Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 50

Trong mơ, bố dắt tôi vào khu vui chơi, đi đến phòng mua vé mới phát hiện ra bị mất tiền, sau đó bố nói với tôi: “Đồng Đồng, đứng chờ bố ở đây, đừng đi đâu nhé! Sau đó, tôi ngồi ăn kẹo mạch nha ở bậc thềm, chờ mãi, chờ m

Có một người phụ nữ đi tới, nói vẻ kinh ngạc: “Ồ, bé gái, mẹ cháu là Đồng Ngọc Mai phải không? Cô là bạn của mẹ cháu, lần trước chúng ta đã gặp nhau.”

Tôi nhìn bà ấy, gật đầu, hình như đã từng thấy ở đâu.

Bà ấy nhếch mép cười: “Sao cháu lại ở đây một mình?”

“Bố đi tìm ví, bảo cháu ngồi chờ.”

“Mẹ cháu bảo cô tới đón cháu đấy. Mẹ bảo đón cháu về nhà, bố cháu đã về nhà rồi.”

“Nhưng bố nói...”

“Trong nhà cháu, bố nói đúng hay mẹ nói đúng?”

Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Mẹ.”

“Mẹ cháu bảo cô tới đón cháu, vậy có phải cháu nên nghe lời cô không?”

Cuối cùng, nhìn ngược nhìn xuôi tôi đã bị người này kéo đi.

Tôi cứ tưởng tôi đã quên mất chuyện này rồi, ngờ đâu giờ đây nó lại xuất hiện trong giấc mộng.

Trong khu vui chơi đó, người đến dắt tôi đi thực ra là mẹ của một nữ phạm nhân trong trại giam. Tôi từng nhìn thấy bà ấy là vì có một lần là ca trực của mẹ, mẹ dắt tôi đến chỗ làm một ngày, hôm đó cũng đúng là ngày bà ấy đến thăm con gái. Con gái của bà ta đã mãn hạn tù và được phóng thích, nhưng cô ta đã nhiều lần bị phạt vì đánh nhau trong ngục. Mẹ tôi lại đặc biệt nghiêm khắc về vấn đề này, do đó sau khi ra tù, phạm nhân đó vẫn còn ôm hận. Hôm đó, hai mẹ con họ tình cờ trông thấy tôi nên đã sinh lòng trả thù.

Tôi không còn nhớ họ bắt giam tôi bao nhiêu ngày nữa, chỉ biết sau khi Sở Công an cứu tôi ra, bà ngoại và bố đã ôm lấy tôi khóc rất nhiều. Cũng có lẽ vì chuyện này mà về sau, tình cảm giữa bố và mẹ đã nhạt dần. Mẹ cũng không còn để tôi tiếp xúc với bất kỳ việc gì liên quan đến công việc của mẹ nữa.

Tôi lật người, cố gắng để tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Cảnh trong mơ bất chợt thay đổi, tôi mơ thấy vũng máu tại hiện trường nơi bố bị giết, còn mơ thấy con dao gọt hoa quả trong bếp. Cuối cùng khi mơ thấy thi thể của Trần Nghiên thì tôi tỉnh hẳn.

Tôi thở hổn hển, từ từ ngồi dậy, chuẩn bị ra khách rót ly nước nhưng đi tới cửa phòng thì không dám bước tiếp nữa, bèn quay trở lại, rúc vào chăn.

Bóng tối bên ngoài khung cửa cùng với nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi. Tôi hoảng loạn ngồi dậy bật đèn, vẫn cảm thấy không yên lòng, cứ mãi ngờ vực như có người đang nấp trong tủ áo và dưới gầm giường, thậm chí không hề nhìn ra ngoài cửa sổ mà tôi cũng cảm thấy hình như có ai đó đang đứng ngoài kia nhìn mình.

Chính trong giây phút bị sự sợ hãi tra tấn đến mức sắp tắt thở này, tôi đã ấn số điện thoại của Mộ Thừa Hòa.

Sau khi chuông đổ ba tiếng thì có người bắt máy.

“Tiết Đồng?”

Giọng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến vang lên bên tai tôi, giây phút ấy, tâm lý phòng ngự của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi nói năng lộn xộn: “Em không dám nói cho mẹ nghe, em sợ sau khi mẹ biết được sẽ không cho em sống một mình ở thành phố A nữa. Em cũng không dám gọi cho Bạch Lâm, hôm qua em đã làm họ suốt đêm không ngủ rồi. Bạch Lâm tuy rất thân với em, nhưng Lý sư huynh dẫu sao cũng là người ngoài. Em nghĩ đi nghĩ lại, ngoài thầy ra, em không tìm được người thứ hai nữa.”

“Sao vậy?” Ngữ khí của anh vô cùng lo lắng. “Em nói từ từ thôi.”

“Hôm qua có trộm vào nhà em.” Tôi lau nước mắt. “Bây giờ em sợ lắm.”

“Em bật hết đèn lên, bật cả ti vi nữa, tôi qua đó ngay.” Anh nói.

Một lát sau, Mộ Thừa Hòa đến, sau khi nghe tôi kể lại một cách rối rắm toàn bộ sự việc nguy hiểm tối hôm qua và cơn ác mộng lúc nãy thì câu đầu tiên anh nói là: “Em không thể ở đây một mình nữa.”

“Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường đều có bạn trai, em không thể bảo họ ở mãi với em.”

“Có người thân nào gần gũi sống ở đây không?”

“Có bà nội và các bác của em, nhưng nếu họ biết có chuyện xảy ra thì chắc chắn cũng sẽ nói cho mẹ em biết...” Tôi nói. “Hơn nữa họ cũng không thích gặp em.”

Mộ Thừa Hòa trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói: “Vậy em đến chỗ tôi.”

5

Không ngờ anh lại sống trong ký túc xá của giảng viên Đại học A. Ký túc xá này nằm đối diện với cổng Tây của trường, trồng rất nhiều cây ngô đồng. Khi còn đi học, tôi chưa từng vào đây, chỉ biết rằng mấy năm trước nơi này có tu sửa lại, phá bỏ một số tầng cũ và xây lại thành hai toà chung cư có thang máy.

Mộ Thừa Hòa không sống trong khu chung cư mới đó mà ở trong toà nhà cũ phía sau.

Căn hộ rất rộng, đặc biệt là phòng khách. Chỗ trống sau bộ sofa vẫn còn đủ để kê cả một cái bàn làm việc vừa to vừa dài, trên bàn có hai máy vi tính xách tay, bên cạnh là một chồng sách và một xấp giấy, trên xấp giấy là một cái hộp đựng kính.

Chắc chắn là chiếc hộp không, bởi vì cặp kính gọng đen ấy đang ở trên sống mũi của Mộ Thừa Hòa.

“Trước đây có người nói với em, ba tầng nhà này là để dành cho giáo sư cao cấp cỡ “báu vật quốc gia” ở và làm việc, vậy mà thầy lại có thể sống ở đây.” Có thể thấy, con người này cũng là một báu vật quốc gia rồi.

“Đây là nhà của bố tôi, ông đã được phân khi còn dạy học.”

“Hả?” Giờ đến lượt tôi tò mò. “Vậy sao trước đây thầy còn đến ở chung với thầy Trần?”

Mộ Thừa Hòa nhìn tôi một cái, sau đó nói với tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc. “Vì nhà này có ma, một mình tôi không dám ở.”

Hai mắt tôi trợn trừng, hồi lâu không thốt nên lời.

Sau đó anh dùng mắt ra hiệu cho tôi nhìn về phía sau: “Nghe nói từng có người treo cổ chết trên khung cửa ở sau lưng em.” Mộ Thừa Hòa vừa dứt lời, tôi cuống cuồng nhảy chồm về phía anh, túm lấy tay áo anh, mắt thì vẫn dán chặt vào khung cửa đó, tự nhiên cảm thấy có một luồng gió lành lạnh từ đâu thổi tới.

Nhưng không ngờ, anh lại bật cười.

“Dọa em đấy.” Anh nói. “Chẳng phải lúc nãy em giỏi lắm sao? Còn nói ma quỷ nào nhìn thấy em cũng phải đi đường vòng. Tôi chỉ nói bừa vài câu thôi mà đã dọa được em rồi?” Trên gương mặt ấy lộ rõ vẻ tươi cười hóm hỉnh.

Tôi buông tay áo Mộ Thừa Hòa ra: “Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên thầy lại nói như vậy, là người, đương nhiên sẽ sợ rồi.” Huống chi tôi đâu có ngờ, tâm trạng của anh tự nhiên lại vui như vậy, còn nói đùa với tôi nữ

Phòng ngủ của tôi ở cạnh phòng ngủ của anh. Giường không lớn, nghe Mộ Thừa Hòa nói thì đây là chỗ ngủ lúc nhỏ của anh, do đó chỉ có nệm.

Chúng tôi trải giường và dọn dẹp phòng xong thì cũng đã gần ba giờ sáng.

Chính bản thân tôi cũng không xác định được lúc anh nói: “Vậy đến chỗ tôi”, tôi đã trả lời như thế nào. Có thể lúc đó trái tim của tôi đã vô cùng bấn loạn, đầu óc rối như một mớ bòng bong, nhìn thấy anh cũng giống như nhìn thấy đống rơm cứu mạng. Hoặc có thể vì trước đây tôi chưa từng từ chối lời đề nghị nào của anh. Hoặc có thể... trong lòng tôi thực ra đã trông mong như thế.

Trong lòng tuy vẫn còn có chút nghĩ suy vẩn vơ, nhưng quả thực tôi đã ngủ một giấc rất ngon, khi mặt trời lên cao bằng ba con sào tôi mới choàng tỉnh giấc.

Tôi với tay cầm điện thoại lên xem giờ, vừa nhìn vào màn hình, tôi nhất thời muốn khóc thét lên. Vội vã ngồi bật dậy, đi đánh răng rửa mặt.

“Vội vậy sao?” Mộ Thừa Hòa đặt tờ báo xuống và hỏi.

“Dạ.” Tôi bỏ đồ vào túi xách. “Người ta hẹn em phỏng vấn lúc mười giờ. Sắp muộn rồi.”

“Tôi lấy sữa cho em uống.”

“Không cần đâu, không cần đâu.”

“Có cần tôi chở em đi không?”

“Em đi tàu điện ngầm là đến chỗ đó ngay.” Nói xong, tôi liền lao vút ra ngoài như một làn gió.

Tôi vừa chạy tới khúc quanh của cầu thang thì Mộ Thừa Hòa đã mở cửa, gọi tôi lại: “Tiết Đồng!”

Tôi ngước lên, nhìn anh đứng cách tôi mười một bậc cầu thang, ánh mắt có chút lưỡng lự.

Anh lắc lư một thứ trên tay: “Cái này cho em.” Sau đó, nhẹ nhàng tung nó về phía tôi vô cùng chuẩn xác. Đó là một chiếc chìa khoá. Phải chăng vì không muốn để nó quá cô đơn nên Mộ Thừa Hòa đã móc thêm vào đó một con Doreamon. Tôi nắm chặt nó trong tay, nhìn anh, nhoẻn miệng cười.

Công ty tôi đến ứng tuyển lần này là một công ty địa ốc, nhỏ hơn công ty lần trước đã loại tôi ra. Có hai người, một nam và một nữ đang ngồi trong phòng hội nghị, người phụ nữ lớn tuổi hơn. Hôm qua, Bạch Lâm nói với tôi, công ty này là loạinh nghiệp gia đình, thông thường thì tổng giám đốc, giám đốc, kế toán đều là người một nhà.

Sau vài câu hỏi thông lệ, vị giám đốc trẻ tuổi ấy đọc qua lý lịch của tôi một lần nữa rồi hỏi: “Biết tiếng Nga sao?”

“Tiếng Nga là ngoại ngữ thứ hai của tôi.”

“Thành thạo không?”

“Cũng được.” Tôi lấy hết can đảm nói.

“Vậy hãy tự giới thiệu về mình bằng tiếng Nga.”

Nghe xong câu này, tôi ngớ người. Giảng viên hướng nghiệp dạy chúng tôi rằng, khi viết hồ sơ, hãy viết tất cả những đặc điểm kỹ năng của mình thật nổi bật. Tôi chỉ mới cho nó nổi một chút thôi mà, tại sao lại nhanh chóng bị hiện nguyên hình như thế này?

Bài tự giới thiệu được viết bằng tiếng Nga là do Mộ Thừa Hòa viết thay tôi hồi năm ngoái. Tôi cũng không có ý học thuộc lòng nó.

“Được chứ?” Người đó lại hỏi.

Đã leo lên lưng cọp rồi, tôi đành nghĩ đối sách thôi.

“Дa.” Tôi chợt nghĩ ra một cách, bèn đọc một từ đơn.

“Gì?” Người đó hỏi lại, hiển nhiên là không hiểu gì.

“Có thể bắt đầu chưa ạ?” Tôi lập tức cười cười.

Đối phương gật đầu.

Sau đó tôi bắt đầu đọc thuộc lòng một bài văn rất sâu sắc mà Mộ Thừa Hòa từng dạy. Trí nhớ của tôi rất tốt, anh giảng bài đó xong, tôi đọc thêm vài lần là có thể nhớ được tám, chín phần.

Bài văn đó tựa là Quê hương của tôi - Bắc Kinh.

Để tăng thêm mức độ tin cậy, tôi đổi hết những chữ “Bắc Kinh” trong bài thành “thành phố A”.

“Мойроднойгород.Яродиласьивырославгороде...”

Về đến nhà, tôi ngồi trên sofa, kể lại toàn bộ câu chuyện sáng nay cho Mộ Thừa Hòa nghe.

“Rồi sau đó?” Anh rất h

“Sau đó, khi em đọc xong, rồi người đó còn nói với em: “Tiếng Nga của cô lưu loát y như tiếng Anh vậy”, còn bảo em lần sau đến phỏng vấn đợt hai nữa.” Tôi cười ha hả.

Mộ Thừa Hòa cũng không nhịn được cười.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét