Tôi đón lấy, rồi làm như cách thầy nói, ngẩng cao đầu uống cạn. Ở lưỡi
cảm nhận được một vị rất thuần khiết, mát lạnh, nhưng ngay sau đó, một
ngọn lửa nóng rực đột nhiên phá vỡ tầng thanh khiết ấy, từ thực quản
tràn vào dạ dày, và cuối cùng khí rượu xông lên mũi, làm nước mắt tôi
tuôn ra.
Tôi nhăn nhó mặt mày, hai tay bịt mũi, hít sâu một hơi, bỗng dưng cảm thấy buồng tim rộng mở, thoải mái lạ thường.
Cảm giác người cũng ấm hẳn lên.
“A! Đã thật!” Tôi hét lên. “Thêm ly nữa!”
Mộ Thừa Hòa giật cái ly lại: “Không được, em mà uống say, tôi chịu không nổi là lập tức bỏ đi đấy.”
Tôi nhíu mày: “Một chút thôi mà.”
Thầy cầm chai rượu, lắc đầu.
Tôi mặt dày tiếp tục cầu xin: “Một chút thôi”, rồi đưa ngón tay trỏ và ngón cái lên mô tả cao độ chút chút đó.
Thầy cười: “Sự vấn vít giữa băng và hỏa?”
Tôi gật đầu: “Thầy chưa uống thật sao?”
“Thật. Thứ có nồng độ cao nhất mà tôi từng uống chính là bia.” Thầy khẳng định.
“Không thể nào.” Hóa ra, thiên tài cũng có lúc “gà” như thế ư?
“Hay là…” Thầy nói. “Tôi thử nhỉ?”
“Được được, đúng lúc có thể uống chung với em, uống rượu phải có hai người mới thú vị.” Tôi giục.
Mộ Thừa Hòa rót một ít rượu. Phải nói đây đúng là một tí ti, chỉ dính ở đáy ly.
Thầy nghiêng đầu nhìn ly rượu rồi lại nhìn tôi.
“Tôi uống thật đấy nhé!” Nét mặt đó giống y như đứa bé đang làm việc xấu sau lưng người lớn vậy.
“Ừm.” Tôi gật đầu.
Thầy nhắm mắt, từ từ nuốt, hai hàng lông mày ôn hòa lập tức nhíu chặt
lại, sau đó là những tiếng ho sặc sụa phá tan bầu không khí tĩnh lặng
của màn đêm.
Tôi vội vã vỗ vỗ lưng cho thầy.
Lát sau, thầy mới bình thường trở lại, buông một câu nói vô cùng trẻ con: “Khó uống quá!”
Chỉ trong chớp mắt, rượu đã phát huy tác dụng, hai gò má thầy dần ửng đỏ, đôi mắt màu nâu của thầy lại càng long lanh như vẽ.
6
Tôi đứng dậy, đi đến phía trước lan can, nhìn dòng nước đang lững lờ
trôi phía trước, lấy hết dũng khí quay đầu lại, nói: “Thầy Mộ, thầy có
thể kể cho em nghe chuyện của thầy được không?”
Thầy cũng bước đến bên tôi: “Chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được ạ, chuyện lúc nhỏ, chuyện lúc thầy đi du học,
chuyện công việc, chuyện yêu đương…” Tôi sợ thầy không đồng ý, vội nói
thêm: “Xem như là trao đổi vậy, thầy cũng có thể hỏi em.”
“Hỏi em cái gì?”
“Rất nhiều nhé! Ví dụ lúc nhỏ em rất nghịch, mỗi lần mắc lỗi, trước khi
mẹ cầm chổi lông gà đánh em, thường bắt em tự nhận lỗi và tự nhận sẽ bị
đánh bao nhiêu roi.
Thầy cười: “Mẹ của em thật dân chủ.”
“Cái gì? Đó chính là kiểu dân chủ giả dối. Em vừa mới nói: “Mẹ, mẹ đánh
khẽ khẽ là được rồi.” Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra, em còn bị mẹ
cho là mắc thêm tội không nhận thức rõ sai phạm của mình, phải chịu sự
trừng phạt nghiêm khắc hơn.”
“Thảo nào bây giờ những lúc mắc sai lầm, nhận thức của em về lỗi lầm rất lớn, thì ra là được rèn giũa như vậy.” Thầy nói.
Tôi biết, thầy muốn nói đến việc lần trước tôi và Bạch Lâm trèo tường ra ngoài.
Lập tức, tôi ý thức được một vấn đề. Ban đầu tôi vốn định thăm dò thầy, nhưng giờ lại đổi thành thầy thăm dò tôi.
Tôi nói: “Được rồi, bây giờ đến lượt thầy kể.”
“Em muốn nghe chuyện gì?”
Thực ra, tất cả những chuyện liên quan đến thầy, tôi đều muốn biết,
nhưng làm người không nên tham lam quá, không phải cái gì cũng có thể
nắm bắt hết được.
Nói gì bây giờ nhỉ?
Lúc nhỏ ư? Liệu có buồn chán như chuyện của mình không?
Công việc ư? Liệu có phải là bí mật quân sự không?
Tình yêu ư? Nếu đột nhiên liều lĩnh lôi người ấy ra, thì đúng là khiến tôi muốn nhảy xuống sông tự tử luôn.
Thế là, tôi đành chọn chủ đề ít nhạy cảm nhất: “Thầy kể mấy chuyện ở
Nga đi, ở đó hẳn là lạnh hơn ở chỗ chúng ta nhiều lắm nhỉ?”
“Đúng thế. Hơn nữa, hồi tôi mới sang, ngôn ngữ còn chưa thông thạo, chỉ
có thể sống qua ngày bằng số tiền học bổng ít ỏi, sinh hoạt rất túng
thiếu. Sau này chạy đôn chạy đáo nhiều nơi quen rồi, mới làm phiên dịch
giúp người Trung Quốc, kiếm thêm chút thu nhập.”
“Thầy đi tất cả mấy năm? Đều ở Moscow à?”
Thầy nói: “Thầy ở Moscow gần tám năm, sau đó đến Saint Petersburg hơn một năm.”
“Thế thành phố nào đẹp hơn?”
“Saint Petersburg rất đẹp.” Thầy nói. “ gần vòng cực Bắc, mấy tháng mùa
hè gần như chẳng có ban đêm, mới sáng sớm, mà bầu trời sáng trong, xanh
thẳm như giữa buổi trưa ấy, cảm giác thật diệu kỳ. Thậm chí, có lúc còn
nhìn thấy Bắc cực quang.”
“Bắc cực quang! Thật chứ? Có đẹp không?” Tôi cảm thán.
“Tuyệt đẹp ấy chứ. Nghe nói nhìn thấy Bắc cực quang, chính là nhìn thấy ánh mắt của Thượng Đế.”
“Ánh mắt của Thượng Đế ư?”
“Chỉ là truyền thuyết thôi. Nếu nhìn từ góc độ khoa học, đó chính là bão từ giữa Mặt Trời và Trái Đất.”
“Mấy nhà khoa học thật chẳng lãng mạn gì cả.” Tôi bĩu môi.
Thầy chỉ biết cười trừ.
Tôi im lặng một chút rồi lẩm bẩm nói: “Nếu đúng là ánh mắt của Thượng
Đế thì hay quá, em muốn tự mình đi xem, sau đó hỏi Thượng Đế, bố em ở
trên thiên đường có khỏe không, đến khi nào mới có thể về với em.”
Thầy nghe xong, đưa mắt nhìn tôi chăm chú, hồi lâu không nói lời nào.
“Em đùa đấy.” Tôi xua tay nói. “Em kiên định tin tưởng vào chủ nghĩa Cộng sản.”
Mấy con đường quốc lộ ở Lâm Giang này được thành phố thiết kế làm nơi
bắn pháo hoa lớn nhất. Thời gian trôi qua, người đốt pháo hoa bên bờ
sông càng lúc càng đông, sau mười một giờ, dòng người đã trở nên tấp
nập.
Rất nhiều người bỏ qua chương trình cuối năm để ra ngoài đốt pháo hoa.
Chúng tôi chầm chậm đi lẫn vào dòng người, khi tiếng pháo tưng bừng nổ ran, dường như phải hét thật to mới có thể nghe rõ.
Khi đi qua một của hàng, thầy hỏi tôi: “Em muốn đốt pháo băng hay pháo hoa không?”
Tôi lắc đầu.
Pháo băng với pháo hoa vào thời điểm này đắt cứa cổ. Mấy tay bán hàng
cứ ôm khư khư thái độ “cả năm chẳng khai trương, đã khai trương phải ăn
đủ cả năm.” Người nào tới mưa cũng bị chặt chém.
Vừa nghĩ tới đó, tôi mới nhận ra, hóa ra mình cũng chẳng khác gì mấy người không lãng mạn.
“Tôi cứ nghĩ, trẻ con đều mấy thứ này?”
Tôi đứng khựng lại, quay người đối diện với thầy, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Em không còn là trẻ con nữa!”
Tôi đang nói thì bị một người va phải từ phía sau, tôi lảo đạo chực ngã
vào người thầy. Mộ Thừa Hòa đưa tay ra, dùng cánh tay vững chắc đỡ lấy
tôi.
Phía sau, một phụ nữ vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Người đàn ông bên cạnh cô ấy trách móc: “Bảo em đừng làm loạn mà không chịu nghe.”
Tôi khoát tay nói: “Không sao đâu, là tôi không cẩn thận.” Tôi cũng có
chỗ không đúng, nếu năm mới mà động khẩu cãi nhau thì thật không hay.
“Giáo sư Mộ.” Người đàn ông lạ mặt sau khi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đứng bên cạnh tôi, liền nhận ra thầy.
Mộ Thừa Hòa nghe tiếng ngẩng đầu, khẽ cười: “Hóa ra là anh Lịch.” Vừa nói thầy vừa nhẹ nhàng buông tôi ra.
Hai người bắt tay cùng chúc nhau năm mới, rồi chào tạm biệt. Đối phương
không hề giới thiệu người phụ nữ đi cùng mình, Mộ Thừa Hòa cũng không
giới thiệu tôi.
Sau khi họ đi, tôi đứng ngoái đầu nhìn họ càng
lúc càng xa dần. Người đàn ông đó cho tôi một cảm giác ngạo mạn khác
thường, khác hoàn toàn với Mộ Thừa Hòa.
Nghĩ đến điểm này, tôi có đôi chút khinh thường: “Người kiểu gì vậy?”
“Bọn tôi có nghiên cứu một đề tài, là do người đó tài trợ.”
“Thế người bên cạnh ạ?”
“Tôi không quen. Có lẽ là vợ anh ta.”
“Nếu là vợ mình thì làm gì mà hung dữ thế.”
Mộ Thừa Hòa ngoái đầu nhìn theo ánh mắt tôi, lạnh nhạt nói: “Đôi lúc
biểu hiện bên ngoài lại không giống với bản chất bên trong.”
“Sao thầy biết là không giống nhau?”
Ký ức độc quyền / Chương 23
01:22 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét