Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 45

Mặt tôi tối sầm lại, tôi dám cá chắc chắn thầy đang cười thầm trong bụng.

Cuối cùng, thầy ngồi trên sofa, bật điều hòa, xem ti vi, còn tôi vùi đầu trong bếp nấu nướng. Tôi vừa vo gạo vừa nhìn Mộ Thừa Hòa đang ngồi ngoài phòng khách bằng ánh mắt ai oán, trong lòng chỉ có một cảm giác: hối hận! Hối hận vì sao thầy mời đi ăn, tôi lại không đi, còn ngốc nghếch đề nghị sẽ nấu cho thầy ăn?

Trên bàn ăn là chai Vodka thầy mang đến, tôi nhìn nó rồi nuốt nước miếng cái ực.

Một lúc sau, khi tôi đang làm khoai tây chiên thì nghe thấy thầy đứng ở cửa hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần, còn món cánh gà chiên nữa là xong thôi ạ.”

“Nhiều món vậy à?” Thầy nhìn nhìn. “Không ngờ em biết nấu ăn thật.”

“Trước đây mẹ đi làm, bố thì lái xe, một ngày ba bữa đều do em tự nấu, các món ăn thường ngày thế này em nấu rất giỏi, nhưng nếu là món phức tạp hơn thì em chịu.”

Mộ Thừa Hòa đi thẳng vào bếp, hỏi: “Có rượu đỏ không?”

“Có chứ. Để làm gì ạ?”

“Món tiếp theo, để tôi nấu.”

Nói xong, thầy liền lấy chiếc tạp dề hình hoa hướng dương treo trên tường xuống, mặc vào rồi rửa tay, rửa cánh gà để cho ráo nước, sau đó quay lại hỏi tôi: “Có bơ không?”

Tôi còn đang nghệt mặt ra trước một loạt hành động của thầy, thật sự vẫn chưa quen nênúc sau tôi mới trả lời: “Không có.”

“Sữa bò cũng được.”

“Sữa bò có!”

“Tương cà?”

“Có.”

Tôi chuẩn bị xong mọi thứ, đứng một bên nhìn thầy dùng các nguyên liệu đó để ướp cánh gà.

“Thầy định làm món gì?”

“Cánh gà hầm rượu đỏ.”

“Cánh gà cũng có thể làm chung với sữa bò và rượu đỏ sao?”

“Cách làm của Nga.” Sau đó, thầy còn nói thêm một câu: “Tôi thấy trẻ em thường thích ăn món này.”

“…”

“Một người bạn của em đã có cậu con trai ba tuổi rồi.” Tôi nói.

Thầy hơi khựng lại: “Bao nhiêu?”

“Ba tuổi.” Tôi giơ ba ngón tay ra trước mặt thầy. “Là bạn học thời phổ thông, thi tốt nghiệp xong, bạn ấy về quê đổi hộ khẩu rồi kết hôn luôn. Trong kỳ nghỉ đông năm hai, bọn em có một buổi họp lớp, bạn ấy dắt con trai theo, bảo nó gọi bọn em là cô, thật khiến bọn em hết hồn.”

Mộ Thừa Hòa cười một cái, không nói gì, bật bếp.

“Chắc là thầy cũng từng gặp phải chuyện như thế.” Tôi nói.

“Bạn học trước đây của tôi đều lớn tuổi hơn tôi.” Thầy nói: “Bây giờ đa phần đều đã sinh con đẻ cái rồi.”

“Phải chăng trong số đó cũng có những bạn nữ khiến thầy phải đau thương, sầu khổ?” Tôi hỏi với vẻ thăm dò.

“Một, hai người.” Thật không ngờ thầy lại thành thật trả lời!

“Hả?” Tôi kinh ngạc. “Có thật sao?”

“Nhưng người ta không để ý đến tôi, lúc ấy tôi nhỏ hơn họ đến mấy tuổi.”

“Ồ!” Tôi gật gù đầy ý vị, rút ra kết luận: “Hóa ra thầy thích người lớn tuổi hơn m

Mộ Thừa Hòa mỉm cười, lắc đầu, dường như không muốn tranh cãi với tôi.

Công tắc nồi cơm điện đã bật trở lại, tôi rút phích cắm, sau đó ra ngoài bày sẵn bát đũa.

Đúng lúc này, Lưu Khải gọi đến.

“Ăn chưa?” Lưu Khải hỏi.

“Chuẩn bị ăn.”

“Hỏi thăm thầy Mộ thay anh.”

“Ừm.”

Không hiểu tại sao tôi không nói cho anh ấy biết tôi và Mộ Thừa Hòa đang nấu ăn ở nhà.

Mộ Thừa Hòa bưng đĩa cánh gà hầm rượu ra, đặt lên bàn, sau đó quay lại bếp cởi tạp dề. Đĩa cánh gà ấy nhìn đỏ đỏ, rất thơm. Thế là, tôi định bốc một miếng, ngờ đâu nóng quá, liền vội vàng bỏ ra, rồi đưa ngón tay lên miệng mút một cái. Chà… Ngọt quá! Thật hấp dẫn!

Đợi thầy ngồi vào bàn xong, tôi hỏi: “Thầy có muốn uống rượu không?”

“Em có thể uống một chút, tôi không uống.”

Tôi cười hì hì, liền chạy đi lấy ly. Vừa vào bếp thì điện thoại lại reo, liền quay ra nghe điện thoại.

“A lô?” Tôi nói.

“Đồng Đông.” Là mẹ tôi.

“Mẹ.”

“Con đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Đồng Đồng, Trần Nghiên chết rồi.”

Tôi sững cả người, hỏi lại: “Trần Nghiên? Không thể nào!”

Trong nháy mắt, chỉ nghe trong đầu nổ ầm một tiếng.

“Sao lại như thế được? Mấy hôm trước bạn ấy còn nhắn tin cho con. Chẳng phải sáng nay mẹ cũng nói về bạn ấy sao?”

“Tối hôm qua mọi người phát hiện nó mất tích, lúc nãy đã tìm lại được, nó…” Mẹ không nói tiếp chuyện đó nữa, mà nói: “Nếu con có thời gian thì

Tôi đờ người, cúp máy, rồi quay lại nhìn Mộ Thừa Hòa, sau đó tôi vừa giải thích mọi chuyện vừa tìm chứng minh thư, lấy đồ sạc pin, thu dọn quần áo.

Mộ Thừa Hòa đặt đũa xuống, ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn tôi. Cuối cùng, chỉ nói một câu: “Tôi đi với em.”

Khi chúng tôi cùng ngồi xe khách đi thành phố C thì đã là bốn giờ chiều. Vé của chúng tôi là 17, 18, nhưng không ngờ hai chỗ ngồi lại không cạnh nhau. Mộ Thừa Hòa đến nói vài lời với người phụ nữ lớn tuổi và dễ dàng xin đổi được chỗ.

Người phụ nữ ấy nhìn tôi rồi lại nhìn Mộ Thừa Hòa, cười cười nói: “Hai cháu là bạn học à, nghỉ hè rồi nên cùng về nhà phải không?”

Tâm trạng của tôi không tốt nên tôi không trả lời.

Mộ Thừa Hòa chỉ cười, không khẳng định cũng không phủ nhận. Tôi phát hiện rằng, khi không muốn nói chuyện với đối phương, thầy chỉ cần cười với người đó một cái là được, quả thật là một phương pháp hay.

Xe vừa chạy vào đường cao tốc, tài xế bắt đầu bật ti vi.

Hai chúng tôi đều không đọc tạp chí trên xe, chỗ ngồi lại cách ti vi quá xa nên chỉ còn cách nhìn ra cảnh vật đang vút nhanh ngoài cửa sổ.

Tôi im lặng, thầy cũng im lặng.

Xe vòng qua đường cao tốc, lúc chạy qua cầu vượt thì rẽ sang một hướng khác. Ánh mặt trời chói chang rọi vào cửa sổ bên phía chúng tôi làm tôi không thể không kéo kín rèm cửa.

Tôi ngồi không được thoải mái lắm, uể oải tựa đầu vào cửa sổ xe, xe vẫn đang chạy, lâu lâu lại bị xóc một cái. Dưới sự dao động “nhịp nhàng” đó, tôi bất giác chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, cũng không thật sự ngủ được, chỉ cảm thấy có người đã tắt điều hòa trên đỉnh đầu tôi, còn khẽ chuyển đầu tôi ngoẹo sang một hướng khác, đặt lên vai của người đó.

Tôi mở mắt ra, phát hiện đây không phải là giấc mộng, đúng là tôi đang dựa vào Mộ Thừa Hòa. Thầy rất gầy, bờ vai xương xẩu, tựa vào đó cũng không mấy êm ái. Nhưng sau khi do dự một lúc, tôi vẫn quyết định duy trì tư

Thầy không động đậy.

Tôi cũng không nhúc nhích.

Tôi sợ. Nếu để phát ra bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào sẽ làm thầy phát hiện tôi đã tỉnh.

Không biết xe đã chạy được bao nhiêu cây số, mắt tôi không nhìn được màn hình ti vi, chỉ có thể nghe thấy lời thoại của phim, trong phim, nhân vật nam chính lần đầu tiên tỏ tình đã bị nhân vật nữ chính từ chối.

Cổ tôi mỏi nhừ, cuối cùng không giữ được tư thế ấy nữa, tôi nâng đầu rời khỏi bờ vai của Mộ Thừa Hòa, lúc này tôi mới phát hiện, thật ra thầy đã ngủ rồi. Thầy ngửa đầu ra phía sau, mím chặt môi, dường như vì muốn để tôi có thể ngủ thoải mái trên bờ vai của mình nên thầy đã ngồi rất thấp. Tay phải cầm điện thoại, tay trái đặt trên chân, năm ngón nắm chặt, lòng bàn tay ngửa lên.

Thỉnh thoảng xe bị xóc, mỗi lần xóc một cái, bàn tay trên đầu gối thầy lại trượt xuống một chút. Nó từ từ trượt xuống, cuối cùng khi rơi hẳn xuống ghế thì vừa đúng chạm vào tay tôi.

Tôi thừa nhận, lúc nãy tôi đã cố ý để tay mình ở chính giữa hai người, ngồi ôm cây đợi thỏ chờ tay thầy rơi xuống. Nhưng đến khi hai tay đã chạm vào nhau, tôi lại giật bắn người, hoang mang rút tay lại. Trên xe bật điều hòa nên tay thầy hơi lạnh một chút, nhưng tay tôi lại nóng rẫy.

Tôi không khỏi tự mắng mình, đã hẹn hò với Lưu Khải rồi lại còn ôm mộng với Mộ Thừa Hòa. Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Khải, nói với anh ấy tôi có việc gấp phải đến chỗ mẹ tôi.

Không biết có phải vì cử động của tôi đã làm Mộ Thừa Hòa thức giấc hay không. Thầy nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi rất tự nhiên, thu bàn tay vừa chạm vào tay tôi lúc nãy trở về đầu gối.

Mấy phút sau, Lưu Khải nhắn tin trả lời.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét