đừng để mình bị tổn thương.

Tôi đọc đi đọc lại dòng chữ ấy. Cách dùng từ thỏa đáng, câu cú hợp lý, không bắt bẻ được một chữ nào, hoàn toàn là ngữ khí nói chuyện của một thầy giáo, một trưởng bối, nghiêm ngặt và thành khẩn.

Nhưng… nhưng cái mà tôi muốn nghe không phải như thế, hoàn toàn không phải.

Po3a: Cám ơn thầy, em out đây!

Tim tôi quặn thắt, vội vã để lại vài chữ rồi lập tức tắt máy.

Tống Kỳ Kỳ ra ngoài chưa trở về, trong phòng chỉ có mình tôi, tôi đã sử dụng bàn phím thành thạo nên không bật đèn trong phòng. Khi máy tính tắt, luồng sáng xanh ấy cũng lập tức biến mất.

Cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Tôi lặng lẽ ngồi trong bóng đêm đen kịt, nghe tiếng vù vù phát ra từ chiếc quạt trần cũ kỹ, không động đậy.

Đầu tháng Tám, mẹ tôi nhận được lệnh phải điều chuyển đến một trại giam ở thành C để nhậm chức phó giám đốc sở. Mẹ nói đây là lệnh điều động luân phiên rất bình thường của cán bộ cấp sở.

Thông báo đến nhanh, do đó mẹ đi cũng nhanh.

Về việc này tôi không có ý kiến gì, dù sao mẹ cũng thường xuyên không ở nhà, khoảng cách giữa tôi và mẹ là mười mấy kilomet hay mấy trăm kilomet cũng không có gì khác biệt.

Vài ngày trước khi đi, tôi và mẹ đã đến thăm mộ bố. Mẹ cẩn thận lau sạch mộ của bố hai lần, sau đó đứng dậy, nhìn tôi và nói: “Tiểu Đồng, hôm nay đứng trước bố con, mẹ có chuyện này muốn thương lượng với con.”

“Vâng, mẹ nói đi.”

“Con còn nhớ bác Trần làm cùng đơn vị với mẹ không?”

“Bác Trần?” Tôi không nhớ người này.

“Lần đó con đi ăn Tất niên với đồng nghiệp của mẹ, ông ấy ngồi ở bên cạnh con.” Mẹ nhắc.

Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn không nhớ ra.

Mẹ do dự nói: “Mẹ muốn tái hôn với ông ấy.”

Tôi khựng người, quay qua nhìn mẹ: “Mẹ nói gì?”

“Mẹ muốn tái hôn với ông ấy.” Mẹ lặp lại lần nữa, ánh mắt đã trở nên kiên định: “Mẹ định xem con nghĩ thế nào rồi mới nói. Nhưng bây giờ mẹ phải đến nơi khác làm việc rồi, con còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nếu không có một người mà mẹ tin tưởng chăm sóc con, mẹ sẽ không an tâm.ôi ngẩng người đứng nhìn bờ môi của mẹ mấp máy, chợt cảm thấy nước mắt mình sắp trào ra. Tôi chỉ biết cố trợn to mắt, sau đó nghiến chặt răng nói: “Con không đồng ý!.”

“Đồng Đồng...”

“Con nói, con không đồng ý!” Lần lặp lại này, tôi đã lên cao giọng. Cùng lúc đó, tôi chớp mắt một cái, và lệ đã trào tuôn.

“Đồng Đồng…” Mẹ lại gọi tôi.

“Mẹ muốn kết hôn với ông ấy mà lại nói là vì muốn chăm sóc cho con. Mẹ, sao mẹ lại có thể ích kỷ như vậy? Bố mới mất có bốn năm, bố đang nằm ở dưới này, hình của bố còn đang nhìn chúng ta mỉm cười, thế mà mẹ đã quên bố, muốn kết hôn với người khác.”

“Đồng Đồng, sao con lại nói mẹ ích kỷ?”

“Vốn dĩ là vậy!” Tôi kích động. “Mẹ từng nghĩ cho con sao? Mẹ có nghĩ đến bố sao? Nếu để bố biết, bố sẽ đau lòng đến mức nào? Đổi lại, nếu người nằm ở dưới này là mẹ, người đứng nói chuyện với con là bố, bố tuyệt đối sẽ không làm như vậy!”

Mẹ hơi giận: “Mẹ chính vì nghĩ cho con nên mới kéo dài chuyện với bác Trần đến hôm nay! Cái gì gọi là nếu là bố con thì sẽ tuyệt đối không làm như vậy? Con hiểu gì chứ? Con biết gì chứ? Bố của con, ông ấy…” Mẹ càng nói càng giận, câu cuối cùng như đã giận quá rồi, lời vừa tuôn ra được một nửa thì sắc mặt của mẹ khựng lại, lập tức im lặng.

“Cái gì gọi là “con thì biết gì chứ”?” Tôi lau nước mắt, hỏi ngược lại bà ấy.

“… Không có gì.” Mẹ nhìn sang hướng khác. “Chuyện đã qua rồi, mẹ cũng không định nói cho con biết.”

“Bố con thế nào?”

Mẹ thở dài, chuyển đề tài: “Con đã không đồng ý, vậy việc tái hôn mẹ sẽ không nhắc đến nữa, sau này hãy nói.”

Sau đó, dù cho tôi có hỏi thế nào, mẹ cũng không nhắc đến một từ nào khác về câu nói bỏ dỡ hôm đó.

4

Một tuần sau, mẹ đến nơi làm việc mới nhận nhiệm vụ. Trước khi đi, mẹ lấy ra vài ngàn trong số tiền trợ cấp của bố, mua máy tính cho tôi, hơn nữa còn cho tôi mang vào trường sử

Nửa năm gần đây, tiền trả góp nhà cửa cũng đã đóng gần xong, đơn vị làm việc của mẹ lại tăng lương, điều kiện kinh tế của chúng tôi cũng được cải thiện. Việc mua máy vi tính là ước mơ của tôi vào năm thứ nhất, mấy hôm trước mẹ đột nhiên nhắc lại chuyện này và lập tức thực hiện khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Tôi không biết có phải tất cả các ông bố, bà mẹ đơn thân đều như vậy hay không, khi họ trông mong gì đó ở con cái, thì sẽ dùng vật chất để mong đạt được mục đích.

Cuối tháng Tám, bắt đầu bước vào năm học mới, một nhiệm vụ to lớn chờ đón chúng tôi đó chính là việc chuyển đổi chỗ. Tất cả sinh viên năm thứ tư đều phải chuyển từ khu Tây về cơ sở chính. Chúng tôi phải tranh thủ dọn dẹp phòng ký túc xá trước khi tân sinh viên nhập học.

Nhà trường đã sắp xếp xe chuyên chở hành lý cho sinh viên. Nhưng nhìn đồ đạc chất như núi trong phòng, đừng nói là xách chúng ra trạm xe ngoài cổng, chỉ kéo xuống cổng ký túc xá thôi cũng đã là công việc gian khổ vô cùng rồi.

Hai ngày qua, ký túc xá đã phá lệ cho phép sinh vật giống đực tự do ra vào, náo nhiệt lạ thường.

Cuộc chuyển dời hao người tốn của lần này thế mà lại kết thành rất nhiều tình duyên, những tình cảm bị đè nén, kiềm chế bấy lâu đột nhiên được cơ hội bùng phát, giúp không ít người đón kịp chuyến xe buýt cuối cùng của tình yêu thời sinh viên.

Phòng của chúng tôi vắng tanh vắng ngắt.

Ngoài Lưu Khải và Lý sư huynh si tình của Bạch Lâm ra, chẳng còn người thứ ba nào đến giúp đỡ.

Lý sư huynh đã thi đỗ làm nghiên cứu sinh khoa Vật Lý của trường như nguyện vọng, hai tháng không gặp, mắt anh tăng độ rồi, trông càng trí thức, nhưng cũng gầy hơn.

Bạch Lâm lườm anh ấy một cái: “Thôi đi, với cái thân của anh mà đòi chuyển đồ, tôi không cần.” Thế là cô ấy đuổi Lý sư huynh xuống dưới tầng.

Triệu Hiểu Đường trêu: “Ôi... Đau lòng rồi kìa, sợ hành lý của bọn này đè chết anh ta sao?”

Tôi cũng lựa lời từ chối bàn tay nhiệt tình của Lưu Khải.

Cuối cùng, Tống Kỳ Kỳ thở dài: “Các cậu nói xem, sao phòng chúng ta chẳng có nhân khí

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét