Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 42

Lý sư huynh lắc đầu, cười khổ.

Mộ Hải lại nói: “Anh có một người họ hàng cũng dạy môn Vật Lý trong trường của các em, rất nổi tiếng, tên là Mộ Thừa Hòa.” Lời vừa dứt, ngoài Lưu Khải, cả năm chúng tôi đều sững người.

“Anh là họ hàng của thầy Mộ?” Bạch Lâm hỏi trước.

“Sao trước đây chưa từng nghe anh nói?” Triệu Hiểu Đường là người thứ hai.

“Là họ hàng thế nào?” Tống Kỳ Kỳ là người hỏi thứ ba.

“Mấy em...” Mộ Hải nói. “Hình như đều rất kinh ngạc.”

Lưu Khải không biết chuyện gì nên tốt bụng giải thích: “Thầy Mộ là giáo sư dạy Lý sư huynh, cũng từng dạy môn tiếng Nga cho Tiết Đồng.”

Chỉ có Lý sư huynh là hướng mắt qua bên trái nhìn chúng tôi, rồi lại quay sang bên phải nhìn Lưu Khải và Mộ Hải, bị kẹp ở giữa, nét mặt của anh ấy khá phức tạp.

Bạch Lâm lén nhìn Lý sư huynh ra dấu hiệu gì đó.

“Anh và thầy Mộ là anh em họ gần ư?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Không phải, anh làm gì có phúc phận đó. Anh ấy là cháu ngoại của cháu trai của ông nội bố anh.”

Anh ấy nói xong, cả bàn chúng tôi đều lặng im.

Cuối cùng, Triệu Hiểu Đường dũng cảm đáp lại: “Cái quan hệ mà anh nói cũng giống như không nói, chẳng hiểu gì cả.”

Mộ Hải suy nghĩ một lúc rồi giải thích bằng một phương thức khác: “Ông ngoại của anh ấy và ông nội của anh có cùng một ông nội.”

“À!!!” Mặc dù mọi người đều đã ồ lên, còn cùng gật đầu nữa, nhưng tôi đoán chắc là họ cũng có cảm giác giống tôi thôi, đều không hiểu gì cả.

Một lúc sau, Tống Kỳ Kỳ đặt ra câu hỏi: “Ông ngoại của thầy và ông nội của anh là anh em chú bác, vậy sao hai người lại mang cùng một họ?”

“Mộ Thừa Hòa theo họ của mẹ mà.” Mộ Hải nói.

Lý sư huynh chủ động đứng ra giải thích: “Bố của thầy Mộ trước đây là giáo sư của trường chúng em, nhưng đã qua đời từ rất sớm, vì thế mà sau này thầy mới theo họ của mẹ chăng?”

Về chuyện của bố mình, trước đây Mộ Thừa Hòa từng chính miệng nói với tôi, do đó suy đoán của tôi và Lý sư huynh là giống nhau.

Ngờ đâu Mộ Hải lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải, từ nhỏ anh ấy đã họ Mộ. Gia đình của anh ấy... y dà… vài ba câu thì nói không hết đâu, người như chúng ta sao có thể hiểu được.”

Sau bữa cơm, Mộ Hải trả tiền xong, đi ra thì phát hiện tôi đang đứng một mình ngoài cửa, tay cầm túi xách của những người còn lại.

“Mọi người đâu cả rồi?” Anh ấy hỏi.

“Đi vệ sinh rồi ạ.”

Mộ Hải nghe xong cười hì hì.

Chiều cao của anh ấy và Mộ Thừa Hòa ngang ngửa nhau, nhưng gương mặt chẳng giống nhau chút nào. Thật không thể ngờ họ mang cùng một họ, mà còn là họ hàng.

Đột nhiên, tôi bất giác đặt ra câu hỏi: “Ngày thường anh và thầy Mộ có thân nhau không?”

“Không thân lắm.”

Đương nhiên không phải là rất quen thuộc, nếu không thì một năm trước đây chúng tôi đã không nhắc đến cái tên Mộ Dung Thừa Hòa này.

Thấy tôi dùng ánh mắt trông chờ nhìn anh ấy, Mộ Hải bổ sung thêm: “Thỉnh thoảng vào các dịp lễ tết, cả nhà họp lại dùng bữa cơm thì có gặp anh ấy. Nhưng hễ có mặt anh ấy thì bọn trẻ con trong nhà rất náo nhiệt, vui vẻ.”

“Vậy sao?”

“Anh ấy là người có lòng kiên nhẫn đối với người khác, tính tình lại tốt. Trong đầu không biết chứa bao nhiêu thứ, anh ấy mà kể chuyện thì y như rằng sẽ làm bọn trẻ ngẩn cả người.”

Tôi không nhịn được cười, chợt nhớ đến Bành Vũ, nhớ đến nét mặt sùng bái của nó mỗi khi nhắc đến Mộ Thừa Hòa.

6

Mộ Hải lại nói: “Ở trường các em, anh ấy chắc là được sinh viên rất yêu thích phải không, đẹp trai thế cơ mà.”

Tôi nói không tự nhiên lắm: “Phải đấy, thầy ấy giảng bài rất thú vị.”

Bất chợt, Mộ Hải cảm thán: “Thật ra, trưởng thành trong một gia đình như thế mà anh ấy còn có được tính cách như vậy, thật là không dễ dàng.”

Tôi ngẩn ngơ:“Tại sao?”

“Tụi em không biết gì ư?” Mộ Hải hỏi lại.

Tôi lắc đầu sững sờ. Thế là, Mộ Hải đã dùng vài ba câu để khái quát ngắn gọn lịch sử cách mạng của ông ngoại của Mộ Thừa Hòa, và lịch sử tham chính của mẹ của anh ấy. Tiếp đó còn bổ sung: “Mẹ anh ấy là điển hình của người phụ nữ mạnh mẽ và hết mình vì công việc, vì thế trước khi bố anh ấy qua đời, phần lớn thời gian anh ấy đều ở cùng bố.”

“Bố của thầy Mộ trước đây cũng là giáo sư trong trường em.”

Mộ Hải nói: “Nếu như không qua đời sớm như vậy, giờ đây bố của anh ấy chắc chắn cũng là một người rất đáng nể.”

“Vậy...” Tôi nói. “Chắc chắn là thầy Mộ rất giống bố của mình?”

“Gương mặt có giống hay không thì anh không nhớ nữa. Tính cách thì có hơi giống, mà... cũng không phải giống lắm.” Khi nói những lời ấy, sắc mặt của Mộ Hải rất kỳ lạ, không biết có phải đang cố nhớ lại điều gì đó hay không.

Khi tôi muốn hỏi tiếp nữa thì mọi người từ trong quán ăn đã trở ra.

Trở về ký túc xá, tôi mở máy vi tính tra cứu tên của mẹ của Mộ Thừa Hòa, trang web nhảy ra rất nhiều tin tức liên quan. Trong đó có một tấm hình nói về cuộc thăm viếng cán bộ đã về hưu ở một huyện xa của thành phố A. Người phụ nữ đi đầu trong chiếc áo màu lục đậm, mái tóc ngắn mạnh mẽ, chính là mẹ của Mộ Thừa Hòa.

Thật không ngờ trước đây tôi đã từng gặp bà ấy.

Năm đó, tôi đã lên khán đài nhận giải thay bố tôi. Người trao tặng chiếc huân chương biểu dương nặng trĩu đó chhính là bà ấy.

Tôi đặc biệt ấn tượng với người này.

Tôi xem lại đoạn phim tư liệu liên quan đến bố, tôi xem lại hình ảnh của bố trước giây phút ra đi và tình cảnh khi họ cứu bố. Tôi đứng trước micro trên khán đài, sớm đã khóc không thành tiếng.

Sau đó, có một người phụ nữ tiến tới, trao giải cho tôi, khi ôm tôi vào lòng, bà ấy đã nói nhỏ bên tai tôi: “Con à, con phải kiên cường.”

Mãi cho đến khi bước xuống sân khấu, tôi mới nhìn rõ gương mặt của bà ấy.

Có thể nào... lúc ấy Mộ Thừa Hòa cũng có mặt?

Hoặc là anh ấy đã nhìn thấy cô gái được mẹ mình ôm vào lòng thông qua tivi. Bởi thế trong những ngày tháng sau đó, thầy mới quan tâm đến tôi như vậy?

“Cậu đang xem gì vậy?” Bạch Lâm chợt chồm qua nhìn màn hình vi tính của tôi. “Sao lại ngồi thẫn thờ thế này?”

“Không có gì.” Tôi hốt hoảng tắt trình duyện web.

Cho dù ý định ban đầu của thầy là gì, cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi càng tìm hiểu thì chỉ càng chứng minh rằng trước đây mình đã quá đa tình thôi.

Đèn tắt, chúng tôi trở về giường của mình, báo cáo lại ấn tượng về Mộ Hải với Triệu Hiểu Đường.

“Chín chắn hơn chúng ta.” Tống Kỳ Kỳ nói.

“Hơi khờ khạo, còn có chút si đần.” Bạch Lâm vừa nói vừa cười.

Ngay lập tức, tôi nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹt, Bạch Lâm “ây da” một tiếng: “Triệu Hiểu Đường! Cậu làm gì mà ném gối vào mình chứ?”

“Đồ xấu xa không thể nói được câu nào tử tế!” Triệu Hiểu Đường “hừ” lạnh một tiếng.

“Còn chưa làm vợ người ta mà đã bênh chầm chập, không cho mình nói xấu người đàn ông của cậu rồi sao?” Bạch Lâm nghiến răng cãi lại.

“Được rồi, được rồi, tới phiên Tiết Đồng.” Tống Kỳ Kỳ ra mặt ổn định trật tự.

“Mình cảm thấy Mộ Hải là người tốt.” Tôi nói.

ngồi bật dậy, cười hì hì nói: “Tiết Đồng à, cậu như thế này là yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, cậu nhìn Mộ Thừa Hòa thuận mắt, rồi coi như cả nhà họ hàng của thầy cũng thuận mắt nốt.”

Tống Kỳ Kỳ nói: “Tiểu Bạch, cậu đừng nói lung tung nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

Bạch Lâm hỏi: “Chuyện nghiêm túc gì?”

Tống Kỳ Kỳ nói: “Hỏi Tiết Đồng.”

Tôi nói: “Hỏi mình cái gì?”

Bạch Lâm tiếp lời: “Cậu nói xem, còn ai nữa ngoài Mộ Thừa Hòa? Hôm nay suýt nữa đã lộ tẩy ở trước mặt Lưu Khải rồi. Mình cảm thấy hình như Lý sư huynh nhà mình đã nhìn ra được điều gì rồi.”

Triệu Hiểu Đường nói: “Mình dám thề mình không nói gì với Mộ Hải hết.”

Tống Kỳ Kỳ nói: “Tiết Đồng, cậu thật lòng muốn qua lại với Lưu Khải chứ?”

Tôi không nói gì, Bạch Lâm đã tiếp lời: “Đó là điều đương nhiên, mình hiểu Tiểu Đồng, cậu ấy tuyệt đối không phải loại người đứng núi này trông núi nọ.”

Tôi nói: “Mình... mình cũng không biết nữa. Mình không biết mình có yêu Lưu Khải hay không, tóm lại mình cảm thấy cậu ấy tốt với mình, mình phải tốt với cậu ấy hơn nữa.”

Bạch Lâm nói: “Vậy là đúng rồi. Nói chung bắt đầu từ hôm nay, chuyện của Tiết Đồng và Mộ Thừa Hòa chỉ giấu trong lòng của bốn chúng ta thôi, mãi mãi cũng không được nói ra, kể cả bạn trai của mình.”

“Ừm.”

“Được.”


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét