Anh đi vài bước về phía tôi, ánh đèn dần dần soi rõ từng đường nét trên gương mặt.
Tôi vẫy vẫy tay với anh.
Anh thấy vậy, liền gật đầu cười rồi đứng yên chờ tôi đi đến, trầm tĩnh, ôn hòa, như nước như ngọc.
Khi từ trong doanh trại đi ra, tôi vốn cũng chỉ đi với tốc độ bình thường, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, lại không vững vàng được nữa, co chân chạy
Có điều, hai người đứng trước cổng như thế cũng không hay lắm.
Xung quanh đây đồng không mông quạnh, nhưng tôi và Trương Lệ Lệ đã khá quen thuộc địa hình nơi này nên tôi dắt Mộ Thừa Hòa đến sát đường quốc lộ.
Ở đây rất vắng, ngoại trừ thỉnh thoảng có một chiếc xe chở hàng chạy qua, còn không cũng chẳng có ai qua lại. Trời tối thế này, nếu không phải có Mộ Thừa Hòa ở đây thì một mình tôi đến cửa lớn cũng chẳng dám bước qua nữa là.
Hai chúng tôi cứ thế dạo bước trên con đường, còn dàn hàng ngang nữa.
Anh đi bên ngoài, tôi đi bên trong.
Vai của anh cao hơn vai tôi, vì thế hai chúng tôi... không thể gọi là vai kề vai.
Đối diện với anh như thế này, trong lòng tôi bỗng chốc như tĩnh lại. Tại sao anh lại nói với người khác là người nhà của tôi, mà không phải người yêu hay bạn trai? Tính khí trẻ con của tôi lại không nghe lời sai bảo, đột nhiên xuất hiện trong đầu và tính ương ngạnh lại bắt đầu giở quẻ không lý trí.
“Sao không gọi điện cho em trước?” Tôi hỏi.
“Gọi rồi, không có người nghe.” Anh giải thích.
Tôi thọc tay vào túi áo, chính xác là không mang theo điện thoại.
“Em bị cảm sao?” Anh hỏi.
“Ừm, hơi nghẹt mũi.”
“Cổ họng có đau không?”
“Không đau.”
“Nếu biết trước thì anh mang thuốc cho em rồi.”
“Em có mang thuốc dự phòng. Hơn nữa, ở đây có bác sĩ mà.” Không cần anh tốt bụng vậy đâu.
“Vậy lát nữa về nhớ uống thuốc đấy, nếu không khỏi thì phải tìm bác sĩ.” Anh nói.
“Chuyện của em, em tự biết lo.” Tôi chặn ngang câu nói của anh.
Anh càng quan tâm đến tôi như thế, tôi càng cảm thấy hình như anh đang thiếu tự tin, không kiềm chế nổi tôi đi cách anh ra một chút, để ở giữa hai chúng tôi có một khoảng trống
“Tiết Đồng.”
Tôi ậm ừ một tiếng.
“Em đang giận anh sao?” Anh hỏi.
“Không có.” Tôi không chịu thừa nhận.
“Em không thích anh đến thăm em?”
“Không phải.”
“Anh đã làm sai chuyện gì?”
“Không có.”
Mộ Thừa Hòa khẽ thở dài.
Không biết là người này đã thật sự tin lời tôi nói hay sao mà không nói thêm lời nào nữa.
Trong lòng tôi càng thêm bực bội. Tôi nói không giận là thật sự không giận sao? Chỉ số EQ của anh thấp đến vậy sao? Không nhìn ra được nỗi lòng của con gái sao? Không biết tự kiểm điểm sao? Không thể dỗ dành tôi một chút hay sao? Suy nghĩ như thế, tôi càng đi nhanh hơn, chẳng bao lâu để lại một mình Mộ Thừa Hòa đi phía sau, và rồi bụng tôi chợt đau thắt lại, không đi thêm được nữa.
Anh bước tới gần, như đã phát hiện ra sắc mặt tôi hơi khác lạ: “Em sao thế?”
“Đau bụng.” Tôi đáp.
“Vậy hãy mau về nghỉ ngơi, đừng đi nữa.”
“Ừm.” Tôi nói.
“Đi ngược lại đường cũ à?”
“Bên này có một đường tắt, đi hết đoạn này sẽ tới nơi.” Tôi tiếp tục đáp.
Anh nhìn con đường bên cạnh chưa được đổ bê tông toàn đất đá, liền nói: “Để anh cõng em.”
Tôi rất ngạc nhiên: “Em làm gì mà yếu đuối như vậy. Đi chầm chậm là được.”
Không chờ anh nói thêm, tôi liền nhảy qua cái cống nhỏ, nhảy đến con đường nhỏ bên kia. Một loạt các động tác tôi vừa thực hiện khiến tôi cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng đang muốn trào ra.
Bụng dưới bỗng nhiên co thắt, đau đến nỗi khiến tôi khó đứng thẳng
Anh vội chạy đến bên tôi, cúi người xuống, lại nói: “Mau leo lên, anh cõng em.” Hình như anh có vẻ giận rồi.
Nhưng tôi vẫn đứng yên một chỗ, không động đậy.
Còn tưởng rằng chúng tôi sẽ đứng đực ra đấy thêm một lúc nữa, không ngờ anh đột nhiên nói: “Có phải anh càng khó chịu thì em càng vui phải không?”
“Em không có.”
“Em không có sao?” Mộ Thừa Hòa thấp giọng phản bác lại tôi. “Rõ ràng em biết chỉ cần em không vui, hoặc cảm thấy không khỏe thì anh sẽ đau lòng, nhưng em vẫn cứ cứng đầu như vậy.”
“Em không có, không có, không có.” Tôi lại bắt đầu hồ đồ.
“Tiết Đồng, nếu em ghét anh, em có thể dùng cách khác để chọc giận anh, nhưng em đừng tự hành hạ bản thân mình.” Anh cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói.
“Em đâu có ghét anh!” Tôi lập tức phản bác.
Gương mặt anh vẫn mang vẻ âm u, anh không đáp lại lời tôi.
Tôi chợt cảm thấy uất ức: “Em ghét anh hồi nào? Em đâu có... Em chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, và thủ phạm làm cho em cảm thấy như vậy chính là anh, nên em muốn anh cũng phải khó chịu, ngờ đâu... ngờ đâu thấy anh khó chịu, tim em lại như bị dao cứa vậy, càng đau đớn hơn.”
Trước khi quen biết Mộ Thừa Hòa, tôi không thích khóc. Nhưng khi nói hết những lời này, tôi cảm thấy mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, nhớ lại những lần trước khi cố tình chọc giận anh, nước mắt tôi đột nhiên lại thi nhau rơi xuống.
Mộ Thừa Hòa thấy vậy, vội ôm tôi vào lòng, thì thầm: “Đang yên đang lành mà, sao lại khóc rồi. Cũng tại anh hết, tại anh cả. Em nói gì cũng được, anh không giận, anh không đau lòng nữa...”
Anh nhận hết lỗi về mình, giống như là nuông chiều dỗ dành tôi vậy.
Đã sống hai mươi mấy năm rồi, chưa bao giờ có người chiều chuộng tôi như vậy.
Lúc nhỏ, mỗi khi tôi khóc, mẹ sẽ bực dọc, bà nội sẽ mắng tôi luôn là người làm cho người khác thất vọng. Tôi không giống những đứa trẻ khác, hễ khóc là sẽ được những gì mình muốn. Dần dần, tôi không thích khóc nữa, vì vậy, tôi chưa bao giờ xem nước mắt là vũ khí hay thứ gì đó quý giá của mình.
Nhưng lúc này đây, với Mộ Thừa Hòa, lại hoàn toàn khác biệt.
Anh ôm tôi thặt chặt, giống như nước mắt của tôi chính là đòn chí mạng đánh vào điểm yếu nhất của anh.
Những con côn trùng mùa hạ xung quanh cất tiếng gọi nhau, anh cũng gọi tôi như có ý thăm dò: “Tiết Đồng?”
“Chuyện gì ạ?” Tôi cất giọng oang oang hỏi lại.
“Anh chưa cõng em bao giờ. Cho anh cõng em một lần, được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, lau nước mắt.
Khi mới ngồi lên lưng anh, toàn thân tôi cứng đơ, thậm chí đến thở mạnh tôi cũng không dám, chỉ sợ anh cảm thấy tôi nặng quá. Lát sau, tôi phát hiện mình đã lo lắng thừa, anh cường tráng hơn tôi tưởng rất nhiều.
Thế là, tôi áp vào lưng anh một cách thoải mái, vòng hai tay qua cổ anh, đầu khẽ kề vào vai anh.
“Em còn đau không?”
“Đau.” Thật ra tôi không thấy đau nữa rồi, nhưng tiểu ác ma trong lòng tôi lại muốn tôi phải trả lời như thế. Có lẽ đúng như Mộ Thừa Hòa nói, nhìn thấy anh lo lắng vì tôi, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
Con đường trải đá này tuy rộng hai, ba mét nhưng lại lồi lõm, gồ ghề, trời tối không có đèn, chỉ có ánh trăng và ánh đèn đường từ phía xa hắt lại để soi sáng cho nên anh đi rất chậm.
“Anh cố gắng đi ở giữa đường ấy, nhìn thấy cái gì đen đen cũng đừng giẫm vào, không chừng là rắn đấy.”
“Ừm.” Anh đáp.
“Từ nhỏ anh đã lớn lên ở thành phố nên chưa từng đi đường núi đúng không?”
“Anh đi rồi, nhưng không nhiều, hơn nữa, đều là do bố anh cõng.”
Nhắc đến bố của anh, tôi không kìm được lòng, áp mặt vào cổ anh.
“Bố anh chắc chắn là một người rất giỏi giang.”
Tôi vẫy vẫy tay với anh.
Anh thấy vậy, liền gật đầu cười rồi đứng yên chờ tôi đi đến, trầm tĩnh, ôn hòa, như nước như ngọc.
Khi từ trong doanh trại đi ra, tôi vốn cũng chỉ đi với tốc độ bình thường, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, lại không vững vàng được nữa, co chân chạy
Có điều, hai người đứng trước cổng như thế cũng không hay lắm.
Xung quanh đây đồng không mông quạnh, nhưng tôi và Trương Lệ Lệ đã khá quen thuộc địa hình nơi này nên tôi dắt Mộ Thừa Hòa đến sát đường quốc lộ.
Ở đây rất vắng, ngoại trừ thỉnh thoảng có một chiếc xe chở hàng chạy qua, còn không cũng chẳng có ai qua lại. Trời tối thế này, nếu không phải có Mộ Thừa Hòa ở đây thì một mình tôi đến cửa lớn cũng chẳng dám bước qua nữa là.
Hai chúng tôi cứ thế dạo bước trên con đường, còn dàn hàng ngang nữa.
Anh đi bên ngoài, tôi đi bên trong.
Vai của anh cao hơn vai tôi, vì thế hai chúng tôi... không thể gọi là vai kề vai.
Đối diện với anh như thế này, trong lòng tôi bỗng chốc như tĩnh lại. Tại sao anh lại nói với người khác là người nhà của tôi, mà không phải người yêu hay bạn trai? Tính khí trẻ con của tôi lại không nghe lời sai bảo, đột nhiên xuất hiện trong đầu và tính ương ngạnh lại bắt đầu giở quẻ không lý trí.
“Sao không gọi điện cho em trước?” Tôi hỏi.
“Gọi rồi, không có người nghe.” Anh giải thích.
Tôi thọc tay vào túi áo, chính xác là không mang theo điện thoại.
“Em bị cảm sao?” Anh hỏi.
“Ừm, hơi nghẹt mũi.”
“Cổ họng có đau không?”
“Không đau.”
“Nếu biết trước thì anh mang thuốc cho em rồi.”
“Em có mang thuốc dự phòng. Hơn nữa, ở đây có bác sĩ mà.” Không cần anh tốt bụng vậy đâu.
“Vậy lát nữa về nhớ uống thuốc đấy, nếu không khỏi thì phải tìm bác sĩ.” Anh nói.
“Chuyện của em, em tự biết lo.” Tôi chặn ngang câu nói của anh.
Anh càng quan tâm đến tôi như thế, tôi càng cảm thấy hình như anh đang thiếu tự tin, không kiềm chế nổi tôi đi cách anh ra một chút, để ở giữa hai chúng tôi có một khoảng trống
“Tiết Đồng.”
Tôi ậm ừ một tiếng.
“Em đang giận anh sao?” Anh hỏi.
“Không có.” Tôi không chịu thừa nhận.
“Em không thích anh đến thăm em?”
“Không phải.”
“Anh đã làm sai chuyện gì?”
“Không có.”
Mộ Thừa Hòa khẽ thở dài.
Không biết là người này đã thật sự tin lời tôi nói hay sao mà không nói thêm lời nào nữa.
Trong lòng tôi càng thêm bực bội. Tôi nói không giận là thật sự không giận sao? Chỉ số EQ của anh thấp đến vậy sao? Không nhìn ra được nỗi lòng của con gái sao? Không biết tự kiểm điểm sao? Không thể dỗ dành tôi một chút hay sao? Suy nghĩ như thế, tôi càng đi nhanh hơn, chẳng bao lâu để lại một mình Mộ Thừa Hòa đi phía sau, và rồi bụng tôi chợt đau thắt lại, không đi thêm được nữa.
Anh bước tới gần, như đã phát hiện ra sắc mặt tôi hơi khác lạ: “Em sao thế?”
“Đau bụng.” Tôi đáp.
“Vậy hãy mau về nghỉ ngơi, đừng đi nữa.”
“Ừm.” Tôi nói.
“Đi ngược lại đường cũ à?”
“Bên này có một đường tắt, đi hết đoạn này sẽ tới nơi.” Tôi tiếp tục đáp.
Anh nhìn con đường bên cạnh chưa được đổ bê tông toàn đất đá, liền nói: “Để anh cõng em.”
Tôi rất ngạc nhiên: “Em làm gì mà yếu đuối như vậy. Đi chầm chậm là được.”
Không chờ anh nói thêm, tôi liền nhảy qua cái cống nhỏ, nhảy đến con đường nhỏ bên kia. Một loạt các động tác tôi vừa thực hiện khiến tôi cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng đang muốn trào ra.
Bụng dưới bỗng nhiên co thắt, đau đến nỗi khiến tôi khó đứng thẳng
Anh vội chạy đến bên tôi, cúi người xuống, lại nói: “Mau leo lên, anh cõng em.” Hình như anh có vẻ giận rồi.
Nhưng tôi vẫn đứng yên một chỗ, không động đậy.
Còn tưởng rằng chúng tôi sẽ đứng đực ra đấy thêm một lúc nữa, không ngờ anh đột nhiên nói: “Có phải anh càng khó chịu thì em càng vui phải không?”
“Em không có.”
“Em không có sao?” Mộ Thừa Hòa thấp giọng phản bác lại tôi. “Rõ ràng em biết chỉ cần em không vui, hoặc cảm thấy không khỏe thì anh sẽ đau lòng, nhưng em vẫn cứ cứng đầu như vậy.”
“Em không có, không có, không có.” Tôi lại bắt đầu hồ đồ.
“Tiết Đồng, nếu em ghét anh, em có thể dùng cách khác để chọc giận anh, nhưng em đừng tự hành hạ bản thân mình.” Anh cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói.
“Em đâu có ghét anh!” Tôi lập tức phản bác.
Gương mặt anh vẫn mang vẻ âm u, anh không đáp lại lời tôi.
Tôi chợt cảm thấy uất ức: “Em ghét anh hồi nào? Em đâu có... Em chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, và thủ phạm làm cho em cảm thấy như vậy chính là anh, nên em muốn anh cũng phải khó chịu, ngờ đâu... ngờ đâu thấy anh khó chịu, tim em lại như bị dao cứa vậy, càng đau đớn hơn.”
Trước khi quen biết Mộ Thừa Hòa, tôi không thích khóc. Nhưng khi nói hết những lời này, tôi cảm thấy mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, nhớ lại những lần trước khi cố tình chọc giận anh, nước mắt tôi đột nhiên lại thi nhau rơi xuống.
Mộ Thừa Hòa thấy vậy, vội ôm tôi vào lòng, thì thầm: “Đang yên đang lành mà, sao lại khóc rồi. Cũng tại anh hết, tại anh cả. Em nói gì cũng được, anh không giận, anh không đau lòng nữa...”
Anh nhận hết lỗi về mình, giống như là nuông chiều dỗ dành tôi vậy.
Đã sống hai mươi mấy năm rồi, chưa bao giờ có người chiều chuộng tôi như vậy.
Lúc nhỏ, mỗi khi tôi khóc, mẹ sẽ bực dọc, bà nội sẽ mắng tôi luôn là người làm cho người khác thất vọng. Tôi không giống những đứa trẻ khác, hễ khóc là sẽ được những gì mình muốn. Dần dần, tôi không thích khóc nữa, vì vậy, tôi chưa bao giờ xem nước mắt là vũ khí hay thứ gì đó quý giá của mình.
Nhưng lúc này đây, với Mộ Thừa Hòa, lại hoàn toàn khác biệt.
Anh ôm tôi thặt chặt, giống như nước mắt của tôi chính là đòn chí mạng đánh vào điểm yếu nhất của anh.
Những con côn trùng mùa hạ xung quanh cất tiếng gọi nhau, anh cũng gọi tôi như có ý thăm dò: “Tiết Đồng?”
“Chuyện gì ạ?” Tôi cất giọng oang oang hỏi lại.
“Anh chưa cõng em bao giờ. Cho anh cõng em một lần, được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, lau nước mắt.
Khi mới ngồi lên lưng anh, toàn thân tôi cứng đơ, thậm chí đến thở mạnh tôi cũng không dám, chỉ sợ anh cảm thấy tôi nặng quá. Lát sau, tôi phát hiện mình đã lo lắng thừa, anh cường tráng hơn tôi tưởng rất nhiều.
Thế là, tôi áp vào lưng anh một cách thoải mái, vòng hai tay qua cổ anh, đầu khẽ kề vào vai anh.
“Em còn đau không?”
“Đau.” Thật ra tôi không thấy đau nữa rồi, nhưng tiểu ác ma trong lòng tôi lại muốn tôi phải trả lời như thế. Có lẽ đúng như Mộ Thừa Hòa nói, nhìn thấy anh lo lắng vì tôi, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
Con đường trải đá này tuy rộng hai, ba mét nhưng lại lồi lõm, gồ ghề, trời tối không có đèn, chỉ có ánh trăng và ánh đèn đường từ phía xa hắt lại để soi sáng cho nên anh đi rất chậm.
“Anh cố gắng đi ở giữa đường ấy, nhìn thấy cái gì đen đen cũng đừng giẫm vào, không chừng là rắn đấy.”
“Ừm.” Anh đáp.
“Từ nhỏ anh đã lớn lên ở thành phố nên chưa từng đi đường núi đúng không?”
“Anh đi rồi, nhưng không nhiều, hơn nữa, đều là do bố anh cõng.”
Nhắc đến bố của anh, tôi không kìm được lòng, áp mặt vào cổ anh.
“Bố anh chắc chắn là một người rất giỏi giang.”







0 nhận xét:
Đăng nhận xét