Lúc
trước, nghe người ta nói tiếng Nga và tiếng Đức rất giống nhau, vì khi
nghe đều không có cảm giác êm ái, nhẹ nhàng như tiếng Pháp.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy hai ngôn ngữ này đều rất phù hợp với giọng nam. Khi âm xát được phát qua cổ họng, người nghe có một cảm giác vững vàng và đôn hậu.
Tôi nhắm mắt, cơ hồ đắm chìm trong tiếng ngôn ngữ nước ngoài này.
Lần đầu tiên vào lớp, lão nói lão từng sống ở Nga bảy, tám năm. Nhưng mà du học lâu như vậy sao?
Lão tay phải cầm sách, tay trái để trong túi quần, bờ môi mỏng khép mở đọc bài, chân bước chầm chậm. Đi đến bàn của tôi, lão rút tay trái ra, khẽ gõ gõ lên bàn, nhắc nhở tôi, sau đó tiếp tục đi ra phía sau.
Lúc này tôi mới biết Bạch Lâm và các bạn khác đều đã lật sang trang mới rồi, chỉ có tôi vẫn còn ngồi nhìn trang cũ. Xấu hổ quá, tôi vội vàng lật sang trang kế tiếp.
Chiều thứ Ba, tôi không có tiết.
Vừa đúng lúc Lý sư huynh của Bạch Lâm tổ chức sinh nhật nên mời chúng tôi đến một quán lẩu nổi tiếng ở gần trụ sở chính của trường. Sư huynh rất tốt với Bạch Lâm, nhưng Bạch Lâm giống như quả đỗ xanh vậy, kiểu nào cũng không chịu.
Hôm nay, nếu tôi không đi thì Bạch Lâm cũng nhất định không chịu đi. Từ đó có thể thấy, tuy tôi chỉ là một cái đèn, nhưng lại là cái đèn tốt bụng thắp sáng cho cuộc sống của người khác.
Quán lẩu rất náo nhiệt, đặc biệt là trong giai đoạn tuyết rơi thế này, ăn lẩu là một việc được ưu ái nhất.
Ăn uống no nê, bụng căng tròn, ba người chúng tôi định đi dạo quanh khuôn viên của trụ sở chính trong gió rét cắt da cắt thịt.
Đi tới cổng trường, tôi mới biết hóa ra trong tháng hàng không Nga lần trước, trường chúng tôi cũng có chương trình hưởng ứng. Tại cửa phía đông – nơi đông vui nhất của trường – có treo băng rôn rất to với dòng chữ đỏ: “Nhiệt liệt hoan nghênh chuyên gia hàng không đến trường chúng ta chỉ đạo học thuật”, sau đó còn có dòng dịch sang tiếng Anh và tiếng Nga.
Cửa Đông có một bảng thông báo, trên đó thường đăng đủ loại các tin tức học thuật.
Lúc này, bên trong tấm kính ấy, có một thông báo tọa đàm rất lớn.
“Buổi giao lưu học thuật tháng hàng không – Chuyên đề bàn về thiết kế tối ưu hóa tính đàn hồi khí động trong đuôi cánh hình chữ T.”
Có một dòng chữ ngắt xuống bên dưới.
“Người giảng bài: Mộ Thừa Hòa”
“Mộ Thừa Hòa?” Hai chúng tôi nhìn nhau, cùng kêu lên kinh ngạc, sau đó cố dán mắt vào tấm kính như muốn tìm ra một chút manh mối.
“Hai em cũng biết thầy Mộ?” Lý sư huynh của khoa Vật lý nói xen vào.
“Thầy dạy thay môn tiếng Nga của chúng em cũng tên như thế.” Bạch Lâm khôi phục thần trí sớm hơn tôi một chút, nói với Lý sư huynh.
“Ồ! Vậy thì trùng hợp thật, không sai một chữ nào sao?”
“Phải.” Tôi gật đầu.
Tôi nhớ Mộ Thừa Hòa từng viết tên mình lên bảng khi tự giới thiệu, không thể nhầm được.
“Chẳng lẽ trường chúng ta có hai giảng viên cùng tên cùng họ?” Lý sư huynh chỉnh lại cặp kính dày.
“Dáng người cao cỡ này…” Bạch Lâm đưa tay lên làm dấu. “Gương mặt…”
Đến lúc miêu tả gương mặt, Bạch Lâm nhíu mày, có chút ngập ngừng, không biết có phải là đang lùng tìm trong từ điển của cô ấy cái thành ngữ tôi từng nói dùng để hình dung nụ cười rất đẹp hay không.
“Gương mặt thế nào?” Lý sư huynh cũng tò mò truy hỏi.
Bạch Lâm bực bội nói: “Tóm lại là, cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, hấp dẫn hơn anh.
Tôi đoán chắc trái tim của Lý sư huynh bị tổn thương rồi, hơn nữa còn chảy máu ròng ròng.
Tôi nói: “Thầy của chúng em nói thầy từng sống ở Nga rất nhiều năm.”
Lý sư huynh lập tức nói: “Đúng, thầy Mộ từng học đại học ở Nga.”
Tôi không cam tâm, hỏi tiếp: “Mắt mí lót? Da trắng trắng? Lúc cười khóe môi sẽ cong lên? Đi xe CR-V?”
Lý sư huynh nói như đinh đóng cột: “Chúng ta đang miêu tả cùng một người. Thầy là thầy giáo trong Viện nghiên cứu Lực học thể lỏng của trường chúng ta.”
Vừa nghe xong câu kết luận này, tôi lập tức hóa đá.
Đúng là Mộ Thừa Hòa.
Có thể nào chứ?!
“Không phải chứ?” Bạch Lâm cũng gào lên bi thương nhưng hai mắt lại sáng long lanh.
Sau đó, Lý sư huynh kể cho chúng tôi biết về con người khác của Mộ Thừa Hòa.
“Hai em không biết thầy ấy cũng phải thôi. Nghe nói trước đây, rất nhiều báo chí đều có bài viết về thầy, nhưng những năm gần đây thầy rất im hơi lặng tiếng, do đó những người biết về thầy cũng ít đi.
Trước đây, có một bài báo từng viết chỉ số IQ của thầy rất cao. Năm mười bốn tuổi đã học xong chương trình cấp ba, đại khái là vì chế độ giáo dục trong nước còn hạn chế, thầy đã học đại học bên Nga, chuyên ngành Lực thể lỏng, hai mươi mốt tuổi viết luận văn về vận tốc siêu âm thanh và đạt giải Zhukovsky[8], đây là giải thưởng vật lý cao nhất của Nga, hai mươi ba tuổi thầy đã nhận được bằng tiến sĩ Vật lý học. Sau đó, thầy về trường chúng ta, hai năm sau lại quay trở lại Nga một thời gian, hình như Viện nghiên cứu Tupolev mời thầy tham gia hoạt động gì đó.”
[8] Zhukovsky (1847 – 1921): nhà toán học, vật lý học người Nga. Ông là người đặt nền móng cho ngành khí động học Nga.
Nghe Lý sư huynh kể rất nhiều chuyện, tôi có chút ấn tượng với cái tên Tupolev này, liền hỏi: “Có phải đó là một viện nghiên cứu thiết kế máy bay ở Nga không?”
“Đúng!” Lý sư huynh nói: “Đó là một trong những viện nghiên cứu thiết kế máy bay vận chuyển hàng đầu thế giới.
“Lực thể lỏng và máy bay thì có quan hệ gì?” Bạch Lâm chớp chớp mắt hỏi.
“Động lực học không khí là một phân nhánh quan trọng trong lực thể lỏng học, ban đầu chính nhờ nghiên cứu động lực học không khí mà đưa được máy bay lên trời. Đấy là chuyên ngành nghiên cứu trọng tâm của thầy Mộ.” Lý sư huynh nói, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ. “Chuyên đề đuôi cánh T ngày mai thầy trình bày là một vấn đề quan trọng và nan giải trong thiết kế máy bay.”
“Và sau đó?” Tôi hỏi.
“Năm ngoái thầy đã quay về rồi, còn được đặc cách làm giáo sư.”
“Lẽ nào thầy thật sự là…nhà khoa học huyền thoại?” Tim gan tôi run rẩy, đắn đo hỏi lại.
“Thật mà.” Lý sư huynh gật đầu.
7
Thế là, tôi cứ mãi gặm nhấm những lời nói của Lý sư huynh. Xâu chuỗi từng sự việc lại với nhau, mới biết mình sơ ý đến chừng nào.
Lần đầu tiên Mộ Thừa Hòa bảo tôi đến phòng làm việc của lão, lão nói, tôi chưa từng dạy học cho sinh viên chính quy. Lúc ấy, câu nói này được tôi lý giải rằng, lão chưa từng làm giáo viên.
Lần thứ hai Mộ Thừa Hòa đến đón tôi và Bạch Lâm, chú công an đó nói với lão: “Tôi từng thấy thầy trên báo.”
Thậm chí cả khả năng tính nhẩm siêu phàm của lão, vậy mà tôi vẫn không hề hoài nghi. Rồi sau đó, những lời lão nói với tôi và Bành Vũ, viện trưởng viện bảo tàng đó cũng quen biết lão.
Quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều những chi tiết như thế đều bị tôi phớt lờ, đúng là quá sơ ý mà.
Trên đường về khu Tây cũng Bạch Lâm, chiếc xe buýt chờ chúng tôi dùng lại, quay đầu ở trước cổng, vòng nửa vòng đến bảng thông báo đó rồi lùi lại. Dưới ánh đèn màu vàng cam, từ xa tôi có thể nhìn thấy tên lão ta phía sau tấm kính, rất nổi bật.
Hóa ra lão là một người xuất sắc như vậy, cơ hồ khiến người ta cảm thấy sau lưng lão có một vòng sáng nhạt.
Hôm sau, tôi trốn học nửa buổi, leo lên xe buýt, đến trụ sở chính nghe buổi báo cáo của Mộ Thừa Hòa. Nhưng đến nơi, tôi mới biết không muốn vào cũng được.
Bạch Lâm gọi cho tôi.
“Thế nào, thế nào?”
“Không vào được.”
“Hả? Không phải chứ?”
“Cho mình số điện thoại của Lý sư huynh đi, không phải hôm qua anh ấy nói sẽ đến nghe sao? Mình cũng nhìn thấy vài người trong khoa của anh ấy rồi.”
“Được!” Bạch Lâm nói.
Không bao lâu sau thì tôi tìm được Lý sư huynh, cũng may một bạn nữ trong lớp anh đã đăng ký tham dự nhưng vì gia đình có chuyện đột xuất không thể đến, tôi mới có thể vào thay vị trí đó.
Vẫn chưa đến giờ, nhưng không khí trong hội trường đã vô cùng nghiêm túc.
Phía sau có mấy cái máy quay, nhân viên trên sân khấu đang kiểm tra micro.
Những dãy trên cùng, mỗi vị trí đều có ghi chú họ tên khách mời. Khu vực dành cho sinh viên được sắp xếp ở cuối cùng, khoa nào ngồi đúng vị trí khoa đó, sơ đồ được vẽ rất rõ ràng, còn có người dẫn lối, quả đúng thật là muốn thêm một người cũng không được.
Hội trường dần đông người.
Ngoại trừ năm đó, khi thay mặt bố lên sân khấu nhận phần thưởng, tôi chưa bao giờ tham gia những cuộc hội thảo nào giống thế này, huống chi, còn có nhiều khách nước ngoài đến dự như vậy.
Mỗi vị trí đều có một quyển sổ tay, bên trong là nội dung tóm tắt bài giảng của Mộ Thừa Hòa bằng ba loại ngôn ngữ: Trung – Anh – Nga.
Khi Mộ Thừa Hòa xuất hiện đúng giờ trên sân khấu, mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Thầy mặc âu phục màu xanh lam đậm, không giống phong cách thoải mái thường ngày, bước đi đĩnh đạc, sau khi đứng nghiêm thì cúi chào mọi người rồi mới đi tới vị trí diễn thuyết.
Đây là một bài giảng về mức độ phản ứng nhanh của cánh máy bay, từ đầu đến cuối, ngoại trừ chi tiết tôi biết rằng thầy đang nói tiếng Trung Quốc ra, còn lại chẳng hiểu gì cả.
Nhưng tôi không hề thấy buồn ngủ, không biết là vì không khí nơi đây thực sự không thích hợp, hay là vì những chiếc máy quay
Tôi nhìn Mộ Thừa Hòa từ xa, thầy đứng đó, để tài liệu xuống, mỉm cười điềm đạm chờ người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu đến phần đặt câu hỏi.
Người đặt câu hỏi rất nhiều, không ngừng nghỉ. Sinh viên cũng có, nhà báo cũng có, thầy đều trả lời bằng tiếng Trung, không có trường hợp ngoại lệ.
Một sư huynh nào đó bên khoa Vật lý ngồi phía trước tôi nhận được micro, kích động đứng dậy đặt câu hỏi, ánh nhìn của Mộ Thừa Hòa cũng chuyển qua phía chúng tôi. Sau đó, thầy nhìn thấy tôi, ánh mắt khẽ lướt qua, không hề dừng lại.
Tiết học tiếng Nga lần sau, tôi lại mang theo cái túi đựng chiếc khăn choàng đó.
Lần trước, Bạch Lâm bảo tôi đừng vội trả lại thầy. Cô ấy nói: “Không thể tùy tiện đem trả như vậy, có thế thì khi đến lúc quan trọng mới có cớ tiếp cận.”
Thật không ngờ, cô ấy nói trúng phóc.
Lúc ra về, tôi cố ý lề mề trong phòng học, đợi khi các bạn đã đi ra gần hết mới xuống cầu thang, chờ Mộ Thừa Hòa.
Thầy đi xuống, vừa rẽ qua thì đã trông thấy tôi đang khờ khạo đứng một mình.
“Thưa thầy!” Tôi chủ động gọi. “Khăn choàng của thầy, cảm ơn thầy.”
Thầy nhận lấy, nghĩ gì đó rồi hỏi tôi: “Hôm đó em không có tiết sao? Sao lại đến nghe buổi tọa đàm?”
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy hai ngôn ngữ này đều rất phù hợp với giọng nam. Khi âm xát được phát qua cổ họng, người nghe có một cảm giác vững vàng và đôn hậu.
Tôi nhắm mắt, cơ hồ đắm chìm trong tiếng ngôn ngữ nước ngoài này.
Lần đầu tiên vào lớp, lão nói lão từng sống ở Nga bảy, tám năm. Nhưng mà du học lâu như vậy sao?
Lão tay phải cầm sách, tay trái để trong túi quần, bờ môi mỏng khép mở đọc bài, chân bước chầm chậm. Đi đến bàn của tôi, lão rút tay trái ra, khẽ gõ gõ lên bàn, nhắc nhở tôi, sau đó tiếp tục đi ra phía sau.
Lúc này tôi mới biết Bạch Lâm và các bạn khác đều đã lật sang trang mới rồi, chỉ có tôi vẫn còn ngồi nhìn trang cũ. Xấu hổ quá, tôi vội vàng lật sang trang kế tiếp.
Chiều thứ Ba, tôi không có tiết.
Vừa đúng lúc Lý sư huynh của Bạch Lâm tổ chức sinh nhật nên mời chúng tôi đến một quán lẩu nổi tiếng ở gần trụ sở chính của trường. Sư huynh rất tốt với Bạch Lâm, nhưng Bạch Lâm giống như quả đỗ xanh vậy, kiểu nào cũng không chịu.
Hôm nay, nếu tôi không đi thì Bạch Lâm cũng nhất định không chịu đi. Từ đó có thể thấy, tuy tôi chỉ là một cái đèn, nhưng lại là cái đèn tốt bụng thắp sáng cho cuộc sống của người khác.
Quán lẩu rất náo nhiệt, đặc biệt là trong giai đoạn tuyết rơi thế này, ăn lẩu là một việc được ưu ái nhất.
Ăn uống no nê, bụng căng tròn, ba người chúng tôi định đi dạo quanh khuôn viên của trụ sở chính trong gió rét cắt da cắt thịt.
Đi tới cổng trường, tôi mới biết hóa ra trong tháng hàng không Nga lần trước, trường chúng tôi cũng có chương trình hưởng ứng. Tại cửa phía đông – nơi đông vui nhất của trường – có treo băng rôn rất to với dòng chữ đỏ: “Nhiệt liệt hoan nghênh chuyên gia hàng không đến trường chúng ta chỉ đạo học thuật”, sau đó còn có dòng dịch sang tiếng Anh và tiếng Nga.
Cửa Đông có một bảng thông báo, trên đó thường đăng đủ loại các tin tức học thuật.
Lúc này, bên trong tấm kính ấy, có một thông báo tọa đàm rất lớn.
“Buổi giao lưu học thuật tháng hàng không – Chuyên đề bàn về thiết kế tối ưu hóa tính đàn hồi khí động trong đuôi cánh hình chữ T.”
Có một dòng chữ ngắt xuống bên dưới.
“Người giảng bài: Mộ Thừa Hòa”
“Mộ Thừa Hòa?” Hai chúng tôi nhìn nhau, cùng kêu lên kinh ngạc, sau đó cố dán mắt vào tấm kính như muốn tìm ra một chút manh mối.
“Hai em cũng biết thầy Mộ?” Lý sư huynh của khoa Vật lý nói xen vào.
“Thầy dạy thay môn tiếng Nga của chúng em cũng tên như thế.” Bạch Lâm khôi phục thần trí sớm hơn tôi một chút, nói với Lý sư huynh.
“Ồ! Vậy thì trùng hợp thật, không sai một chữ nào sao?”
“Phải.” Tôi gật đầu.
Tôi nhớ Mộ Thừa Hòa từng viết tên mình lên bảng khi tự giới thiệu, không thể nhầm được.
“Chẳng lẽ trường chúng ta có hai giảng viên cùng tên cùng họ?” Lý sư huynh chỉnh lại cặp kính dày.
“Dáng người cao cỡ này…” Bạch Lâm đưa tay lên làm dấu. “Gương mặt…”
Đến lúc miêu tả gương mặt, Bạch Lâm nhíu mày, có chút ngập ngừng, không biết có phải là đang lùng tìm trong từ điển của cô ấy cái thành ngữ tôi từng nói dùng để hình dung nụ cười rất đẹp hay không.
“Gương mặt thế nào?” Lý sư huynh cũng tò mò truy hỏi.
Bạch Lâm bực bội nói: “Tóm lại là, cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, hấp dẫn hơn anh.
Tôi đoán chắc trái tim của Lý sư huynh bị tổn thương rồi, hơn nữa còn chảy máu ròng ròng.
Tôi nói: “Thầy của chúng em nói thầy từng sống ở Nga rất nhiều năm.”
Lý sư huynh lập tức nói: “Đúng, thầy Mộ từng học đại học ở Nga.”
Tôi không cam tâm, hỏi tiếp: “Mắt mí lót? Da trắng trắng? Lúc cười khóe môi sẽ cong lên? Đi xe CR-V?”
Lý sư huynh nói như đinh đóng cột: “Chúng ta đang miêu tả cùng một người. Thầy là thầy giáo trong Viện nghiên cứu Lực học thể lỏng của trường chúng ta.”
Vừa nghe xong câu kết luận này, tôi lập tức hóa đá.
Đúng là Mộ Thừa Hòa.
Có thể nào chứ?!
“Không phải chứ?” Bạch Lâm cũng gào lên bi thương nhưng hai mắt lại sáng long lanh.
Sau đó, Lý sư huynh kể cho chúng tôi biết về con người khác của Mộ Thừa Hòa.
“Hai em không biết thầy ấy cũng phải thôi. Nghe nói trước đây, rất nhiều báo chí đều có bài viết về thầy, nhưng những năm gần đây thầy rất im hơi lặng tiếng, do đó những người biết về thầy cũng ít đi.
Trước đây, có một bài báo từng viết chỉ số IQ của thầy rất cao. Năm mười bốn tuổi đã học xong chương trình cấp ba, đại khái là vì chế độ giáo dục trong nước còn hạn chế, thầy đã học đại học bên Nga, chuyên ngành Lực thể lỏng, hai mươi mốt tuổi viết luận văn về vận tốc siêu âm thanh và đạt giải Zhukovsky[8], đây là giải thưởng vật lý cao nhất của Nga, hai mươi ba tuổi thầy đã nhận được bằng tiến sĩ Vật lý học. Sau đó, thầy về trường chúng ta, hai năm sau lại quay trở lại Nga một thời gian, hình như Viện nghiên cứu Tupolev mời thầy tham gia hoạt động gì đó.”
[8] Zhukovsky (1847 – 1921): nhà toán học, vật lý học người Nga. Ông là người đặt nền móng cho ngành khí động học Nga.
Nghe Lý sư huynh kể rất nhiều chuyện, tôi có chút ấn tượng với cái tên Tupolev này, liền hỏi: “Có phải đó là một viện nghiên cứu thiết kế máy bay ở Nga không?”
“Đúng!” Lý sư huynh nói: “Đó là một trong những viện nghiên cứu thiết kế máy bay vận chuyển hàng đầu thế giới.
“Lực thể lỏng và máy bay thì có quan hệ gì?” Bạch Lâm chớp chớp mắt hỏi.
“Động lực học không khí là một phân nhánh quan trọng trong lực thể lỏng học, ban đầu chính nhờ nghiên cứu động lực học không khí mà đưa được máy bay lên trời. Đấy là chuyên ngành nghiên cứu trọng tâm của thầy Mộ.” Lý sư huynh nói, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ. “Chuyên đề đuôi cánh T ngày mai thầy trình bày là một vấn đề quan trọng và nan giải trong thiết kế máy bay.”
“Và sau đó?” Tôi hỏi.
“Năm ngoái thầy đã quay về rồi, còn được đặc cách làm giáo sư.”
“Lẽ nào thầy thật sự là…nhà khoa học huyền thoại?” Tim gan tôi run rẩy, đắn đo hỏi lại.
“Thật mà.” Lý sư huynh gật đầu.
7
Thế là, tôi cứ mãi gặm nhấm những lời nói của Lý sư huynh. Xâu chuỗi từng sự việc lại với nhau, mới biết mình sơ ý đến chừng nào.
Lần đầu tiên Mộ Thừa Hòa bảo tôi đến phòng làm việc của lão, lão nói, tôi chưa từng dạy học cho sinh viên chính quy. Lúc ấy, câu nói này được tôi lý giải rằng, lão chưa từng làm giáo viên.
Lần thứ hai Mộ Thừa Hòa đến đón tôi và Bạch Lâm, chú công an đó nói với lão: “Tôi từng thấy thầy trên báo.”
Thậm chí cả khả năng tính nhẩm siêu phàm của lão, vậy mà tôi vẫn không hề hoài nghi. Rồi sau đó, những lời lão nói với tôi và Bành Vũ, viện trưởng viện bảo tàng đó cũng quen biết lão.
Quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều những chi tiết như thế đều bị tôi phớt lờ, đúng là quá sơ ý mà.
Trên đường về khu Tây cũng Bạch Lâm, chiếc xe buýt chờ chúng tôi dùng lại, quay đầu ở trước cổng, vòng nửa vòng đến bảng thông báo đó rồi lùi lại. Dưới ánh đèn màu vàng cam, từ xa tôi có thể nhìn thấy tên lão ta phía sau tấm kính, rất nổi bật.
Hóa ra lão là một người xuất sắc như vậy, cơ hồ khiến người ta cảm thấy sau lưng lão có một vòng sáng nhạt.
Hôm sau, tôi trốn học nửa buổi, leo lên xe buýt, đến trụ sở chính nghe buổi báo cáo của Mộ Thừa Hòa. Nhưng đến nơi, tôi mới biết không muốn vào cũng được.
Bạch Lâm gọi cho tôi.
“Thế nào, thế nào?”
“Không vào được.”
“Hả? Không phải chứ?”
“Cho mình số điện thoại của Lý sư huynh đi, không phải hôm qua anh ấy nói sẽ đến nghe sao? Mình cũng nhìn thấy vài người trong khoa của anh ấy rồi.”
“Được!” Bạch Lâm nói.
Không bao lâu sau thì tôi tìm được Lý sư huynh, cũng may một bạn nữ trong lớp anh đã đăng ký tham dự nhưng vì gia đình có chuyện đột xuất không thể đến, tôi mới có thể vào thay vị trí đó.
Vẫn chưa đến giờ, nhưng không khí trong hội trường đã vô cùng nghiêm túc.
Phía sau có mấy cái máy quay, nhân viên trên sân khấu đang kiểm tra micro.
Những dãy trên cùng, mỗi vị trí đều có ghi chú họ tên khách mời. Khu vực dành cho sinh viên được sắp xếp ở cuối cùng, khoa nào ngồi đúng vị trí khoa đó, sơ đồ được vẽ rất rõ ràng, còn có người dẫn lối, quả đúng thật là muốn thêm một người cũng không được.
Hội trường dần đông người.
Ngoại trừ năm đó, khi thay mặt bố lên sân khấu nhận phần thưởng, tôi chưa bao giờ tham gia những cuộc hội thảo nào giống thế này, huống chi, còn có nhiều khách nước ngoài đến dự như vậy.
Mỗi vị trí đều có một quyển sổ tay, bên trong là nội dung tóm tắt bài giảng của Mộ Thừa Hòa bằng ba loại ngôn ngữ: Trung – Anh – Nga.
Khi Mộ Thừa Hòa xuất hiện đúng giờ trên sân khấu, mọi người đều đứng dậy vỗ tay. Thầy mặc âu phục màu xanh lam đậm, không giống phong cách thoải mái thường ngày, bước đi đĩnh đạc, sau khi đứng nghiêm thì cúi chào mọi người rồi mới đi tới vị trí diễn thuyết.
Đây là một bài giảng về mức độ phản ứng nhanh của cánh máy bay, từ đầu đến cuối, ngoại trừ chi tiết tôi biết rằng thầy đang nói tiếng Trung Quốc ra, còn lại chẳng hiểu gì cả.
Nhưng tôi không hề thấy buồn ngủ, không biết là vì không khí nơi đây thực sự không thích hợp, hay là vì những chiếc máy quay
Tôi nhìn Mộ Thừa Hòa từ xa, thầy đứng đó, để tài liệu xuống, mỉm cười điềm đạm chờ người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu đến phần đặt câu hỏi.
Người đặt câu hỏi rất nhiều, không ngừng nghỉ. Sinh viên cũng có, nhà báo cũng có, thầy đều trả lời bằng tiếng Trung, không có trường hợp ngoại lệ.
Một sư huynh nào đó bên khoa Vật lý ngồi phía trước tôi nhận được micro, kích động đứng dậy đặt câu hỏi, ánh nhìn của Mộ Thừa Hòa cũng chuyển qua phía chúng tôi. Sau đó, thầy nhìn thấy tôi, ánh mắt khẽ lướt qua, không hề dừng lại.
Tiết học tiếng Nga lần sau, tôi lại mang theo cái túi đựng chiếc khăn choàng đó.
Lần trước, Bạch Lâm bảo tôi đừng vội trả lại thầy. Cô ấy nói: “Không thể tùy tiện đem trả như vậy, có thế thì khi đến lúc quan trọng mới có cớ tiếp cận.”
Thật không ngờ, cô ấy nói trúng phóc.
Lúc ra về, tôi cố ý lề mề trong phòng học, đợi khi các bạn đã đi ra gần hết mới xuống cầu thang, chờ Mộ Thừa Hòa.
Thầy đi xuống, vừa rẽ qua thì đã trông thấy tôi đang khờ khạo đứng một mình.
“Thưa thầy!” Tôi chủ động gọi. “Khăn choàng của thầy, cảm ơn thầy.”
Thầy nhận lấy, nghĩ gì đó rồi hỏi tôi: “Hôm đó em không có tiết sao? Sao lại đến nghe buổi tọa đàm?”







0 nhận xét:
Đăng nhận xét