Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 59



“Không được, hôi chết đi được. Bây giờ mấy giờ rồi? Em ra tiệm cho người ta gội vậy.”

Anh ấy nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh gội cho em.”

Mộ Thừa Hòa đi ra, khiêng chiếc ghế trước bàn vi tính vào, chỉnh ghế thấp xuống cho vừa bằng với độ cao của bồn rửa tay, sau đó đặt thêm một tấm đệm vào chỗ ngồi, thử độ ấm của nước xong rồi bảo tôi nằm xuống.

Tôi nghe theo lời anh, nằm ngửa người ta, một chiếc khăn lông được quấn vào cổ, tóc của tôi vừa vặn nằm hết trong bồn rửa tay.

Anh cúi xuống, khom lưng, ngón tay len lỏi vào tóc của tôi. Nước ấm xả vào da đầu, thoải mái vô cùng.

“Ngay cả việc này mà anh cũng biết sao?”

“Khi bố bị bệnh, anh đã chăm sóc cho bố một thời gian, lúc ấy anh cũng gội đầu cho bố như thế.” Anh nói.

Nước theo ngón tay của anh, chảy vào mang tai tôi, cảm giác rất dễ chịu, tôi muốn nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác này, nhưng lại không đành lòng không nhìn anh, gương mặt thanh tú kia giờ đây đang ở ngay phía trên mặt tôi, chân mày hơi nhíu lại, anh đang rất nghiêm túc cho dầu gội lên tóc để gội đầu cho tôi. à tôi đang nhìn anh, một giây, hai giây, ba giây…

Anh lườm tôi một cái, sau đó lấy khăn lông đắp lên mặt tôi, che mất tầm nhìn của tôi: “Như vậy nước sẽ không bắn vào mắt.”

“Chắc chắn là anh không muốn em nhìn anh.” Tôi chu môi.

Anh cười, không cãi lại.

“Tóc của em dài quá, hơi khó gội.”

“Ừm, dài thật. Lúc nhỏ, mẹ ngại phiền phức nên cứ bắt em để tóc ngắn. Anh không biết đâu, em ngưỡng mộ những bạn gái cùng trang lứa lắm, lúc thì được thắt bím, lúc thì để xõa. Lúc đó em đã nghĩ, đợi khi em lớn rồi, em nhất định phải để tóc dài thật dài.”

Anh vẫn massage da đầu cho tôi, chậm rãi, từ từ.

“Nhưng Bạch Lâm nói vóc dáng em đã nhỏ, nếu để tóc dài quá sẽ càng làm em trông nhỏ bé hơn nên em buộc hết cả lê, Triệu Hiểu Đường cũng nói, nếu em cắt tóc ngắn, trông em sẽ cá tính hơn.”

Tôi nói đến đây, Mộ Thừa Hòa không tiếp tục giữ im lặng nữa, anh nói: “Anh thấy để tóc dài cũng được, mắt em to, để mái bằng, tóc vừa dài vừa đen, nhìn như búp bê vậy.”

Tôi nghe thế liền mừng rỡ nói: “Anh đang khen em xinh đẹp, đáng yêu sao?”

“Ừm.” Anh đáp.

Vì đang bị khăn lông che mất tầm nhìn, tôi không thấy được nét mặt của anh. Lúc nói từ “ừm” này, gương mặt của anh như thế nào? Tôi không bao giờ biết được.

Bọt dầu gội dính lên trán tôi, anh lấy khăn lau đi.

“Để em nghĩ xem em cắt mái bằng từ khi nào nhỉ?!”

“Lúc anh còn dạy em thì em chưa cắt, sau đó gặp lại em vào đêm Giao thừa thì thấy em đã cắt tóc mái rồi, hôm đó em mặc áo màu đỏ.” Anh nói.

“Áo măng tô màu đỏ á?”

“Không, là dạng áo lông ngắn.”

“Ồ, hôm ấy em mặc chiếc áo cũ đó sao?”

“Anh nhớ phía sau áo còn có cái mũ, cúc áo bằng gỗ. Lúc đổ chuông, em còn muốn ôm anh nữa, vậy mà cuối cùng kiềm chế lại.” Anh

“Em… em không còn nhớ nữa.” Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa!

“Hôm đó… là sinh nhật của anh.” Anh nói.

“Đúng Ba mươi Tết m lịch?”

“Ừm, sinh vào đêm Giao thừa, vì dễ nhớ nên anh chỉ mừng sinh nhật theo lịch âm thôi.”

“Thật sao? Ngày sinh thật đặc biệt!” Tôi thật sự bất ngờ. “Tiếc thật, anh phải nói cho em biết sớm hơn chứ. Anh tặng Vodka làm quà Tết cho em, vậy mà em không chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh hết.

Anh xả sạch xà phòng, gội lại cho tôi lần thứ hai, rồi khẽ gọi tên tôi “Tiết Đồng”.

“Sao cơ?” Tôi hỏi.

“Giao thừa năm thứ hai em đã ở đâu?”

Nếu theo ý của anh, lần trước là năm thứ nhất, vậy năm thứ hai tức là chỉ Tết năm nay rồi, tôi suy nghĩ rồi nói: “Em đến chỗ của mẹ.”

“Em không gọi điện cho anh, ngay cả tin nhắn cũng không.” Anh nói, giọng buồn thiu.

Nghe câu nói này, tim tôi chợt thắt lại. Và rồi, tôi từ từ lấy tay kéo chiếc khăn che mặt mình ra, một lần nữa nhìn thấy gương mặt của anh. Tôi nhìn anh, và anh cũng vậy, hai chúng tôi không ai nói gì.

Chắc hẳn anh không biết rằng mình đẹp đến thế. Lông mi không quá dài, nhưng những sợi ở đuôi khóe mắt lại cong lên rất tự nhiên, khiến đôi mắt ấy sáng long lanh và trông rất nhanh nhẹn. Chả trách khi xem hình lúc nhỏ của anh, đến bốn, năm tuổi cũng chưa phân biệt được anh là nam hay nữ.

Một khuôn mặt như vậy, mà giờ đây lại mang một tâm trạng lạc lõng.

Tôi vốn định nói rằng: “Không thể hoàn toàn trách em, anh cũng có trách nhiệm, cũng tại anh né tránh em nên em mới cố tình làm vậy.”

Thế nhưng, tôi không muốn nói gì nữa, chỉ dùng tay chống người lên, mang theo cả cái đầu đang còn đầy bọt xà phòng, ngửa mặt lên, tinh nghịch cắn cắn vào cằm anh.

5

Tắm rửa sạch sẽ xong, anh lấy khăn khô lau tóc cho tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình nên cảm ơn Trương Lệ Lệ, nếu không phải vì cô ấy, tôi đã không được đãi ngộ như thế này.

Mộ Thừa Hòa nói: “Có lẽ đồng nghiệp của em có chút tự ti.”

“Em nghĩ hình như vậy, có lẽ cô ấy sợ người khác xem thường mình.”

“Em hiểu được là tốt.”

Anh đi lấy máy sấy, sấy tóc cho tôi. Vì âm thanh của máy sấy quá to nên chúng tôi không nói chuyện nữa. Đến khi tóc gần khô, tôi mới tự cầm lược, chải gọn lại.

Anh nói: “Em có biết có lúc em cũng làm anh cảm thấy tự ti không?”

“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên. “Nếu so sánh giữa hai chúng ta, ai giỏi hơn ai không phải nhìn vào là biết ngay sao?” Ngoài trừ việc tôi là phái nữ ra, tôi thật sự không nghĩ ra được tôi có điểm nào có thể khiến anh cảm thấy tự ti,

“Thật ra, anh có mua một thứ, vốn định tặng em vào đêm Giao thừa.” Anh nói.

“Hả? Là gì?”

“Nước hoa.”

“Nước hoa?” Tim tôi đập thình thịch, liếc nhìn qua tủ rượu bên kia. Chẳng lẽ lọ nước hoa kia là mua cho tôi?

“Nhưng em lại không gọi cho anh, sau đó, anh không tìm được dịp nào thích hợp.” Vừa nói anh vừa đi tới tủ rượu.

Tôi nhận lấy nó, vui mừng mở ra. Bên trong là một lọ thủy tinh trông như bình mực, nửa thân trên màu tím, nửa thân dưới trong suốt. Tôi xịt một ít, hít vào: “Thơm thật!”

“Anh nghĩ ngày thường chắc chắn em không dùng thứ này.”

“Tại sao?”

“Em y như con trai.”

Mùi nước hoa lan tỏa, tôi lại hít sâu một lần nữa. “Có hương hoa, là nước hoa gì vậy?”

“Stella.”

“Sao lúc ấy lại muốn tặng cho em cái này?”

Anh né tránh câu hỏi, còn hỏi ngược lại tôi: “Em nghĩ đây là mùi hương của hoa gì?”

“Hoa hồng?”

Anh nhe răng cười: “Ừm, là hoa hồng Bulgaria. Rất đặc biệt, nó không phải màu đỏ chót, mà có màu hồng phấn, cánh hoa nhỏ nhắn, mọc ở vườn hoa hồng Damascus trên núi Bulgaria. Có một năm anh đi họp ở Bulgaria, được vài ngày nghỉ ngơi nên đã đến phía Nam Sofia, ở đấy có các thôn trang, cả ngọn đồi đều trồng loài hoa hồng này, trên trời dưới đất đều là màu hồng phấn, nhìn rất đẹp!”

“Hoa hồng không phải ở nước Anh sao? Lâu nay em cứ tưởng hoa hồng nổi tiếng nhất là của Anh.”

“Bulgaria có một tên gọi khác là ‘vương quốc của hoa hồng’.”

“Bulgaria ở đâu?” Tôi thừa nhận tôi hơi dốt địa lý, tôi hoàn toàn không biết quốc gia này nằm ở góc nào của châu u.

“Ở cạnh Hy Lạp, họ cũng hiểu được tiếng Nga.”

Tôi nghiên cứu những dòng chữ tiếng Anh trên hộp. Anh ngồi xuống cạnh tôi, ngón tay quấn quấn đuôi tóc của tôi.

“Tiết Đồng.” Anh gọi.

“Ừm?”

“Em biết vì sao anh gọi em là Poзa không?”

“Ờ…”

Chẳng lẽ anh đặt cái tên này không phải là để chọc tôi sao? Tôi dời mắt khỏi những dòng chữ tiếng Anh, nhìn anh trong hồ nghi: “Hoa hồng?”

Chân mày của Mộ Thừa Hòa dãn ra: “Bông hồng Bulgaria đó.”

Sau khi bật máy vi tính lên, anh tìm lại những tấm hình đã chụp ở đó cho tôi xem, đâu đâu cũng là hoa hồng màu hồng phấn, những cánh hoa nhỏ trùng trùng điệp điệp như xếp chồng lên nhau. Một tấm ảnh khác chụp một đóa hoa vừa hái xuống, trên cánh còn đọng những giọt sương sớm, nụ hoa chúm chím, trông rất giống bờ môi hồng đang chờ đợi một nụ hôn.

Vẫn còn một tấm!

Đây có lẽ là tấm hình anh bị chụp lén khi không để ý.

Mộ Thừa Hòa trong hình đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, dường như vừa bị gai hoa hồng đâm phải, hai chân mày nhíu lại, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, còn cố gắng tránh ông mặt trời đang chiếu những tia nắng gay gắt có khả năng làm anh liên tục, cô gái Bulgaria bên cạnh đang định đưa đóa hoa vừa được cắt xuống cho anh. Phía sau anh là bụi hoa hồng, trời xanh thăm thẳm.

Thật lòng mà nói, chúng không yêu kiều như trong tưởng tượng của tôi. Những bụi hoa hồng nho nhỏ, chia nhánh vươn lên, màu sắc nhàn nhạt, nhánh cây đầy những gai nhọn. Nhưng không hiểu vì sao Mộ Thừa Hòa lại cảm thấy tôi và chúng giống nhau.

“Tại sao vậy?” Tôi hỏi.

“Không biết nữa, trực giác.”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét