Bà nội vừa kéo lại chăn cho ông, vừa hỏi: “Nếu chuyện này để mẹ quyết định, mọi người có đồng ý không?”
Bác gái nói: “Mẹ, mẹ nói sao, bọn con làm vậy.”
Bà nội im lặng một lúc rồi mới nói: “Ông ấy nằm ở đây đã bao nhiêu năm rồi, thật ra nhiều lúc mẹ cảm thấy chính mẹ đã ép ông ấy ở lại, bắt ông ấy nằm đây chịu tội. Trong lòng mẹ chỉ nghĩ thế này, thằng ba đã đi rồi, vậy mẹ phải giữ chặt ông ấy, chỉ mong một ngày ông ấy có thể tỉnh lại. Số tiền đó là mẹ đã buộc các con phải cáng đáng, mỗi ngày nằm viện, sức khỏe của mẹ lại yếu không chăm sóc được ông ấy cẩn thận, chúng ta buộc phải mời y tá. Những năm qua, các con bỏ ra bao nhiêu tiền, mẹ đều nhìn thấy cả. Tất cả chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhen ấy của mẹ, mẹ sợ một khi mất đi nỗi nhớ này, mẹ cũng sẽ đi theo cha con ông ấy. Nhưng bây giờ, sự việc đã như thế này... Bây giờ đã thế này rồi, nếu phải lãng phí thêm vài ngày, chi bằng cho ông ấy đi đi.” Bà nội nói xong, thở dài.
Bác hai bảo: “Vậy con gọi bác sĩ đến.”
Những người khác đều đồng ý.
Tôi lặng lẽ đi đến bên giường, cúi đầu nhìn ông.
Miệng ông giờ đã được cắm một ống thở rất to, được cố định bởi băng dính màu trắng, ống thở ấy buộc miệng ông phải mở ra. Da mặt vàng bủng, khuôn mặt gầy gò. Đã nhiều năm rồi tôi không ngồi ngắm nhìn ông kỹ như thế, ký ức chỉ còn lại một hình bóng mơ hồ.
Bà nội có dáng người nhỏ, gầy, mọi người đều bảo tôi hơi giống bà lúc trẻ, còn ông tôi thì di truyền vẻ thấp béo, da trắng, tóc xoăn cho bố tôi. Khi còn nhỏ, ông cưng chiều tôi còn hơn cả bố. Có lần, vì xuống quê chơi mà tôi bị lây chấy về nhà, bà nội vừa châm chọc ông bà ngoại tôi, còn cạo đầu tôi ngay trước mặt họ như để chút giận. Kết quả là, các bạn hàng xóm đều nói tôi là tiểu ni cô, không thèm chơi với tôi, ông nội phải làm rất nhiều đồ chơi để dụ họ đừng ăn hiếp và đừng cười tôi nữa.
Không bao lâu, bác sĩ và bác hai đi vào. Y tá đưa t giấy gì đó cho họ ký tên.
Bác gái hỏi: “Chỉ lấy hết máy móc đi là được sao?”
Y tá gật đầu.
Bà nội không nhẫn tâm ngồi nhìn nên mọi người dìu bà ra ngoài.
Tôi đứng đấy, đột nhiên nói một câu, giọng đều đều: “Con không đồng ý.”
Tiếng nói không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Bác hai và bác sĩ cùng lúc ngước lên nhìn tôi.
“Con nói con không đồng ý.” Tôi lặp lại một lần nữa.
Bác gái cầm nước mắt, liếc nhìn tôi như nhìn quái vật vậy: “Tiết Đồng.”
Ở trong gia đình này, tôi chưa bao giờ làm phật ý bề trên, ở những nơi công cộng như thế này lại càng không.
Bác hai giải thích: “Tiểu Đồng à, đây là ý của bà nội con.”
Tôi nói: “Nhưng con không đồng ý. Bố con mất sớm, vì thế con nói thay lời bố. Nếu bây giờ bố còn ở đây, chắc chắn bố con cũng không đồng ý!”
Bác sĩ nhìn tôi, lại nhìn bác hai, nói bằng giọng không vui: “Người nhà thương lượng hết đi rồi hãy gọi tôi, tôi còn nhiều việc phải làm.” Nói xong, ông nhìn y tá, ra dấu hiệu gì đó rồi rời khỏi.
Bác gái tức thì nổi giận: “Một đứa con nít như con thì hiểu chuyện gì chứ? Con có biết kéo dài thêm một tiếng đồng hồ là bao nhiêu tiền không? Ông của con không có việc làm, không có trợ cấp, tất cả đều do chúng ta chi trả. Con có biết cảm thông cho người khác không? Bây giờ đâu phải là chúng ta không chịu chữa trị, mà là chỉ còn cách này, chính tai con cũng nghe bác sĩ nói vậy mà!”
Tôi cắn chặt môi, cũng nổi bướng: “Mọi người chỉ tiếc tiền thôi sao? Cùng lắm con đi sớm về muộn cố gắng kiếm tiền, dù phải bán máu cũng kiếm tiền về trả lại cho mọi người, con...”
Mộ Thừa Hòa ở sau lưng kéo kéo tay tôi, ra ý bảo tôi đừng nói nữa.
“Tiết Đồng!” Bác gái càng phẫn nộ. “Con đúng là càng ngày càng không ra gì!”
Những người thân đứng bên cạnh cũng không tiện nói gì, thế là không kh trở nên vô cùng căng thẳng.
Ngay trong lúc tình thế nặng nề như vậy, một giọng nói chợt vang lên.
Mộ Thừa Hòa đứng ra nói: “Bác trai, bác gái, cháu thay mặt Tiết Đồng xin lỗi mọi người, cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời nói lời trẻ con, hai bác cũng đừng để bụng. Tin tức này thật sự có hơi đột ngột, Tiết Đồng chỉ là nhất thời không tiếp nhận được, có lẽ cho cô ấy một ít thời gian sẽ đỡ hơn. Mẹ cô ấy không có ở đây, tuy nói là chồng đã qua đời nhiều năm, nhưng khi ông nội còn tỉnh táo, bác ấy vẫn còn là con dâu của ông. Hay là, chúng ta cố đợi thêm một lúc, đợi mẹ Tiết Đồng đến đây rồi hãy tính? Dẫu sao cũng đã chờ lâu vậy rồi, lúc này cũng không gấp gì. Đúng lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian này sắp xếp vài thứ cho ông nội, như thế thì Tiết Đồng cũng có tâm lý chuẩn bị?”
Lúc đầu, tôi còn cứng đầu không thèm rơi lệ, dù cho khi nghe bác sĩ tuyên bố tin xấu tuyệt vọng ấy, tôi cũng không khóc, nhưng khi Mộ Thừa Hòa nói thay tôi vài lời khách sáo, tôi liền như tìm được một ngọn cỏ cứu mạng, nơi mềm yếu nhất trong lòng bỗng dưng tìm được một lối thoát, hai dòng lệ nóng hổi lập tức chảy xuống.
Tôi vội vàng quay mặt đi, nhìn qua vách tường trắng.
Mộ Thừa Hòa lại hỏi: “Các bác cảm thấy như vậy có được không ạ?”
Bác hai bảo: “Nói cũng phải, chúng tôi gấp quá cũng chưa lo thu xếp chu toàn. Cũng được, chúng tôi ra ngoài chuẩn bị hậu sự cho ông, để tránh tới lúc ấy rối rắm, chưa chuẩn bị được gì.”
Mọi người đều tán đồng, sau đó bác hai phân công công việc, họ lần lượt rời khỏi phòng.
Bác gái nói: “Bà nội của con còn ngồi ở bên ngoài, bác đưa bà về nhà nghỉ ngơi trước.”
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và anh.
Tôi đứng bên giường, quay đầu nhìn ra góc tường, anh ở phía sau tôi, không cử động.
Nước mắt trên mặt tôi đã bị gió thổi khô, anh kéo ghế qua cho tôi, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
Chúng tôi im lặng rất lâu, cuối cùng anh nói: “Hay là... em nói chuyện riêng với ông nội đi.”
“Ông có thể nghe thấy không?”
“Có lẽ ông sẽ nghe thấy.” Anh
“Thật không?”
“Thường thì anh không nói dối.”
“Vậy khi nào anh mới nói dối?”
Anh hơi khựng lại một lúc: “Khi đó là lời nói dối thiện ý, khi anh cảm thấy khó khăn và xấu hổ.”
Tôi nhìn vào đôi mắt của Mộ Thừa Hòa, lờ mờ hiểu ra anh đang nói về điều gì.
Thật ra, tôi cũng đã từng nói dối anh, không phải sao?
Tôi né tránh ánh mắt của anh, nhìn sang phía giường bệnh: “Em nhớ ra điều muốn nói với ông rồi.”
“Có cần anh ra ngoài không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mộ Thừa hòa đứng dậy, nói: “Vậy anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tôi gục đầu lên chiếc gối của ông, đặt sát bên đầu ông, từ từ tìm về ký ức xa xăm...
“Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian con đến ở với ông và bà. Mỗi khi phát bài kiểm tra, cô giáo lại bắt mang về cho phụ huynh ký tên, nhưng từ nhỏ con học môn Văn đã kém, mỗi lần bị điểm thấp con đều không dám cho ai xem. Cuối cùng, con đã giả chữ ký của ông.
Còn có lần, con nói chuyện trong giờ học, bị cô chủ nhiệm bắt được, phạt phải mời phụ huynh đến, nếu không sẽ không cho con vào lớp. Lúc ấy ở nhà chưa có điện thoại, con đã nói dối là ông bị bệnh nặng, bà đưa ông vào viện rồi, cô mới chịu tha cho con.
Ông thường để tiền trong túi áo trước ngực, lại không chịu đếm tổng cộng có bao nhiêu đã vắt áo lên đầu giường. Có lần con canh lúc ông không chú ý, lấy cắp mấy đồng mua kẹo ăn.
Chiếc vòng cẩm thạch mà chú sáu mang về cho bà nội từ Vân Nam, thật ra là do con làm vỡ. Nhưng lúc ấy con thật sự rất sợ nên đã để nó trở lại trong hộp, khi ông mang nó cho bà thì nó đã bị gãy làm đôi, con còn hại ông bị bà trách mắng.
Ông đi họp phụ huynh cho con, cô giáo nói thành tích học tập của con không tốt, ông về nhà nói lại y như vậy cho mẹ nghe. Khi ông đi rồi, mẹ đã đánh con một trận. Lúc ấy, con vừa khóc vừa thầm oán trách ông không phải là ông nội của con.
Ông từng nói với con, ông phải sống đến một trăm tuổi, để nhìn ba đứa cháu của mình lập gia đình rồi sinh con. Bây giờ, anh và chị đều đã kết hôn rồi, ông cũng nhìn thấy Mộ Thừa Hòa rồi đấy, anh ấy rất tốt, thật sự rất tốt.”
...
Không biết tôi đã nói như thế trong bao lâu, mãi đến khi hai cô y tá đẩy cửa vào ghi chép số liệu gì đó, cắt ngang lời tôi, tôi mới dừng lại. Sau đó, cô y tá lại tiếp tục truyền nước biển cho ông.
Tôi nhường chỗ lại cho họ, một mình đi ra ngoài.
Đã đến giờ ăn tối, những phòng bệnh khác đều thơm mùi thức ăn.
Đúng lúc vợ chồng anh họ tôi tới, trông thấy tôi, liền nói: “Em đi ăn cơm đi, anh sẽ trông ông, có chuyện gì sẽ gọi điện cho em.”
Chúng tôi đều hiểu, cái gọi là “có chuyện gì” là chuyện gì.
Mộ Thừa Hòa không có ngoài hành lang, tôi đi một vòng tìm khắp nơi, cuối cùng mới thấy anh bên cạnh cầu thang. Anh ngồi dưới đất, ngay khúc quanh của hai tầng, tay cầm điếu thuốc, đang ngơ ngác nhìn những hạt mưa thu bên ngoài.
Tôi bước tới đó, ngồi xuống cạnh anh, cùng một tư thế.
“Em thấy đói không?” Mộ Thừa Hòa dập tắt thuốc, hỏi tôi.
“Ừm. Đói.”
“Bên đó có người rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó anh về nhà lấy áo cho em, ở đây ban đêm rất lạnh.”
Bác gái nói: “Mẹ, mẹ nói sao, bọn con làm vậy.”
Bà nội im lặng một lúc rồi mới nói: “Ông ấy nằm ở đây đã bao nhiêu năm rồi, thật ra nhiều lúc mẹ cảm thấy chính mẹ đã ép ông ấy ở lại, bắt ông ấy nằm đây chịu tội. Trong lòng mẹ chỉ nghĩ thế này, thằng ba đã đi rồi, vậy mẹ phải giữ chặt ông ấy, chỉ mong một ngày ông ấy có thể tỉnh lại. Số tiền đó là mẹ đã buộc các con phải cáng đáng, mỗi ngày nằm viện, sức khỏe của mẹ lại yếu không chăm sóc được ông ấy cẩn thận, chúng ta buộc phải mời y tá. Những năm qua, các con bỏ ra bao nhiêu tiền, mẹ đều nhìn thấy cả. Tất cả chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhen ấy của mẹ, mẹ sợ một khi mất đi nỗi nhớ này, mẹ cũng sẽ đi theo cha con ông ấy. Nhưng bây giờ, sự việc đã như thế này... Bây giờ đã thế này rồi, nếu phải lãng phí thêm vài ngày, chi bằng cho ông ấy đi đi.” Bà nội nói xong, thở dài.
Bác hai bảo: “Vậy con gọi bác sĩ đến.”
Những người khác đều đồng ý.
Tôi lặng lẽ đi đến bên giường, cúi đầu nhìn ông.
Miệng ông giờ đã được cắm một ống thở rất to, được cố định bởi băng dính màu trắng, ống thở ấy buộc miệng ông phải mở ra. Da mặt vàng bủng, khuôn mặt gầy gò. Đã nhiều năm rồi tôi không ngồi ngắm nhìn ông kỹ như thế, ký ức chỉ còn lại một hình bóng mơ hồ.
Bà nội có dáng người nhỏ, gầy, mọi người đều bảo tôi hơi giống bà lúc trẻ, còn ông tôi thì di truyền vẻ thấp béo, da trắng, tóc xoăn cho bố tôi. Khi còn nhỏ, ông cưng chiều tôi còn hơn cả bố. Có lần, vì xuống quê chơi mà tôi bị lây chấy về nhà, bà nội vừa châm chọc ông bà ngoại tôi, còn cạo đầu tôi ngay trước mặt họ như để chút giận. Kết quả là, các bạn hàng xóm đều nói tôi là tiểu ni cô, không thèm chơi với tôi, ông nội phải làm rất nhiều đồ chơi để dụ họ đừng ăn hiếp và đừng cười tôi nữa.
Không bao lâu, bác sĩ và bác hai đi vào. Y tá đưa t giấy gì đó cho họ ký tên.
Bác gái hỏi: “Chỉ lấy hết máy móc đi là được sao?”
Y tá gật đầu.
Bà nội không nhẫn tâm ngồi nhìn nên mọi người dìu bà ra ngoài.
Tôi đứng đấy, đột nhiên nói một câu, giọng đều đều: “Con không đồng ý.”
Tiếng nói không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Bác hai và bác sĩ cùng lúc ngước lên nhìn tôi.
“Con nói con không đồng ý.” Tôi lặp lại một lần nữa.
Bác gái cầm nước mắt, liếc nhìn tôi như nhìn quái vật vậy: “Tiết Đồng.”
Ở trong gia đình này, tôi chưa bao giờ làm phật ý bề trên, ở những nơi công cộng như thế này lại càng không.
Bác hai giải thích: “Tiểu Đồng à, đây là ý của bà nội con.”
Tôi nói: “Nhưng con không đồng ý. Bố con mất sớm, vì thế con nói thay lời bố. Nếu bây giờ bố còn ở đây, chắc chắn bố con cũng không đồng ý!”
Bác sĩ nhìn tôi, lại nhìn bác hai, nói bằng giọng không vui: “Người nhà thương lượng hết đi rồi hãy gọi tôi, tôi còn nhiều việc phải làm.” Nói xong, ông nhìn y tá, ra dấu hiệu gì đó rồi rời khỏi.
Bác gái tức thì nổi giận: “Một đứa con nít như con thì hiểu chuyện gì chứ? Con có biết kéo dài thêm một tiếng đồng hồ là bao nhiêu tiền không? Ông của con không có việc làm, không có trợ cấp, tất cả đều do chúng ta chi trả. Con có biết cảm thông cho người khác không? Bây giờ đâu phải là chúng ta không chịu chữa trị, mà là chỉ còn cách này, chính tai con cũng nghe bác sĩ nói vậy mà!”
Tôi cắn chặt môi, cũng nổi bướng: “Mọi người chỉ tiếc tiền thôi sao? Cùng lắm con đi sớm về muộn cố gắng kiếm tiền, dù phải bán máu cũng kiếm tiền về trả lại cho mọi người, con...”
Mộ Thừa Hòa ở sau lưng kéo kéo tay tôi, ra ý bảo tôi đừng nói nữa.
“Tiết Đồng!” Bác gái càng phẫn nộ. “Con đúng là càng ngày càng không ra gì!”
Những người thân đứng bên cạnh cũng không tiện nói gì, thế là không kh trở nên vô cùng căng thẳng.
Ngay trong lúc tình thế nặng nề như vậy, một giọng nói chợt vang lên.
Mộ Thừa Hòa đứng ra nói: “Bác trai, bác gái, cháu thay mặt Tiết Đồng xin lỗi mọi người, cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời nói lời trẻ con, hai bác cũng đừng để bụng. Tin tức này thật sự có hơi đột ngột, Tiết Đồng chỉ là nhất thời không tiếp nhận được, có lẽ cho cô ấy một ít thời gian sẽ đỡ hơn. Mẹ cô ấy không có ở đây, tuy nói là chồng đã qua đời nhiều năm, nhưng khi ông nội còn tỉnh táo, bác ấy vẫn còn là con dâu của ông. Hay là, chúng ta cố đợi thêm một lúc, đợi mẹ Tiết Đồng đến đây rồi hãy tính? Dẫu sao cũng đã chờ lâu vậy rồi, lúc này cũng không gấp gì. Đúng lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian này sắp xếp vài thứ cho ông nội, như thế thì Tiết Đồng cũng có tâm lý chuẩn bị?”
Lúc đầu, tôi còn cứng đầu không thèm rơi lệ, dù cho khi nghe bác sĩ tuyên bố tin xấu tuyệt vọng ấy, tôi cũng không khóc, nhưng khi Mộ Thừa Hòa nói thay tôi vài lời khách sáo, tôi liền như tìm được một ngọn cỏ cứu mạng, nơi mềm yếu nhất trong lòng bỗng dưng tìm được một lối thoát, hai dòng lệ nóng hổi lập tức chảy xuống.
Tôi vội vàng quay mặt đi, nhìn qua vách tường trắng.
Mộ Thừa Hòa lại hỏi: “Các bác cảm thấy như vậy có được không ạ?”
Bác hai bảo: “Nói cũng phải, chúng tôi gấp quá cũng chưa lo thu xếp chu toàn. Cũng được, chúng tôi ra ngoài chuẩn bị hậu sự cho ông, để tránh tới lúc ấy rối rắm, chưa chuẩn bị được gì.”
Mọi người đều tán đồng, sau đó bác hai phân công công việc, họ lần lượt rời khỏi phòng.
Bác gái nói: “Bà nội của con còn ngồi ở bên ngoài, bác đưa bà về nhà nghỉ ngơi trước.”
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và anh.
Tôi đứng bên giường, quay đầu nhìn ra góc tường, anh ở phía sau tôi, không cử động.
Nước mắt trên mặt tôi đã bị gió thổi khô, anh kéo ghế qua cho tôi, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
Chúng tôi im lặng rất lâu, cuối cùng anh nói: “Hay là... em nói chuyện riêng với ông nội đi.”
“Ông có thể nghe thấy không?”
“Có lẽ ông sẽ nghe thấy.” Anh
“Thật không?”
“Thường thì anh không nói dối.”
“Vậy khi nào anh mới nói dối?”
Anh hơi khựng lại một lúc: “Khi đó là lời nói dối thiện ý, khi anh cảm thấy khó khăn và xấu hổ.”
Tôi nhìn vào đôi mắt của Mộ Thừa Hòa, lờ mờ hiểu ra anh đang nói về điều gì.
Thật ra, tôi cũng đã từng nói dối anh, không phải sao?
Tôi né tránh ánh mắt của anh, nhìn sang phía giường bệnh: “Em nhớ ra điều muốn nói với ông rồi.”
“Có cần anh ra ngoài không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mộ Thừa hòa đứng dậy, nói: “Vậy anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tôi gục đầu lên chiếc gối của ông, đặt sát bên đầu ông, từ từ tìm về ký ức xa xăm...
“Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian con đến ở với ông và bà. Mỗi khi phát bài kiểm tra, cô giáo lại bắt mang về cho phụ huynh ký tên, nhưng từ nhỏ con học môn Văn đã kém, mỗi lần bị điểm thấp con đều không dám cho ai xem. Cuối cùng, con đã giả chữ ký của ông.
Còn có lần, con nói chuyện trong giờ học, bị cô chủ nhiệm bắt được, phạt phải mời phụ huynh đến, nếu không sẽ không cho con vào lớp. Lúc ấy ở nhà chưa có điện thoại, con đã nói dối là ông bị bệnh nặng, bà đưa ông vào viện rồi, cô mới chịu tha cho con.
Ông thường để tiền trong túi áo trước ngực, lại không chịu đếm tổng cộng có bao nhiêu đã vắt áo lên đầu giường. Có lần con canh lúc ông không chú ý, lấy cắp mấy đồng mua kẹo ăn.
Chiếc vòng cẩm thạch mà chú sáu mang về cho bà nội từ Vân Nam, thật ra là do con làm vỡ. Nhưng lúc ấy con thật sự rất sợ nên đã để nó trở lại trong hộp, khi ông mang nó cho bà thì nó đã bị gãy làm đôi, con còn hại ông bị bà trách mắng.
Ông đi họp phụ huynh cho con, cô giáo nói thành tích học tập của con không tốt, ông về nhà nói lại y như vậy cho mẹ nghe. Khi ông đi rồi, mẹ đã đánh con một trận. Lúc ấy, con vừa khóc vừa thầm oán trách ông không phải là ông nội của con.
Ông từng nói với con, ông phải sống đến một trăm tuổi, để nhìn ba đứa cháu của mình lập gia đình rồi sinh con. Bây giờ, anh và chị đều đã kết hôn rồi, ông cũng nhìn thấy Mộ Thừa Hòa rồi đấy, anh ấy rất tốt, thật sự rất tốt.”
...
Không biết tôi đã nói như thế trong bao lâu, mãi đến khi hai cô y tá đẩy cửa vào ghi chép số liệu gì đó, cắt ngang lời tôi, tôi mới dừng lại. Sau đó, cô y tá lại tiếp tục truyền nước biển cho ông.
Tôi nhường chỗ lại cho họ, một mình đi ra ngoài.
Đã đến giờ ăn tối, những phòng bệnh khác đều thơm mùi thức ăn.
Đúng lúc vợ chồng anh họ tôi tới, trông thấy tôi, liền nói: “Em đi ăn cơm đi, anh sẽ trông ông, có chuyện gì sẽ gọi điện cho em.”
Chúng tôi đều hiểu, cái gọi là “có chuyện gì” là chuyện gì.
Mộ Thừa Hòa không có ngoài hành lang, tôi đi một vòng tìm khắp nơi, cuối cùng mới thấy anh bên cạnh cầu thang. Anh ngồi dưới đất, ngay khúc quanh của hai tầng, tay cầm điếu thuốc, đang ngơ ngác nhìn những hạt mưa thu bên ngoài.
Tôi bước tới đó, ngồi xuống cạnh anh, cùng một tư thế.
“Em thấy đói không?” Mộ Thừa Hòa dập tắt thuốc, hỏi tôi.
“Ừm. Đói.”
“Bên đó có người rồi à?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó anh về nhà lấy áo cho em, ở đây ban đêm rất lạnh.”







0 nhận xét:
Đăng nhận xét