“Chị
bạn mới tốt nghiệp năm ngoái của khoa tôi, sau khi ra trường, đi dịch
truyện tranh của Nhật, kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó, người ta cảm
thấy giọng chị ấy hay, đưa chị ấy sang Nhật đào tạo để chị ấy lồng tiếng
Hoa cho phim Nhật đấy.”
Tôi không nhịn nổi nữa, từ giường trên nhảy xuống, lạnh lùng nói: “Phải đó, học tiếng Nhật thật là tốt biết, xem AV[3] cũng không cần phiên dịch.”
[3] Adult Vidphim người lớn.
“Tiểu Nhật ngữ” lặng thinh không nói gì.
Tôi soi gương, chải đầu, lại nói: “Bà chị đó của cậu lồng tiếng gì cho tiểu Nhật Bản vậy, có phải lúc nào cũng nói “yamete”, “kimochi” không?”
(Bây giờ là thời gian phổ cập kiến thức ngoại ngữ của Mộc Đầu: “yamete” trong tiếng Nhật tương đương với “Đừng mà” của tiếng Hoa, “kimochi” là “Sướng quá” = . =)
Mặt của “Tiểu Nhật ngữ” lập tức co giật.
Trước đây, cô nàng này rất thích khoe khoang trước mặt Tống Kỳ Kỳ, là vì Tống Kỳ Kỳ tính tình ôn hòa, không bao giờ phản bác lại, bởi thế mà cô nàng cũng càng ngày càng quá đáng. Giờ bị tôi châm chọc lại, chắc là cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi đi ăn cơm đây, thật là “hatsukashi”[4]!” Sau đó, tôi cầm hộp cơm lên che mặt, tỏ vẻ mắc cỡ rồi đi ra ngoài.
[4] Hatsukashi: tiếng Nhật, dịch ra có nghĩa là “xấu hổ quá đi mất”.
Ban đầu, tôi luôn ôm mộng gây dựng sự nghiệp màn bạc nên mới quyết chí chọn tiếng Nhật làm môn Ngoại ngữ 2, nhưng sự xuất hiện hết lần này đến lần khác của “Tiểu Nhật ngữ” đã khiến suy nghĩ này của tôi tan thành mây khói.
Chính trong lúc tôi đang cảm thấy hoang mang chưa biết quyết định thế nào thì Bạch Lâm đã mang đến một gợi ý.
“Mình muốn chọn tiếng Nga!” Bạch Lâm đứng trong phòng nói lớn.
“Tiếng Nga?” Tôi nuốt vội miếng cơm. “Cậu muốn làm người Eskimo à?”
“Tiểu Đồng…” Bạch Lâm liếc tôi một cái. “Mức độ mù đường của cậu lại trầm trọng hơn rồi, có thể kéo người Russia với người Eskimo vào làm một được sao?”
“Chẳng phải đều là “s”, “i” cả hay sao? Không phải đều ở Bắc Cực à?” Tôi cố cãi lý.
Tống Kỳ Kỳ nói xen vào: “Sao đột nhiên muốn học tiếng Nga vậy? Thời gian trước chẳng phải cậu nói muốn học tiếng Pháp cơ mà?”
Bạch Lâm cười híp mắt, nói: “Năm nay khoa cử một thầy giáo siêu đẹp trai đến dạy tiếng Nga cho chúng mình. Chính là thầy ủy viên đoàn Thanh niên đó, hôm nay, lúc thầy ấy vừa xuất hiện trong phòng ăn, tất cả sinh viên có mặt ở đó lập tức bị chinh phục.”
Chính nhờ câu nói có tính kích động ấy của Bạch Lâm, tôi đã bị lôi kéo chọn môn tiếng Nga.
3
Môn tiếng Nga một tuần có hai tiết, được xếp vào tối thứ Hai.
Không ngờ số lượng sinh viên đăng ký học tiếng Nga năm nay lại tăng vọt như thế, hoàn toàn vượt khỏi dự tính của khoa, bởi thế chúng tôi không thể không chuyển qua phòng học lớn hơn, lớp học tiếng Nga này hoàn toàn có xu thế đuổi kịp tiếng Pháp và trội hơn cả lớp tiếng Nhật, tiếng Đức.
Trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, thầy chủ nhiệm khoa tiếng Nga ưu ái đến thăm lớp, thực ra là thầy đến cổ vũ, động viên mọi người cố gắng học tập. Nhìn những học trò ham học hỏi ngồi chật cả giảng đường, thầy nghẹn ngào nói: “Các trò, nhớ năm xưa, Học viện Ngoại ngữ của chúng ta chỉ mới là khoa Ngoại ngữ, và chỉ có một chuyên ngành tiếng Nga. Lúc ấy, khắp nơi trong cả nước đều dấy lên phong trào học tiếng Nga, người không biết tiếng Nga cũng xem như mù chữ. Sau này, cùng với sự giải thể của Liên Xô, thực lực của Nga ngày càng suy yếu, có người thậm chí còn cho rằng môn tiếng Nga của chúng ta đã đi đến đường cùng. Hôm nay, nhìn thấy các em như thế này, tôi mới biết mùa xuân thứ hai của tiếng Nga lại sắp đến rồi!”
“Thầy chủ nhiệm khoa xem ra xúc động ghê!” Tôi nói: “Xúc động đến sắp khóc rồi kìa!”
“Đúng vậy. Thầy ấy mà biết được sự thật, chắc sẽ khóc ghê hơn.” Bạch Lâm nói.
Giảng viên dạy tiếng Nga tên là Trần Đình, từng du học ở Moscow, bắt đầu dạy học từ năm ngoái. Học viện Ngoại ngữ rất ít nam sinh, giảng viên nam lại càng ít, giảng viên nam trẻ tuổi thì đếm trên đầu ngón tay, cho nên, chỉ cần là thầy giáo hơi trẻ tuổi một chút, mà chưa có vợ thì quả thật là động vật quý hiếm, nếu như người đó lại có gương mặt điển trai một chút nữa thì đúng là thần tượng cấp ngôi sao quốc tế của đa số sinh viên.
Trần Đình chính là một trong số đó. Dáng người cao to, đeo cặp kính trông rất trí thức, nghe nói thầy ấy còn rất nho nhã.
Nhưng trong tiết tiếng Nga đầu tiên, khi nhìn thấy thầy ấy, tôi đã thất vọng tràn trề: “Như vậy mà cũng gọi là đẹp trai à?”
Bị người khác lừa rồi! Thật hối hận vì đã không tự mình đi kiểm chứng.
Bạch Lâm nói, hai mắt sáng lấp lánh: “Như thế còn không đẹp trai ư? Cậu thử nói cho mình nghe xem một người đẹp trai là thế nào?”
Tôi lấy ví tiền, rút tấm hình trong đó ra, nói: “Người này mới là người đẹp trai nhất thế giới.”
Bạch Lâm vô cùng hào hứng cầm tấm hình xem. Bức ảnh chụp hai người, đứng bên cạnh tôi là một người trung niên mập mạp, trắng trẻo với cái bụng bia nhô ra, gương mặt tươi cười vui vẻ như Phật Di Lặc.
“Thôi, đừng có mà lấy tư thế oai hùng của bố cậu ra để chế giễu tụi này nữa.” Bạch Lâm nói chẳng nể nang: “Cũng chẳng biết là hình tượng của bố cậu quá vĩ đại, hay là toàn bộ tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thẩm mỹ quan của cậu có vấn đề đây?”
“Cậu mới là tam quan có vấn đề ấy.” Tôi luôn cảm thấy đàn ông phải như bố tôi mới được gọi là đẹp trai.
Trần Đình đứng trên bục giảng, nói: “Tôi là người không có thói quen điểm danh. Tôi luôn cảm thấy nếu phải dùng cách điểm danh để duy trì số lượng sinh viên đến lớp thì thật là việc rất đáng buồn.”
Bên dưới có nam sinh lén vỗ tay.
“Nếu các bạn cảm thấy tôi giảng bài tẻ nhạt, hoặc có chuyện đột xuất thì có thể không đến, cũng không cần phải xin phép, nhưng…” Trần Đình mỉm cười. “Đã đến rồi thì phải trăm phần trăm nghiêm túc.”
Thật ra, môn Ngoại ngữ 2 này và những môn đại cương kia đều là những môn học bắt buộc, có chút cảm giác vô bổ, chẳng mang lại lợi ích gì. Nhưng Trần Đình là người rất kiên nhẫn, làm việc cũng vô cùng trách nhiệm. Lớp học mở đầu với ba mươi ba chữ cái tiếng Nga, bắt đầu cuộc sống Anh - Nga lẫn lộn.
Sau giờ tự học, tôi và Bạch Lâm xách ấm đi lấy nước, trên đường đi, bất ngờ bắt gặp tên Chung Cường hại tôi phải chịu oan ức đang học ở lớp kế bên.
Tôi dùng ánh mắt lạnh như băng lườm cậu ta một cái.
“Tiểu Đồng à, về sau cậu cũng có bị sao đâu, cậu tha cho tôi đi mà!” Chung Cường nói.
“Hừ… Tiểu Đồng, Tiểu Đồng là để cậu gọi sao?” Bạch Lâm mắng. “Loại đàn ông không có trách nhiệm, mặc kệ cậu ta đi.” Dứt lời, Bạch Lâm liền kéo tôi đi.
ên đường đi, Bạch Lâm nói với tôi: “Ông thầy bắt cậu lần trước xem ra cũng tốt đó chứ, chẳng làm gì cậu cả, mà sao tụi mình chưa từng gặp thầy ấy trong trường nhỉ?”
“Có phải là thầy giáo hay không còn chưa chắc ấy chứ. Nhìn dáng vẻ của lão y như là du côn, không chừng còn là một tên giả mạo.”
Mặc dù sự việc đã trôi qua được hai tháng, nhưng hễ nhắc đến ông thầy ấy là tôi lại thấy tức tối.
Tiết học của Trần Đình quả nhiên rất thú vị, thầy ấy cũng rất vui tính. Nhưng sức hút của giáo viên nói thế nào thì cũng vẫn không bằng chốn phồn hoa và phòng game online bên ngoài. Qua một tháng, sau khi tất cả sinh viên phát hiện thầy thật sự không điểm danh thì bắt đầu trốn tiết.
Nào ngờ hôm nay, bảy giờ một phút, Trần Đình chưa đến.
Bảy giờ năm phút, Trần Đình vẫn chưa đến.
Trong phòng học, mọi người bắt đầu rù rì to nhỏ.
“Không phải là quên rồi chứ?” Có người hỏi.
“Không thể thế được, chẳng phải mọi lần thầy Trần đến rất đúng giờ sao?” Có người nói.
Trong lúc tiếng ồn ào, huyên náo trong lớp càng lúc càng to thì một người đàn ông bước vào. Người đó, tay kẹp một quyển sách, thong dong bước lên bục giảng, rồi nhìn xuống lớp học, khẽ nở nụ cười: “Thầy Trần có việc không lên lớp được, tôi đến dạy thay, không ngờ phòng học lại khó tìm đến vậy.”
Toàn bộ nữ sinh trong lớp bị vẻ ngoài của người này hớp hồn, ngồi thừ cả ra… ngoại trừ tôi!
Tôi nắm chặt tay, đột nhiên nhớ đến câu tục ngữ: “Gặp được kẻ thù, muốn lòi con mắt.” Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là ông thầy giả mạo sau khi bắt quả tang tôi quay bài xong đã biến mất tăm mất tích trong trường như một làn khói trắng.
Giờ đây, đúng thật là lê gót khắp hang cùng ngõ hẻm tìm không thấy, khi tìm được lại chẳng tốn chút hơi sức.
“Thầy Trần tạm thời đi công tác xa, tôi sẽ thay thầy Trần dạy các em môn tiếng Nga.” Người đó nói.
Có nữ sinh giơ tay lên: “Thưa thầy, thầy dạy môn tiếng Nga sao? Sao chúng em chưa từng thấy thầy?”
Tôi, ý của bạn đó là: “Thầy ơi, nếu như thầy là giảng viên của Học viện Ngoại ngữ, vậy thì thầy đã trốn khỏi vòng điều tra của tụi em bằng cách nào thế?”
Người đó nói: “Không phải, tôi không phải giảng viên tiếng Nga.”
Mọi người đồng thanh “ồ” lên một tiếng.
“Không phải dạy tiếng Nga mà cũng dám nói là đến dạy thay.” Tôi nói, đầy vẻ oán hận.
“Nhưng mà…” Người đó ngừng lại. “Tôi từng sống ở Nga sáu, bảy năm, chắc là trình độ cũng không kém thầy Trần của các em đâu.”
Mọi người lại “ồ” lên một tiếng, ý nghĩa hoàn toàn khác với tiếng “ồ” lúc nãy.
Tôi bĩu môi, đúng là kiêu căng.
Tôi không nhịn nổi nữa, từ giường trên nhảy xuống, lạnh lùng nói: “Phải đó, học tiếng Nhật thật là tốt biết, xem AV[3] cũng không cần phiên dịch.”
[3] Adult Vidphim người lớn.
“Tiểu Nhật ngữ” lặng thinh không nói gì.
Tôi soi gương, chải đầu, lại nói: “Bà chị đó của cậu lồng tiếng gì cho tiểu Nhật Bản vậy, có phải lúc nào cũng nói “yamete”, “kimochi” không?”
(Bây giờ là thời gian phổ cập kiến thức ngoại ngữ của Mộc Đầu: “yamete” trong tiếng Nhật tương đương với “Đừng mà” của tiếng Hoa, “kimochi” là “Sướng quá” = . =)
Mặt của “Tiểu Nhật ngữ” lập tức co giật.
Trước đây, cô nàng này rất thích khoe khoang trước mặt Tống Kỳ Kỳ, là vì Tống Kỳ Kỳ tính tình ôn hòa, không bao giờ phản bác lại, bởi thế mà cô nàng cũng càng ngày càng quá đáng. Giờ bị tôi châm chọc lại, chắc là cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi đi ăn cơm đây, thật là “hatsukashi”[4]!” Sau đó, tôi cầm hộp cơm lên che mặt, tỏ vẻ mắc cỡ rồi đi ra ngoài.
[4] Hatsukashi: tiếng Nhật, dịch ra có nghĩa là “xấu hổ quá đi mất”.
Ban đầu, tôi luôn ôm mộng gây dựng sự nghiệp màn bạc nên mới quyết chí chọn tiếng Nhật làm môn Ngoại ngữ 2, nhưng sự xuất hiện hết lần này đến lần khác của “Tiểu Nhật ngữ” đã khiến suy nghĩ này của tôi tan thành mây khói.
Chính trong lúc tôi đang cảm thấy hoang mang chưa biết quyết định thế nào thì Bạch Lâm đã mang đến một gợi ý.
“Mình muốn chọn tiếng Nga!” Bạch Lâm đứng trong phòng nói lớn.
“Tiếng Nga?” Tôi nuốt vội miếng cơm. “Cậu muốn làm người Eskimo à?”
“Tiểu Đồng…” Bạch Lâm liếc tôi một cái. “Mức độ mù đường của cậu lại trầm trọng hơn rồi, có thể kéo người Russia với người Eskimo vào làm một được sao?”
“Chẳng phải đều là “s”, “i” cả hay sao? Không phải đều ở Bắc Cực à?” Tôi cố cãi lý.
Tống Kỳ Kỳ nói xen vào: “Sao đột nhiên muốn học tiếng Nga vậy? Thời gian trước chẳng phải cậu nói muốn học tiếng Pháp cơ mà?”
Bạch Lâm cười híp mắt, nói: “Năm nay khoa cử một thầy giáo siêu đẹp trai đến dạy tiếng Nga cho chúng mình. Chính là thầy ủy viên đoàn Thanh niên đó, hôm nay, lúc thầy ấy vừa xuất hiện trong phòng ăn, tất cả sinh viên có mặt ở đó lập tức bị chinh phục.”
Chính nhờ câu nói có tính kích động ấy của Bạch Lâm, tôi đã bị lôi kéo chọn môn tiếng Nga.
3
Môn tiếng Nga một tuần có hai tiết, được xếp vào tối thứ Hai.
Không ngờ số lượng sinh viên đăng ký học tiếng Nga năm nay lại tăng vọt như thế, hoàn toàn vượt khỏi dự tính của khoa, bởi thế chúng tôi không thể không chuyển qua phòng học lớn hơn, lớp học tiếng Nga này hoàn toàn có xu thế đuổi kịp tiếng Pháp và trội hơn cả lớp tiếng Nhật, tiếng Đức.
Trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, thầy chủ nhiệm khoa tiếng Nga ưu ái đến thăm lớp, thực ra là thầy đến cổ vũ, động viên mọi người cố gắng học tập. Nhìn những học trò ham học hỏi ngồi chật cả giảng đường, thầy nghẹn ngào nói: “Các trò, nhớ năm xưa, Học viện Ngoại ngữ của chúng ta chỉ mới là khoa Ngoại ngữ, và chỉ có một chuyên ngành tiếng Nga. Lúc ấy, khắp nơi trong cả nước đều dấy lên phong trào học tiếng Nga, người không biết tiếng Nga cũng xem như mù chữ. Sau này, cùng với sự giải thể của Liên Xô, thực lực của Nga ngày càng suy yếu, có người thậm chí còn cho rằng môn tiếng Nga của chúng ta đã đi đến đường cùng. Hôm nay, nhìn thấy các em như thế này, tôi mới biết mùa xuân thứ hai của tiếng Nga lại sắp đến rồi!”
“Thầy chủ nhiệm khoa xem ra xúc động ghê!” Tôi nói: “Xúc động đến sắp khóc rồi kìa!”
“Đúng vậy. Thầy ấy mà biết được sự thật, chắc sẽ khóc ghê hơn.” Bạch Lâm nói.
Giảng viên dạy tiếng Nga tên là Trần Đình, từng du học ở Moscow, bắt đầu dạy học từ năm ngoái. Học viện Ngoại ngữ rất ít nam sinh, giảng viên nam lại càng ít, giảng viên nam trẻ tuổi thì đếm trên đầu ngón tay, cho nên, chỉ cần là thầy giáo hơi trẻ tuổi một chút, mà chưa có vợ thì quả thật là động vật quý hiếm, nếu như người đó lại có gương mặt điển trai một chút nữa thì đúng là thần tượng cấp ngôi sao quốc tế của đa số sinh viên.
Trần Đình chính là một trong số đó. Dáng người cao to, đeo cặp kính trông rất trí thức, nghe nói thầy ấy còn rất nho nhã.
Nhưng trong tiết tiếng Nga đầu tiên, khi nhìn thấy thầy ấy, tôi đã thất vọng tràn trề: “Như vậy mà cũng gọi là đẹp trai à?”
Bị người khác lừa rồi! Thật hối hận vì đã không tự mình đi kiểm chứng.
Bạch Lâm nói, hai mắt sáng lấp lánh: “Như thế còn không đẹp trai ư? Cậu thử nói cho mình nghe xem một người đẹp trai là thế nào?”
Tôi lấy ví tiền, rút tấm hình trong đó ra, nói: “Người này mới là người đẹp trai nhất thế giới.”
Bạch Lâm vô cùng hào hứng cầm tấm hình xem. Bức ảnh chụp hai người, đứng bên cạnh tôi là một người trung niên mập mạp, trắng trẻo với cái bụng bia nhô ra, gương mặt tươi cười vui vẻ như Phật Di Lặc.
“Thôi, đừng có mà lấy tư thế oai hùng của bố cậu ra để chế giễu tụi này nữa.” Bạch Lâm nói chẳng nể nang: “Cũng chẳng biết là hình tượng của bố cậu quá vĩ đại, hay là toàn bộ tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thẩm mỹ quan của cậu có vấn đề đây?”
“Cậu mới là tam quan có vấn đề ấy.” Tôi luôn cảm thấy đàn ông phải như bố tôi mới được gọi là đẹp trai.
Trần Đình đứng trên bục giảng, nói: “Tôi là người không có thói quen điểm danh. Tôi luôn cảm thấy nếu phải dùng cách điểm danh để duy trì số lượng sinh viên đến lớp thì thật là việc rất đáng buồn.”
Bên dưới có nam sinh lén vỗ tay.
“Nếu các bạn cảm thấy tôi giảng bài tẻ nhạt, hoặc có chuyện đột xuất thì có thể không đến, cũng không cần phải xin phép, nhưng…” Trần Đình mỉm cười. “Đã đến rồi thì phải trăm phần trăm nghiêm túc.”
Thật ra, môn Ngoại ngữ 2 này và những môn đại cương kia đều là những môn học bắt buộc, có chút cảm giác vô bổ, chẳng mang lại lợi ích gì. Nhưng Trần Đình là người rất kiên nhẫn, làm việc cũng vô cùng trách nhiệm. Lớp học mở đầu với ba mươi ba chữ cái tiếng Nga, bắt đầu cuộc sống Anh - Nga lẫn lộn.
Sau giờ tự học, tôi và Bạch Lâm xách ấm đi lấy nước, trên đường đi, bất ngờ bắt gặp tên Chung Cường hại tôi phải chịu oan ức đang học ở lớp kế bên.
Tôi dùng ánh mắt lạnh như băng lườm cậu ta một cái.
“Tiểu Đồng à, về sau cậu cũng có bị sao đâu, cậu tha cho tôi đi mà!” Chung Cường nói.
“Hừ… Tiểu Đồng, Tiểu Đồng là để cậu gọi sao?” Bạch Lâm mắng. “Loại đàn ông không có trách nhiệm, mặc kệ cậu ta đi.” Dứt lời, Bạch Lâm liền kéo tôi đi.
ên đường đi, Bạch Lâm nói với tôi: “Ông thầy bắt cậu lần trước xem ra cũng tốt đó chứ, chẳng làm gì cậu cả, mà sao tụi mình chưa từng gặp thầy ấy trong trường nhỉ?”
“Có phải là thầy giáo hay không còn chưa chắc ấy chứ. Nhìn dáng vẻ của lão y như là du côn, không chừng còn là một tên giả mạo.”
Mặc dù sự việc đã trôi qua được hai tháng, nhưng hễ nhắc đến ông thầy ấy là tôi lại thấy tức tối.
Tiết học của Trần Đình quả nhiên rất thú vị, thầy ấy cũng rất vui tính. Nhưng sức hút của giáo viên nói thế nào thì cũng vẫn không bằng chốn phồn hoa và phòng game online bên ngoài. Qua một tháng, sau khi tất cả sinh viên phát hiện thầy thật sự không điểm danh thì bắt đầu trốn tiết.
Nào ngờ hôm nay, bảy giờ một phút, Trần Đình chưa đến.
Bảy giờ năm phút, Trần Đình vẫn chưa đến.
Trong phòng học, mọi người bắt đầu rù rì to nhỏ.
“Không phải là quên rồi chứ?” Có người hỏi.
“Không thể thế được, chẳng phải mọi lần thầy Trần đến rất đúng giờ sao?” Có người nói.
Trong lúc tiếng ồn ào, huyên náo trong lớp càng lúc càng to thì một người đàn ông bước vào. Người đó, tay kẹp một quyển sách, thong dong bước lên bục giảng, rồi nhìn xuống lớp học, khẽ nở nụ cười: “Thầy Trần có việc không lên lớp được, tôi đến dạy thay, không ngờ phòng học lại khó tìm đến vậy.”
Toàn bộ nữ sinh trong lớp bị vẻ ngoài của người này hớp hồn, ngồi thừ cả ra… ngoại trừ tôi!
Tôi nắm chặt tay, đột nhiên nhớ đến câu tục ngữ: “Gặp được kẻ thù, muốn lòi con mắt.” Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là ông thầy giả mạo sau khi bắt quả tang tôi quay bài xong đã biến mất tăm mất tích trong trường như một làn khói trắng.
Giờ đây, đúng thật là lê gót khắp hang cùng ngõ hẻm tìm không thấy, khi tìm được lại chẳng tốn chút hơi sức.
“Thầy Trần tạm thời đi công tác xa, tôi sẽ thay thầy Trần dạy các em môn tiếng Nga.” Người đó nói.
Có nữ sinh giơ tay lên: “Thưa thầy, thầy dạy môn tiếng Nga sao? Sao chúng em chưa từng thấy thầy?”
Tôi, ý của bạn đó là: “Thầy ơi, nếu như thầy là giảng viên của Học viện Ngoại ngữ, vậy thì thầy đã trốn khỏi vòng điều tra của tụi em bằng cách nào thế?”
Người đó nói: “Không phải, tôi không phải giảng viên tiếng Nga.”
Mọi người đồng thanh “ồ” lên một tiếng.
“Không phải dạy tiếng Nga mà cũng dám nói là đến dạy thay.” Tôi nói, đầy vẻ oán hận.
“Nhưng mà…” Người đó ngừng lại. “Tôi từng sống ở Nga sáu, bảy năm, chắc là trình độ cũng không kém thầy Trần của các em đâu.”
Mọi người lại “ồ” lên một tiếng, ý nghĩa hoàn toàn khác với tiếng “ồ” lúc nãy.
Tôi bĩu môi, đúng là kiêu căng.







0 nhận xét:
Đăng nhận xét