Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 44



“Lần trước thầy đã gặp qua, là bạn trai của em, tên Lưu Khải.” Tôi nói có chút e dè.

Bên kia đầu dây dường như ngừng lại một lúc, sau đó thầy nói: “Không thành vấn đề.”

Trước khi ngủ, tôi gọi cho Lưu Khải, nói với anh ấy về chuyện gặp thầy Mộ.

“Nhưng anh phải tăng ca.” Lưu Khải nói. “Thứ Hai phải họp, ngày mai phải chỉnh lý đầy đủ các tư liệu.”

“Không thể dành ra một ít thời gian ư?”

“Tiểu Đồng, em biết mà, anh mới đi làm, anh phải nỗ lực hơn người khác.”

“Nhưng...”

“Thầy Mộ đúng không? Anh gặp nhiều lần rồi. Em nói rõ lý do anh không thể có mặt cho thầy biết, thầy sẽ hiểu mà.”

“Nhưng em hy vọng anh có thể đi cùng.”

“Lần sau anh nhất định sẽ đi. Nếu đi ăn, em có đủ tiền không? Em đã tốt nghiệp rồi, đừng để thầy trả tiền nữa.”

Lưu Khải lôi thôi căn dặn một hồi, không cho tôi cơ hội được nói thêm lời nào đã gác máy.

Tôi nằm trên giường, đang do dự suy nghĩ xem có nên hẹn lại giờ khác với Mộ Thừa Hòa không thì Bạch Lâm lại gọi điện.

“Tiết Đồng! Mình tức quá rồi!” Cô ấy nói.

“Sao rồi?”

“Ông sếp của mình đúng là biến thái, hôm qua chính tay ông ấy đã đưa biểu mẫu cho mình bảo gửi đến bộ phận marketing. Rõ ràng là ông ấy đã lấy nhầm, vậy mà lại nói mình không biết làm việc. Mình chỉ lầm bầm trong miệng vài câu thôi, vậy mà ông ấy gọi mình vào phòng hội nghị phê bình mình đến nửa ngày, nước miếng phun cả lên mặt mình! Còn bắt mình tăng ca cho tới giờ này...”

Bạch Lâm lại bắt đầu chương trình than thở chí ít ba lần một tuần của cô ấy. Và tôi cũng vừa nghe vừa phụ họa theo, cuối cùng mi mắt không chống lên nổi, tôi vừa nghe liên khúc thôi miên của cô ấy bên tai vừa ngủ thiếp đi...

Trong giấc ngủ, tôi mơ rất nhiều chuyện, đều là những kỷ niệm của thời ở ký túc xá, chúng giống như một bộ phim, chọn cảnh mà hiện ra, chớp qua chớp lại.

Sáng sớm, mẹ gọi điện thoại đến đánh thức tôi.

“Mẹ, có chuyện gì à?” Mẹ rất ít khi chủ động tìm tôi.

“Hôm qua Trần Nghiên có liên lạc với con không?”

“Không có.”

“Vậy gần đây?”

“Cũng không.”

“Vậy thôi vậy.” Tự nhiên bà ấy hỏi mấy câu kỳ lạ rồi cúp máy.

Mộng đẹp vẫn còn muốn tiếp tục, do đó tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi con v ăn cơm vọng đến từ ngoài lan can của nhà kế bên.

Ăn cơm?

Tôi giật mình tỉnh hẳn, ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên xem thời gian, mười một giờ năm mươi mốt phút. Trời ạ! Chỉ còn chín phút nữa là đến giờ hẹn.

“Thầy Mộ...” Tôi vừa thay quần áo vừa gọi điện.

“Tôi đang trên xe, còn mấy phút nữa là đến.” Thầy nói.

“Không phải! Không phải! Em vẫn chưa ra khỏi cửa.”

“Vậy à?” Thầy nói. “Không sao, hai em cứ từ từ, không phải vội.”

“Lưu Khải bận việc không thể đến. Em vừa ngủ dậy, cho nên chắc chắn là thầy phải chờ rất lâu.”

Thầy trầm ngâm một hồi. “Tôi đang ở gần nhà em, nói địa chỉ đi, tôi qua đón.”

Tôi bồn chồn, không kìm được, hỏi: “Thầy không biết địa chỉ thì sao thầy biết đang ở gần nhà em?”

Thầy đáp: “Lần trước ở Starbucks, em nói nhà em rất gần đó.”

Tôi dừng hết mọi cử động. Thật không ngờ, một chi tiết nhỏ như thế mà thầy cũng ghi nhớ, lúc đó tôi chỉ vì muốn từ chối lời đề nghị của thầy nên mới nói bừa một lý do thôi.

Tôi xuống đến dưới đường, đợi không đến hai phút thì xe của Mộ Thừa Hòa xuất hiện, không thể không thừa nhận rằng, khả năng phương hướng và trí nhớ của thầy thật sự cao siêu đến kinh người. Đường xá khu này rất phức tạp, Bạch Lâm đã đến rất nhiều lần rồi mà vẫn chưa nhận rõ được đông nam tây bắc.

Tôi vẫy tay với thầy. Mộ Thừa Hòa nhìn thấy tôi, từ từ tấp xe vào lề, hạ kính cửa sổ, nhìn tôi cười, đôi mắt uốn thành một đường cong rất đẹp.

Đêm qua có mưa nên thời tiết trưa hôm nay cũng mát hơn rất nhiều. Ánh mặt trời êm dịu đang ở trên đỉnh đầu, lâu lâu lại nấp vào những áng mây.

Tôi đứng dưới bóng râm, nhìn Mộ Thừa Hòa xuống xe đi về phía tôi. Tóc của thầy vốn đã hơi nâu, giờ dưới ánh mặt trời, mái tóc ấy như được mạ thêm một lớp vàng óng ánh.

Phía sau có một chiếc xe chạy đến, thầy quay đầu lại nhìn, rồi nhanh chóng né sang chỗ khác. Ngay khi ánh mắt tiếpúc với ánh mặt trời, bước chân của thầy khựng lại rồi lập tức nhíu mắt, hắt xì một cái.

Sau đó, đi được hai bước, lại hắt xì một cái.

Tôi không nhịn được cười. Đôi mắt của thầy híp tịt, chân mày xô lại, rồi phát ra một âm thanh nhỏ tựa tựa như “a xì”, nhìn y như một con chuột túi bị cảm vậy.

“Thầy là cậu bé hắt xì ông mặt trời!” Tôi nói như phát hiện ra đại lục mới vậy.

“Cậu bé hắt xì?”

“Chính là kiểu người giống thầy đó, cứ nhìn thấy ông mặt trời là hắt xì, đây là một cách xưng hô dễ thương.”

“Mới nghe lần đầu.”

“Lúc nhỏ em đọc sách mới biết đấy, không ngờ thầy lại là người như vậy.” Tôi nói.

Nhưng thầy lại thốt ra một câu cảm thán: “Mới chớp mắt, em đã thành một đại cô nương rồi.”

Đột nhiên tôi cảm thấy gặp lại thầy lần này, lòng tôi thản nhiên hơn rất nhiều.

“Lưu Khải phải tăng ca nên không đến được, bảo em nói xin lỗi với thầy.”

“Không sao.”

Thầy hỏi tôi: “Chúng ta tìm một nơi ở gần đây ăn trưa vậy. Lúc đến đây, đường bên kia tắc lắm.”

Tôi đề nghị: “Vậy hay là lên nhà em ăn, hôm qua em mua nhiều thức ăn lắm nhưng chưa nấu, thầy thấy thế nào?”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên tầng: “Có tiện không?”

“Rất tiện ấy chứ.”

Chương 9: Nghe thấy (2)

1

Sau khi thầy đỗ xe xong, chúng tôi cùng leo lên tầng bốn. Đi tới trước cửa nhà, tôi đột nhiên nhớ ra một việc rất nghiêm trọng, lập tức quay lại nhìn Mộ Thừa Hòa.

“Còn có việc khác à?”

“Em…” Tôi muốn nói: “Thầy ơi, em thay đổi ý định rồi.” Nhưng còn kịp không?

“Chờ em một phút.”

Nói xong, tôi để thầy đứng ngoài cửa, chạy thật nhanh vào nhà, dùng tốc độ của siêu nhân dọn hết đống quần áo ngủ, áo ngực, đồ sạc pin trên sofa, sau đó là sữa rửa mặt, tạp chí, thức ăn vặt trên bàn, tôi mang tất cả vào phòng ngủ rồi mới ra mở cửa mời thầy vào.

Thầy đưa mắt nhìn quanh một vòng, cười cười hỏi: “Cũng không tệ, sạch sẽ hơn tưởng tượng.”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét