“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Tống Kỳ Kỳ vội giải thích.
“Sao cậu biết mình nghĩ gì?” Tôi hỏi ngược lại.
“Mình…” Cô ấy không nói tiếp, mặt đỏ bừng lên, khác với tính cách của
tôi và Bạch Lâm, Tống Kỳ Kỳ hoàn toàn không thích đấu khẩu.
Trên đường trở về, chúng tôi ngồi trên xe buýt, Kỳ Kỳ không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là tôi không kìm nổi: “Người đó là ai vậy?”
“Đồng hương của mình.”
“Chỉ là đồng hương ư?”
Tống Kỳ Kỳ gật đầu.
“Trong khoa mình, cậu cũng có đến cả tá đồng hương nhưng chưa thấy cậu
nhiệt tình như vậy bao giờ, còn đến Starbucks nữa. Lần trước Hiểu Đường
nói có người đàn ông đưa cậu về trường, chính là người đó phải không?
Tôi nói.
Cô ấy lại gật đầu.
“Vậy tại sao lúc Hiểu
Đường kể cho bọn mình nghe về người đó, cậu lại nổi giận?” Triệu Hiểu
Đường khác với chúng tôi, vì chuyện này mà cô ấy đã chiến tranh lạnh với
Tống Kỳ Kỳ rất lâu, mãi đến học kỳ này mới giảng hòa.
Tống Kỳ Kỳ lại im lặng, quay mặt về phía cửa sổ.
Năm giờ chiều của ngày Chủ nhật, giờ cao điểm trên mọi ngả đường.
Trên xe buýt không ngừng có người lên xuống, hai chúng tôi ngồi ở góc
của dãy ghế cuối cùng, Tống Kỳ Kỳ ngồi bên cửa sổ, tôi ngồi kế bên, cạnh
tôi là một cô trung tuổi, tayôm túi siêu thị, đặt trên đùi, đang cùng
người bạn đồng hành của mình nói lại việc mua đồ lúc nãy bằng giọng địa
phương rất lớn.
Phải một lúc lâu sau, đến khi tôi nghĩ rằng
Tống Kỳ Kỳ sẽ tiếp tục giữ im lặng về người đàn ông đó thì cô ấy đã bất
ngờ mở lời.
“Anh ấy tên Tiêu Chính, không chỉ là đồng hương mà
còn là thầy giáo thời phổ thông của mình.” Tống Kỳ Kỳ vừa nói vừa quay
mặt lại.
Chương 7: Bức tường của trái tim
1
“Thật là trùng hợp, quê cậu xa như vậy mà có thể gặp lại người quen, đúng là duyên phận.” Tôi thốt lên.
Nhưng không ngờ, Tống Kỳ Kỳ lại bình tĩnh nói: “Không phải duyên phận.
Mình vì anh ấy mà không quản ngại đường xa thi vào trường này.”
“Hả?”
“Năm mình học lớp mười một, có một thầy giáo mới rất trẻ được phân về trường. Thầy ấy được các học sinh
nhiệt liệt chào đón, người đó chính là Tiêu Chính. Lúc đó, anh ấy vừa
tốt nghiệp Đại học Sư phạm ở tỉnh, được phân công về trường mình dạy môn
Văn, tuy còn trẻ nhưng không đắc chí. Sau một năm dạy học, anh ấy đã
thi đỗ công chức của thành phố A, vì thế mà mình cũng đã chọn thi vào
trường Đại học A.”
Tôi cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc, dù trước
đây có đoán thế nào, tôi cũng không thể ngờ rằng Tống Kỳ Kỳ thi vào Đại
học A là vì nguyên nhân này. Vì tình yêu. Một Tống Kỳ Kỳ ngày thường e
lệ, thẹn thùng, hướng nội như vậy, thật không ngờ lại là người có dũng
khí đến thế.
Tôi nói: “Cuối cùng thì cậu cũng chờ được rồi.
Chuyện này… mình có thể kể cho Bạch Lâm và Hiểu Đường nghe không?” Tôi
không giữ được bí mật nhưng lại không biết Kỳ Kỳ có muốn cho người thứ
ba biết hay không.
“Không sao, chúng ta đều là bạn bè tốt của nhau mà. Cậu cứ nói đi, không sao.” Tống Kỳ Kỳ nói.
Sau đó, cô ấy không nói thêm gì nữa, tôi cũng đành giữ im lặng.
“Ngày 10 tháng 4, Chủ nhật, trời trong xanh.
Hôm nay, lúc ở trên đường, mình đã trông thấy Tống Kỳ Kỳ và Tiêu Chính
ngồi đối diện nhau, nói chuyện có vẻ hòa hợp và hạnh phúc, thật khiến
người ta phải ganh tị.
Vậy… đối với Mộ Thừa Hòa, Tiết Đồng này được xem là gì nhỉ?”
Tháng Năm là đến kỳ thực tập, mỗi người một việc, đều đã đi hết cả rồi.
Tôi đã sắp xếp ở lại trường thực tập từ học kỳ trước. Sau vài ngày tiếp
xúc với thực tiễn, tôi mới phát hiện ra nhiệm vụ thực tập của mình
chính là ngồi trước máy vi tính xử lý các công việc hành chính của Học
viện Ngoại ngữ, giúp việc cho người khác, hằng ngày phải đối diện với
máy in và máy photo đến đờ đẫn cả người, thú tiêu khiển duy nhất là có
thể nghe được những câu chuyện phiếm của các giảng viên mà bình thường
cứ ngỡ như là nó xa lắc xa lơ không thể nào với được.
Giảng viên A chợt nói với giảng viên B: “Đoán thử xem cuối tuần trước tôi gặp ai ngoài đường?”
Ký ức độc quyền / Chương 29
01:24 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét