Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 55



“Thì sau khi hôn, rồi sao nữa?”

“Chúng mình về khách sạn.”

“Trên đường về có nắm tay không?”

“Không có.”

“Có nói gì không?”

“Hình như có nói hai câu.”

“Câu gì, câu gì?” Bạch Lâm phấn chấn truy hỏi.

“Câu thứ nhất: Muộn quá rồi, chúng ta về thôi.” Tôi nhớ lại những chi tiết đó mà tim đập thình thịch. “Câu còn lại là: Cay quá.”

“Cay quá?”

“Ừm, lúc đó mình mới ăn xong ngô nướng tẩm đầy ớt, chắc làm thầy ấy cay mất rồi.”

“...”

“Cậu nói xem...” Ngập ngừng một lúc, cuối cùng tôi cũng không kìm được, hỏi: “Thầy thích mình phải không?”

“Mình thấy tội nghiệp cho Mộ Thừa Hòa thật.” Bạch Lâm không trả lời, trái lại còn thở dài thườn thượt.

“Tại sao?” Rõ ràng là tôi đáng thương hơn.

“Nếu thật sự là đầu óc thầy ấy có vấn đề thì còn đỡ, chứ thầy mà thích cậu thật thì đúng là bất hạnh.”

“Cái gì gọi là thích mình thì bất hạnh?”

“Vì cậu đần độn. Bắt người ta phải cưỡng hôn cậu, cậu mới cảm thấy “hình như” người ta thích cậu.”

“Thì lúc trước các cậu cũng đâu có cảm thấy Mộ Thừa Hòa thích mình!” Tôi không phục.

“Lúc trước tụi mình chỉ nghe một phía từ cậu, chưa từng thấy thầy ấy đối xử với cậu thế nào, đương nhiên bị cậu làm cho nhầm lẫn rồi.”

Sau đó, chúng tôi im lặng một lúc lâ

“Cậu cảm thấy thầy ấy bắt đầu thích cậu từ lúc nào?” Bạch Lâm hỏi.

Lời của Bạch Lâm làm tôi hồi tưởng lại toàn bộ những chi tiết dù nhỏ nhất có liên quan đến Mộ Thừa Hòa.

Đầu tiên, để xem đã, tôi bắt đầu thích Mộ Thừa Hòa từ giây phút nào nhỉ?

Lúc quay bài trong kỳ thi cuối kỳ, thoát chết từ tay anh?

Anh đến dạy thay, trong phòng làm việc, anh nâng cằm tôi lên, dạy tôi phát âm?

Tôi và Bạch Lâm leo tường ra ngoài, anh nhận được điện thoại của tôi vào lúc nửa đêm, liền đến sở Cảnh sát đón chúng tôi?

Sau khi cùng Bành Vũ xem triển lãm hàng không, anh quấn khăn choàng lên cổ tôi?

Đêm giao thừa, anh ôm tôi, nói chúc mừng năm mới?

Trên chuyến xe đường dài, lúc anh đột nhiên phát bệnh, nói với tôi: “Tiết Đồng, không cần”, sau đó nắm chặt tay tôi?

Khi nhìn thấy thi thể của Trần Nghiên, anh lúng túng dỗ tôi, lau nước mắt cho tôi?

Từng chút, từng chút ký ức về Mộ Thừa Hòa giống như những giọt mưa xuân thấm ướt mọi vật, rơi vào trái tim tôi, giờ nghĩ lại, tôi thậm chí không biết từ lúc nào tự mình đã bắt đầu si mê anh.

Tôi vốn đã hạ quyết tâm không nhớ nhung anh nữa, nhưng cuối cùng tôi mới biết điều này thực sự vô ích.

Vậy còn Mộ Thừa Hòa? Anh bắt đầu nảy sinh tình cảm lạ kỳ này với tôi từ khi nào?

Lâu nay tôi luôn cảm thấy, hễ tôi tiến một bước, anh sẽ lùi hai bước.

Sau đó, đến khi tôi nản lòng thoái chí, không làm phiền anh nữa, chui trở về vỏ ốc của mình thì anh lại từ từ tiếp cận tôi.

“Nhưng mà này, tụi mình đều bị lây căn bệnh đần độn của cậu rồi.” Bạch Lâm nói. “Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là bỗng dưng tỉnh ngộ.”

“Nếu nói như cậu, vậy tại sao thầy ấy lại không nói trực tiếp với mình?”

“Vậy sao cậu không nói trực tiếp với người ta, rằng cậu thích người ta

“Đó là vì mình không biết thầy nghĩ như thế nào.”

“Cho nên mới nói, vật tụ theo loài, người tụ theo đoàn.” Bạch Lâm lại dạy bảo.

“Vậy tiếp theo mình phải làm gì?” Tôi rất lo lắng về vấn đề này.

“Việc này không cần cậu phải lo lắng nhiều.”

“Tại sao?”

“Mộ Thừa Hòa cưỡng hôn cậu chứ có phải cậu cưỡng hôn thầy ấy đâu, có gì phải lo lắng chứ. Đêm nay người cần phải lo lắng, thao thức trắng đêm phải là Mộ Thừa Hòa.”

“Ừ nhỉ!”

Nhưng sự thật lại không đơn giản như thế.

Hôm sau, trên đường về, hai mắt tôi sưng húp, mặt mũi bơ phờ. Còn Mộ Thừa Hòa, trái tim của anh đang đập thế nào, tôi không thể cảm nhận được, còn trên gương mặt anh lại hiện rõ vẻ điềm tĩnh thoải mái lạ thường, đủ để so sánh với ánh mặt trời tươi mới đang chiếu rọi.

Thời tiết sáng nay tương đối mát nên anh không bật điều hòa, mặc cho gió biển ùa vào buồng xe. Tôi lén nhìn Mộ Thừa Hòa, ánh mặt trời rọi vào bàn tay đang giữ vô lăng của anh khiến tôi có thể nhìn thấy các đường gân màu xanh nhạt trên mu bàn tay.

Luồng gió biển mang vị mặn ấy thổi làm mái tóc anh bay loạn xạ, rối tung lên.

Xem ra tâm trạng của Mộ Thừa Hòa không tệ, trên nét mặt lộ rõ vẻ chính trực.

Chính thái độ của anh như vậy lại làm tôi thấp thỏm, tôi không khỏi hoài nghi đêm qua có thật chỉ là giấc mơ của riêng tôi hay không?

Suy nghĩ này vừa thoáng xuất hiện, tôi lập tức đã phải tự nhủ mình bình tĩnh, bình tĩnh hơn. Dập tắt mọi hưng phấn và kích động, chỉnh đốn lại suy nghĩ, tôi liền đưa tay cầm chai nước suối anh mua sẵn trước khi lên đường lên, uống ừng ực.

“Tôi phát hiện ra ngày thường em không thích uống nước.” Anh nói.

“Ừm.” Tôi lấy tay lau miệng, vặn nắp chai lại. “Cũng hơi hơi, mẹ em cũng nói thế.” Tôi đúng là có cái tật này, không thích uống nhiều nước, mà khi ăn cơm thì lại khát, cho nên tôi thường uống thật nhiều canh hoặc sẽ ăn cơm chan c

Cứ tưởng anh sẽ lại lên lớp tôi một bài, nhưng ngờ đâu anh chỉ nhìn tôi mỉm cười đầy ẩn ý.

Một lát sau, Mộ Thừa Hòa lại chậm rãi nói: “Tôi thích uống nước.”

“Hả?” Tôi khựng người, nhất thời không biết phải tiếp câu thoại này ra sao, đành nói: “Uống nước tốt chứ. Mỗi ngày uống tám ly nước da dẻ sẽ nõn nà.”

Anh nhìn về phía trước, không tiếp lời tôi.

Tôi cảm thấy câu nói của mình chẳng đâu vào đâu, thế là liền đem bài giáo huấn của mẹ về lợi ích của nước đối với cơ thể con người lúc tôi còn nhỏ ra nói trước mặt Mộ Thừa Hòa.

Cuối cùng, có lẽ vì thấy tôi thao thao bất tuyệt lâu như vậy rất mệt mỏi, mà thân làm thính giả như anh lại chẳng có phản ứng gì thì sẽ giống như rất bất nhân bất nghĩa, cho nên anh đành phối hợp với tôi bằng một câu nói: “Hoá ra là vậy à?”

Tôi ngừng lại, không nói nữa, nhưng lại không nhịn được, len lén liếc nhìn anh.

Chẳng lẽ tối qua mình bị tẩu hoả nhập ma?

Chẳng lẽ anh mắc bệnh thỉnh thoảng mất trí nhớ?

Chẳng lẽ đúng thật là mình đã bỏ thuốc mê anh?

Đến trạm xăng, khi tôi đi vệ sinh trở về thì anh đã đổ xăng xong, đang ngồi chờ tôi trong xe.

Anh hỏi: “Buổi trưa có việc gì không? Nếu có, chúng ta sẽ đi đường cao tốc.”

“Không có việc gì, thầy cứ đi từ từ thôi ạ!” Tôi biết anh rất ít khi đi đường cao tốc.

Mộ Thừa Hòa đưa tay với chai nước suối đang để ngang trước mặt.

Nhân viên trạm xăng nói gì đó với anh, anh vừa gật đầu vừa mở nắp chai.

Tôi mơ hồ cảm thấy có việc gì đó cần phải nhắc nhở, nhưng lại không nắm bắt được chính xác đó là gì.

Sau đó, khi thấy anh đưa miệng chai lên môi, uống một ngụm, nước suối không màu trong vỏ chai trong suốt dập dềnh, dập dềnh, sụt xuống một chút, yết hầu của anh liền sau đó cũng cử động l

Rồi sau đó, lại nuốt thêm một ngụm nữa.

Anh phát hiện ra tôi đang nhìn anh không chớp mắt nên cũng quay lại nhìn tôi hồ nghi, như đang suy đoán nét mặt của tôi là có ý gì. Chỉ trong chớp mắt, dường như nhận ra điều gì đó, Mộ Thừa Hòa cúi đầu nhìn chai nước suối trong tay mình, nét mặt hơi biến đổi, nhưng lại tỏ vẻ bình tĩnh, đặt nó về chỗ cũ.

Thời còn đi học, mọi người khi quen thân rồi thì chỉ cần là bạn cùng phòng, thỉnh thoảng dùng cốc uống nước của người khác cũng không phải việc gì quá lớn.

Nhưng tôi lại không thích điều này, cứ cảm thấy cho dù hai người có thân mật bao nhiêu đi nữa, một khi dính phải nước bọt của người khác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Với bố mẹ thì không phân biệt rạch ròi như thế, nhưng cả nhà vẫn cố gắng dùng cốc của riêng mình.

Sau khi ở chung nhà với Mộ Thừa Hòa, tôi phát hiện anh cũng giống y như tôi.

Đừng nói là tách trà, cốc súc miệng, ngay cả bát đũa cũng không dùng chung.

Do đó, khi phát hiện chai nước mà anh uống là chai mà tôi đã uống, anh cảm thấy ghê chăng? Nên tức thì trả nó về chỗ cũ, sau đó khởi động máy rời khỏi trạm xăng.

Tôi thừa nhận là tôi đã tiện tay đặt lên đó, tôi có trách nhiệm, nhưng tôi làm sao biết được anh sơ ý vậy chứ, cũng đâu thể nào đổ hết lỗi cho tôi, huống chi, môi của tôi cũng để anh hôn rồi, còn kiêng kỵ nước bọt gì nữa.

Tôi lẩm bẩm mấy câu.

Chai nước để tựa vào tấm kính phía trước, cùng với sự xóc nảy của xe, nó cũng lay qua lay lại, dường như đang nỗ lực nhắc nhở hai chúng tôi, nó thật sự đã từng tồn tại!

Tôi rướn người, lấy nó xuống, nhét vào cánh cửa bên.

Không biết anh nghĩ gì, thấy tôi làm vậy liền đưa chai nước còn nguyên chưa dùng của mình qua cho tôi.

Tôi cầm chai nước, ngồi suy ngẫm một chút, tự nhiên đưa chai mới cho mình làm gì? Chẳng lẽ ý bảo mình vứt chai cũ đi, tiêu huỷ vật chứng? Không cần phải vậy chứ? Ở sạch đến “cảnh giới” này sao?

Nghĩ ngợi một hồi, tôi bất giác lại lườm anh một cái.

Do nhìn vội vã nên tôi chỉ thấy nửa gương mặt dưới của anh. Bờ môi còn dính nước uống lúc nãy, gần khoé miệng.

Tôi tự nhiên bặm bặm môi theo phản xạ.

Đêm qua, chính bờ môi kia đã cướp mất nhịp tim của tôi. Sự tiếp xúc mềm mại ấy giờ đây nghĩ lại dường như vẫn còn vương vấn trên môi. Tôi bất giác đưa tay lên, xoa xoa miệng mình.

Mộ Thừa Hòa không nhìn tôi, nhưng tôi lại cảm thấy mặt anh dường như bị nhuộm màu đỏ hồng. Tôi có chút khó hiểu, chẳng lẽ hôm qua bị phơi nắng vẫn chưa hết đỏ?

Xe rẽ qua một con đường khác. Anh bật radio lên. Đài đang phát một bài hát gần đây rất thịnh hành.

“Bây giờ đang rảnh, em hãy tranh thủ tập lái xe đi, sau này nếu như tôi có đi công tác...” Anh dừng lại, chần chừ hai ba giây sau mới tiếp tục. “Thì một mình em cũng tiện hơn.”

Tôi nói: “Đợi đến khi em để dành đủ tiền mua xe, chắc cũng phải tám hoặc mười năm nữa, bây giờ học cũng chẳng ích gì.”

Sóng mắt anh khẽ lay động, anh không nói thêm gì nữa.

Không hiểu sao, tuy sắc mặt của anh không có gì lạ thường nhưng tôi lại cảm thấy tâm trạng anh như đột nhiên xấu đi. Sau đó, anh đóng hết kính cửa sổ xe, bật điều hòa và chuyển sang kênh radio khác.

Tôi chớp chớp mắt, phải chăng mình lại vừa nói sai câu gì rồi?

2

Mộ Thừa Hòa vốn là một người rất dễ sống chung nhưng tính tình thì rất kỳ dị, có lúc gian manh, xảo trá, có lúc lại yên tĩnh, ôn hòa.

Mùa hè, anh không phải đi dạy, cũng không phải đi công tác xa, chỉ đi đi lại lại giữa viện nghiên cứu và ở nhà. Tôi ăn chực ở nhà anh như thế cũng thấy hơi ngại, cho nên cố gắng giành phần mua thức ăn trong nhà.

Anh thỉnh thoảng cũng vào siêu thị mua ít gia vị.

Thoạt đầu, khi thấy anh làm món gà hầm rượu đỏ, tôi cứ tưởng anh là một tay đầu bếp tài năng.

Ngờ đâu, đó hoàn toàn là một nhận định sai lầm!

Hôm nào anh nấu ăn thì món mặn sẽ là cải trắng xoà thịt, món chay thì là cải trắng luộ ngoài ra sẽ thêm được món canh cải trắng. Nếu muốn thay đổi khẩu vị, thì cải trắng sẽ xào với thịt thái lát, cải trắng xào cà chua, nếu không có canh thì ăn súp cải trắng cũng được. Đương nhiên, nếu muốn thêm chút gì hay ho nữa cũng không sao, với chỉ số IQ của anh, hoàn toàn có thể thay cải trắng thành rau diếp hay dưa leo cũng được, sau đó làm y như vậy.

Mấy ngày đầu khi vừa dọn đến đây, sau vài bữa ăn liên tục như thế, tôi phát hiện, hoá ra trong cuộc sống thường ngày, tôi vẫn có điểm vượt trội hơn thiên tài, trong lòng bỗng cảm thấy có chút an ủi, từ đó dũng cảm xung phong làm đầu bếp.

Tôi nấu cơm, anh rửa bát.

Tôi lau nhà, anh lau dụng cụ gia dụng.

Quần áo thì của ai, người ấy giặt, chăn gối thì bỏ vào máy.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét