Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 13



Đến nhà ăn, nó kinh ngạc: “Nhà ăn có nhiều thang cuốn nhất trong truyền thuyết là đây ư!!”

Đến sân thể thao, nó tán dương: “Hiện trường nơi từng tổ chức Hội thể thao sinh viên toàn quốc là đây ư!!!”

Đến cửa khoa Vật lý, nó hô lớn: “Trung tâm nghiên cứu Vật lý thể lỏng lớn nhất nước ta là đây ư!!!!”

Nói thật lòng, tôi rất sợ cái cằm của nó sẽ bị rớt vì “ư”, đến lúc trở về nhà, sẽ không biết phải nói sao với mẹ nó.

Khả năng xác định phương hướng của tôi không giỏi, thêm nữa, ngoài những lần có nhiệm vụ đặc biệt ra, rất ít khi tôi đến cơ sở chính của trường. Vì vậy, tôi rất ngạc nhiên, nó còn hiểu trường tôi hơn cả tôi.

Tôi hỏi: “Cái gì lỏng lẻo cơ?”

Nó khoái chí nói: “Vật lý thể lỏng.”

Tôi nói: “Ồ! Lúc nãy vừa nghe giật mình còn tưởng là trung tâm chảy nước mũi[5].”

[5]Chữ “chảy nước mũi” – 流涕 /liu ti/ đọc hơi giống với chữ 流体 /liu ti/, chỉ khác ở thanh điệu

Bành Vũ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, nói: “Cô ơi, em thật sự cảm thấy buồn thay cho cô và cả trường của cô.”

Nhưng sau khi đi được một nửa hành trình, Bành Vũ phát hiện ra một hiện tượng. Nó nói: “Em cảm thấy chất lượng ngoại hình của nam, nữ trường này đều không cao.”

“Là sao?” Tôi cảm thấy ngoài mấy người trong phòng tôi ở ký túc xá thì cả trí tuệ và thể chất của sinh viên và giảng viên của trường chúng tôi đều rất cao.

“Vóc dáng không cao lắm.” Nó tiếp tục.

Tôi nhìn n ánh mắt đục ngầu. Chẳng lẽ thằng nhóc này là hội viên của Hiệp hội ngoại hình?

Nhưng giờ ở trước mặt nó, tôi là một cô giáo, nên kiểu gì cũng phải tỏ ra sâu sắc một chút, tôi bèn nói: “Đó là vì mọi người đều siêng năng học tập, không để tâm đến việc trưng diện và chăm chút ngoại hình.”

Đúng, tư thế của giáo viên phải được thể hiện.

“Ồ!” Nó bán tín bán nghi.

Vừa đi được vài bước, nó lại nói: “Nhưng mà cũng có ngoại lệ đấy, cô nhìn kìa, anh ở phía trước đẹp trai quá!”

Nghe nó khen, ít nhiều tôi cũng cảm thấy lấy lại được chút sĩ diện cho Đại học A, bèn hứng khởi nhìn qua hướng nó chỉ, đồng thời cũng muốn xem mặt người bạn học giành lại vinh quang cho trường.

Nhưng nét mặt của tôi bị đông cứng.

Người đó chẳng phải là Mộ Thừa Hòa sao?

Lão mặc áo khoác màu đen, trong tay là vài quyển sách, đang từ thư viện bước ra, đi trên con đường đá đối diện.

“Anh ấy chắc chắn cũng là thạc sĩ hay tiến sĩ nhỉ?” Bành Vũ hỏi.

“Không phải, đó là thầy giáo.”

“Thầy giáo?” Bành Vũ mở to mắt. “Thầy giáo của tiến sĩ, tức là cao hơn tiến sĩ rồi?”

“…Không tính như em đâu.” Tôi nói. “Đó chỉ là một giảng viên dạy thay thôi.”

“Sao cô biết đó là giảng viên dạy thay chứ?” Bành Vũ không tin, tiếp tục hỏi.

“Vì người đó đang dạy thay cho thầy của cô!” Tôi giải thích bằng giọng giận dữ.

“Ồ…” Nó gật đầu.

Tôi tưởng nó bị ngữ khí mạnh mẽ của tôi thuyết phục rồi. Ngờ đâu, hai giây sau, Bành Vũ dùng ánh mắt sáng bừng hơn nữa để nhìn Mộ Thừa Hòa, nói một câu đủ để khiến tôi thổ huyết: “Thầy giáo của cô Tiết ư? Vậy tức là tổ sư gia của em rồi. Thật là vĩ đại ư!”

6

Thầy tổ sư gia kia nghe thấy tiếng động,g đầu qua nhìn hai chúng tôi. Lúc này, cho dù tôi có lập tức kéo Bành Vũ chạy trốn thì cũng không kịp nữa.

Bành Vũ tự nhiên đi tới đó, khom người cúi đầu chào: “Chào thầy tổ sư gia, em là học sinh của cô giáo Tiết.”

Mộ Thừa Hòa nghe Bành Vũ gọi mình như vậy, đầu tiên có chút nghi hoặc, sau khi nghe lời giải thích phía sau, hai môi liền mím lại ra vẻ đã hiểu. Tuy không cười thành tiếng nhưng tôi dám cá, chắc chắn là trong lòng lão vui lắm đây.

Tình thế ép buộc, tôi đành bước tới chào lão và giải thích: “Em dạy thêm ở ngoài, Bành Vũ là học sinh học Anh văn của em.”

Lão hỏi: “Em đang làm thêm à?”

“Dạ! Chỉ có một người thôi. Bành Vũ lên cấp ba rồi, cậu ấy muốn đến tham quan trường chúng ta.”

Lão đổi tay cầm sách sang tay kia: “Cũng trưa rồi, hai em ăn cơm chưa?”

Bành Vũ lập tức thành thật khai báo: “Dạ chưa!”

“Vừa đúng lúc, tôi mời hai em ăn cơm.” Tổ sư gia mở lòng thiện tâm nói.

Tôi nghĩ ngợi, chẳng lẽ cách xưng hô của Bành Vũ khiến lão ta vui đến không chịu được nên quyết định nén nỗi đau cắt thịt đãi khách sao?

Nhưng tôi là một người có tín ngưỡng vô cùng thành khẩn đối với thức ăn. Chỉ cần có đồ ăn ngon, cho dù bắt tôi giả danh gặp bạn trên mạng hay ăn với một người chỉ mới hai mươi mấy tuổi đã làm tổ sư gia, tôi cũng chịu đựng được.

Ba chúng tôi cùng đi ra cổng trường Đại học A, vào một quán ăn Trung Quốc. Tính thế nào thì ăn xong cũng sẽ thiếu lão một bữa thôi, chi bằng chém mạnh tay một chút.

Lúc cầm đũa lên, tôi chú ý thấy Mộ Thừa Hòa dùng tay trái.

Không chỉ có tôi biết, cả Bành Vũ cũng phát hiện ra.

Bành Vũ hỏi: “Thưa thầy, thầy thuận tay trái ạ?”

Mộ Thừa Hòa cười: “Thói quen thôi.”

Nói thế làm tôi nhớ ra một chuyện. Đêm đó, tôi nhìn thấy lão làm việc trên máy tính, lúc nhìn cứ thấy có gì đó kỳ lạ, hóa ra là lúc đó lão viết bằng tay trái.

Nhưng ngày thường ất luận là viết trên bảng, hay là ký giấy cho chúng tôi, lão đều dùng tay phải.

Việc này thì tôi cũng hiểu được, theo truyền thống, người Trung Quốc thường không chấp nhận kẻ thuận tay trái, cho nên dùng tay phải sẽ tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ của người khác.

Nhưng lão có thể viết chữ bằng cả hai tay, thật là thần kỳ!

Bành Vũ nói: “Em cảm thấy những người thuận tay trái cực kỳ thông minh, chắc thầy cũng rất thông minh nhỉ?”

Mộ Thừa Hòa cười: “Người thuận tay trái không giỏi giang như người ta nghĩ đâu.”

Tôi đả kích Bành Vũ: “Thôi đi, không thì bắt đầu từ hôm nay em tập viết tay trái đi, xem có thể thành thiên tài không!”

Bành Vũ không cam tâm: “Vốn dĩ là vậy mà, nghe nói Beethoven, Newton, Einstein, cả Bill Gates nữa, họ đều thuận tay trái.”

Tôi nói: “Vậy ngoài những nhân vật em kể ra, trăm trăm ngàn ngàn những vĩ nhân khác thì sao? Chẳng phải đều thuận tay phải sao? Do đó, xét về tổng thể, vẫn là thuận tay phải thông minh hơn.”

Bành Vũ cãi: “Cô Tiết nói vô lý quá!”

Tôi nói: “Cô chỉ nói theo lý lẽ!”

Tóm lại, tôi không chịu thừa nhận người thuận tay trái đang có mặt ở đây tài giỏi hơn chúng tôi đâu. Ai kia chắc chắn là đồ thoái hóa, chứ tuyệt đối không phải là tiến hóa.

Tôi và Bành Vũ tranh luận căng thẳng trên bàn ăn, chính bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tôi đang cãi nhau với một đứa nhỏ tuổi hơn, thậm chí là một học sinh gọi tôi bằng cô giáo.

Lúc này, tổ sư gia điềm đạm đứng ra chủ trì công bằng.

Mộ Thừa Hòa nói: “Thật ra, tôi là người nửa thuận tay trái.”

“Nửa thuận?” Bành Vũ hồ nghi.

“Có lúc tôi cũng dùng tay phải.”

“Tại sao?”

“Tôi không phải là người lúc nào cũng dùng tay trái. Quan niệm của người phương Đông, trong đó có người Trung Quốc và người ngoại quốc có những điểm không giống nhau, có thể nói lúc tôi còn nhỏ, quan điểm của phụ huynh lúc ấy khác quan điểm của phụ huynh bây giờ.”

“Khác như thế nào?” Bành Vũ hỏi rất nghiêm túc.

“Có lẽ em sẽ không có cảm giác này vì em sinh ra ở thời đại sau, nhưng Tiết Đồng có thể sẽ đồng cảm hơn.” Mộ Thừa Hòa nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Khi tôi còn nhỏ, người lớn trong gia đình hễ phát hiện con mình dùng tay trái đều bắt chỉnh lại, cho dù ở nhà không chỉnh được, đến trường giáo viên cũng sẽ bắt dùng tay phải.”

“Tại sao phải kỳ thị như vậy?” Bành Vũ không hiểu.

“Việc đó cũng giống như con người cho rằng màu trắng là tượng trưng cho thuần khiết, màu đen là tà ác, không có tại sao hết.” Tôi nói.

Mộ Thừa Hòa gật đầu: “Đại khái là vì người Trung Quốc không thích điều này, do đó những từ liên quan đến bên trái đều trở thành từ mang nghĩa không tốt. Tôi cũng bị chỉnh lại nhưng vì tôi cứng đầu, cảm thấy dùng tay trái thoải mái hơn nên buổi sáng ở trước mặt người lớn tôi dùng tay phải, buổi tối khi làm bài thì dùng tay trái.”

“Nếu bị phát hiện thì có bị đánh không?” Bành Vũ tò mò.

“Không để họ phát hiện ra là được rồi, giấu mà.” Mộ Thừa Hòa nháy mắt với Bành Vũ. “Hơn nữa, người lớn thường chỉ quan tâm em viết chữ bằng tay nào thôi, ăn cơm, đánh bóng, vắt khăn họ không để tâm. Tôi vắt khăn cũng vắt ngược đấy, nên lúc trước vắt mãi không khô, chơi cầu lông thì có lợi thế hơn, lúc cần đánh trái tay, tôi chuyển qua tay phải là được. Khi học tiểu học, vì dùng tay trái nên lúc viết chữ tôi đặt vở trên bàn viết ngược, ngoài tôi ra, không ai hiểu được, còn có thể dùng làm mật mã nữa.”

Bành Vũ cười lớn: “Thú vị thật!”

Thật ra, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe Mộ Thừa Hòa kể chuyện lúc nhỏ, tôi cũng cảm thấy say mê, hứng thú nên đã chăm chú lắng nghe.

“Nhưng cũng có lúc gặp phiền phức, rất nhiều dụng cụ đều thiết kế dành cho người thuận tay phải, hoàn toàn không suy nghĩ đến yêu cầu của người thuận tay trái. Ví dụ tôi ghét nhất là dùng kéo, vì nếu không dùng tay phải thì không thể cắt được. Hơn nữa khi dùng máy vi tính công cộng, không thể dùng quen con chuột của người khác. Tóm lại, tay trái và tay phải sẽ có cuộc tranh đấu cả đời.”

“Phải đó!” Tôi quay qua nhìn Bành Vũ, đắc ý nói: “Cho nên vẫn là thuận tay phải tốMộ Thừa Hòa lườm tôi một cái, khóe môi nhếch lên nhưng không nói gì.

Tôi quay mặt nhìn ra ngoài qua tấm kính trong suốt, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài tòa nhà chuyên bán máy vi tính ở bên kia đường có treo bảng quảng cáo rất to, bên trái là một nữ thần gợi cảm mặc váy màu đỏ, tay cầm laptop màu đỏ, bên cạnh in hai dòng chữ, dòng thứ nhất: “Siêu mỏng siêu nhẹ, gợi cảm quyến rũ”, dòng thứ hai: “Giá cả tuyệt vời: 6888”.

Mẫu quảng cáo bên phải là hình máy vi tính mang nhãn hiệu của một công ty nổi tiếng trong nước, trên đó có hình máy tính để bàn màu đen, viết một dòng đơn giản “Mừng Giáng sinh, ưu đãi bất ngờ dành cho sinh viên: 3999”.

Bành Vũ vẫn không chịu thua, nói: “Nhưng mà em nghe nói người thuận tay trái rất dễ thành thiên tài, đặc biệt là năng lực về tư duy trừu tượng và số học thường vượt trội hơn người khác.”

Tôi cười khì: “Thôi được rồi, cứ cho là tính giỏi đi, chẳng lẽ có thể nhanh hơn máy tính được sao?”

Bành Vũ phồng má nói: “Chưa chắc đâu đấy!”

Tôi chỉ tay ra ngoài, hướng về phía hai mẫu quảng cáo, tận tình khuyên bảo: “Sao lại không chắc, chẳng lẽ 6888 đem nhân 3999 có thể đọc ra đáp án ngay sao?”

Trong lúc hai chúng tôi đang tranh cãi thao thao bất tuyệt thì nghe thấy Mộ Thừa Hòa ngồi ở đối diện bình tĩnh nói: “27545112.” Gần như không cần suy nghĩ.

“Hả?” Tôi và Bành Vũ cùng ngẩn người ra.

“Tôi nói đáp án là 27545112.” Lão nhìn chúng tôi đang mắt tròn mắt đẹt, lặp lại một lần nữa, khẩu khí bình tĩnh và điềm đạm vô cùng.

Chương 4: Thuận tay trái và thuận tay phải

1

Lúc mới vào trường, giảng viên đã nhắc nhở chúng tôi, có lẽ so với những ngành học xã hội khác, học ngoại ngữ tương đối vất vả hơn. Năm nhất và năm hai, tuy không phải sáng nào cũng có giờ học vào tiết đầu tiên, nhưng đúng bảy rưỡi chúng tôi phải có mặt ở giảng đường để tự học.

Ngày nào cũng vậy, khi trời còn chưa sáng hẳn đã thấy sinh viên Học viện Ngoại ngữ tay cầm sữa đậu nành, đeo tai nghe, vừa đi vừa nghe máy thu âm trên con đường rợp bóng trong khuôn viên trường.

Đoạn đường từ ký túc xá đến khu giảng đường số bốn đi qua một rừng quế. Lúc chúng tôi nhập học cũng chính là lúc mùa thu vàng ruộm. Khi đó, mỗi sáng đi ngang qua rừng quế này, trong lòng chúng tôi đều ấp ủ bao hoài bão tươi đẹp về cuộc sống thời đại học, và cả ước mơ cho tương lai tươi sáng. Lúc ấy thật sự cảm thấy đây là cuộc sống đáng để mình nếm trải.

Tôi đã từng là một thanh niên có nhiều hoài bão, nhưng trải qua một thời gian học tập ở đây, từ tân sinh viên, chúng tôi đã biến thành những kẻ lọc lõi, ngày càng lười biếng, hoài bão dần lụi tàn.

Có lúc tôi cảm thấy nếu bốn chúng tôi mà dở chứng lười biếng thì đúng là đến cả thần tiên cũng phải phẫn nộ. Nếu như cuối tuần hay sáng thứ Hai, thứ Ba không có tiết, chúng tôi không ai muốn ra khỏi phòng, khi đói đến không chịu được sẽ chơi trò đoán số[1] để bắt một người xuống nhà ăn mua đồ. Nếu đến tận trưa mà vẫn chưa muốn ra khỏi cửa thì sao? Thì chúng tôi lại tiếp tục đoán số…

[1] Đoán số: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, một người đưa mấy ngón tay biểu thị con số, người khác đồng thời cũng đưa tay ra so giống khác nhau để phân định thắng thua

Chỗ chúng tôi ở gần nhà ăn số ba nhất, do đó chúng tôi thường chỉ hoạt động ở xung quanh khu vực này. Ngay gần cửa ra vào là chỗ bán sữa đậu nành, có đặt một cái thùng lớn, một người nhận thẻ, một người múc sữa đậu nành. Người múc sữa đậu nành đó rất kỳ quặc, bắt chúng tôi phải tự mang cốc đến, và cho dù cốc có to đến mấy, họ cũng chỉ múc cho hai phần ba cốc, chưa hề thay đổi.

Thế là, chúng tôi mang loại cốc một lít rưỡi đến, chỉ cần mang một cốc thôi đã đủ cho cả bốn người uống.

Tiết trời ngày càng lạnh, mọi người đều quấn mình trong chăn, trốn trong phòng đọc tiểu thuyết, xem ti vi, ngồi máy vi tính, học từ vựng, đến cơm trưa cũng lười đi mua. Phải làm sao đây? Tiếp tục chơi đoán số vậy.

Thông thường mỗi lần chơi trò này, Bạch Lâm là người xui xẻo nhất.

Hôm nay, vẫn lại là cô ấy.

Cô ấy kéo tay tôi, làm ra vẻ đáng thương: “Tiểu Đồng, đi cùng tớ đi

Thấy cô ấy một mình cầm bốn hộp cơm, cũng thê thảm thật, nên tôi đành đi cùng.

Chúng tôi mỗi người cầm hai hộp đứng xếp hàng mua cơm ở hai dãy.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét