“Khoa Trung thì phải.”
“Nữ sinh khoa tiếng Trung, quả nhiên không nên đụng.”
7
Sự xuất hiện đột ngột của Mộ Thừa Hòa đã khiến cho số lượng sinh viên đến học môn tiếng Nga vốn đang ngày càng đìu hiu lại bắt đầu tăng lên, thậm chí còn có thể nói là đột nhiên tăng vọt.
Lần này, lão ta lại yêu cầu đọc từ vựng, oa chà chà, có biết bao nhiêu cánh tay trắng nõn trắng nà đồng loạt giơ lên xin đọc.
Lão ta cười điềm đạm: “Lần trước bạn lớp trưởng không biết đọc, tôi xem như là vi phạm lần đầu nên đã tha cho. Lần này, nếu như ai còn không biết đọc, tôi tuyệt đối không tha, một từ chép phạt hai mươi lần.” Lời vừa dứt, hàng loạt cánh tay vừa giơ lên ngay lập tức biến mất.
“Không có ai ư?” Mộ Thừa Hòa đảo mắt một vòng nhìn quanh lớp, bờ môi mỏng khẽ mở, nói với giọng hơi tiếc nuối: “Vậy thì… vẫn là mời bạn lớp trưởng vậy.”
Tôi hậm hực đứng lên, lòng đầy căm phẫn, hai tay nắm chặt. Bạch Lâm vội vàng kéo tôi lại: “Tiểu Đồng, đang trong giờ học đấy. Đừng nóng nảy.”
Tôi gắng kiềm chế mong muốn vồ tới bóp cổ lão ta, hít một hơi thật sâu, đáp: “Em chủ động xin chép phạt hai mươi lần, tuần sau sẽ nộp cho thầy.” Tôi nhịn!
Lão ta nhướn mày: “Vẫn chưa biết bật hơi sao?”
“Không biết.” Tôi trả lời.
“Thế thì đành chép phạt thôi.” Lão ta thở dài. “Tôi vốn không thích người Trung Quốc đặt tên bằng tiếng nước ngoài, nhưng nhiều lúc cũng rất có ích, tôi đặt cho em một cái tên tiếng Nga mang âm bật hơi, sau này gặp ai thì em cứ đọc một lần.”
Tôi khinh khỉnh, không trả lời.
Mộ Thừa Hòa suy nghĩ một lúc. “Tuy tướng mạo của bạn Tiết Đồng không nổi bật trong Học viện Ngoại ngữ, nhưng nếu đem so với khoa Vật Lý thì cũng có thể xem là một đóa hoa, vậy thì đặt cho bạn cái tên Роза.”
Lão ta cười nhẹ, bổ sung: “Nhưng bạn phải năng tập âm bật hơi đấy, nếu không thì hoa hồng sẽ biến thành cành liễu.”
(Một mẹo nhỏ trong tiếng Nga của Mộc Đầu: “Роза” có nghĩa là bông hồng, trong đó có âm bật hơi [p], Mộ Thừa Hòa đặt cho Tiết Đồng cái tên này là để Tiết Đồng phải đối mặt với vấn đề nan giải mỗi ngày, nếu như Tiết Đồng không phát âm được âm bật hơi, thì chữ “Роза” sẽ biến thành “лоза”, và ”лоза” có nghĩa là cành liễu mảnh.)
Đồng hương của Tiểu Bạch đang ngồi ở bàn sau lại kéo tay tôi lần nữa, nói như muốn khóc: “Bạn à, số bạn tốt thật. Lần trước Thừa Hòa đã phụ đạo riêng cho bạn, lần này còn đích thân ban tên, sớm biết như thế thì có phạt chép hai trăm lần tôi cũng giơ tay.”
Những nữ sinh ngồi bên cạnh cũng lũ lượt tự hạ quyết tâm, lần sau cho dù có lên núi đao, xuống chảo dầu cũng tuyệt đối không rút lui.
Từ đó về sau, Học viện Ngoại ngữ của Đại học A lưu truyền một câu danh ngôn, muốn hình dung một người nào đó không được xinh đẹp lắm, ta có thể nói: Người này giống như một đóa hồng vậy.
Thế là cuộc đời sinh viên vốn khoan khoái, thong dong của tôi bắt đầu trở thành bi kịch, mà bước ngoặt của sự thay đổi ấy chính là Mộ Thừa Hòa.
Chương 2: Mộ Dung Thừa Hòa công tử và tiểu thư hoa hồng
1
Chủ tịch Mao từng dạy rằng: “Người Trung Quốc ngay cả chết cũng không sợ, há sợ khó khăn sao?”
Tôi từ nhỏ đã nhận được sự khai trí từ câu nói này, chăm chỉ học tập, khắc phục mọi khó khăn, nhờ vậy, tôi rất hiểu đạo lý cầu xin người khác không bằng dựa vào thực lực của chính mình.
Thế là tôi và Bạch Lâm đã bỏ ra một tiếng đồng hồ để tìm kiếm đầy đủ đồ nghề, cuối cùng chốt cài cửa bên trong phòng ký túc xá của chúng tôi cũng được lắp xong. Tôi xoa xoa ngón tay chẳng may bị búa đập trúng, kêu than bằng giọng… hứng khởi: “Cuối cùng cũng thấy an toàn rồi!”
Tống Kỳ Kỳ cười cười, bước tới kiểm tra rồi vỗ tay: “Thật tuyệt!”
Tống Kỳ Kỳ là cô gái chín chắn nhất trong phòng chúng tôi, đến từ miền Bắc, cô ấy học rất giỏi, học kỳ nào cũng nhận được học bổng. Còn Triệu Hiểu Đường thì hoàn toàn trái ngược.
Con người của Triệu Hiểu Đường, nếu dùng câu nói của Bạch Lâm để miêu tả, thì là Triệu Hiểu Đường không phải người trái đất. Bản thân Triệu Hiểu Đường có bệnh ưa sạch sẽ, mà mức độ sạch sẽ của cô ấy thì chúng ta không thể nào theo kịp.
Còn nhớ tháng học quân sự đó, nhà trường đưa tân sinh viên của khóa chúng tôi đến doanh trại quân sự vừa xây xong ở ngoại ô thành phố A. Đó là một nơi khỉ ho cò gáy. Cái được gọi là doanh trại đó chẳng qua chỉ là một cái lều che nắng che mưa, không có bất cứ thứ gì bên trong. Chúng tôi chỉ có thể ngủ trên chăn gối và đệm lót do mình tự vác đến.
Đừng nói là tắm, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng rất lâu. Chúng tôi đứng chịu trận dưới cái nắng gay gắt giữa tháng Chín, một tuần không tắm, cũng không dám thay quân phục.
Thầy huấn luyện thấy đám con gái yểu điệu thục nữ phải chịu khổ sở như thế, cảm thấy có chút đau lòng nên đã đến thương lượng với sĩ quan huấn luyện, dắt chúng tôi đến một thị trấn cách doanh trại mấy cây số, thuê một phòng tắm lớn, cho chúng tôi tắm thỏa thích, sau đó dẫn toàn đội trở về.
Trong lúc tắm, tôi phát hiện quân phục bị thấm mồ hôi, phai màu dính trên da thịt, thấm một ít nước ấm và xà phòng thơm xoa lên người, khắp người nhuộm một màu xanh không nhận ra nữa.
Nửa đêm, đến phiên tôi và Bạch Lâm trực ở cửa lớn doanh trại, nghe thấy hình như có tiếng ai đang giặt giũ. Tôi nhấc báng súng bằng gỗ lên, tiến tới xem rốt cuộc đó là gì. Ngờ đâu lại trông thấy một cô gái ngồi nghịch nước bên khe suối. Cô ấy tóc tai bù xù, làn da trắng như tuyết, dưới sự phản chiếu của ánh trăng, làn da ấy càng sáng lấp lánh, rất giống một mỹ nữ xà.
Tay Bạch Lâm run cầm cập, kéo tôi lại và nói: “Thôi bỏ đi, nói không chừng lại chết chìm ở đây
Tôi thót tim, cũng có chút sợ hãi. Nhưng vẫn cứng đầu nói: “Tớ cái gì cũng nhỏ, chỉ có gan là to nhất. Tớ không sợ!”
“Vậy được, giao cho cậu đó. Cậu đi đi, sáng mai mình tới nhặt xác cậu.” Bạch Lâm vỗ vai tôi, quay đầu chuẩn bị đi về.
“Không được!” Tôi kéo cô ấy lại. “Cậu… một mình cậu về đó canh gác, tớ… không an tâm.”
Thế là tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm, men theo bức tường từ từ tiến về phía cô gái, Bạch Lâm bị ép phải đi theo sau.
Đợi đến khi tôi chỉ còn cách cô gái đó vài bước chân, đối phương hình như nhận ra tiếng động từ phía sau, quay đầu lại nhìn chúng tôi, mỉm cười. Đó là một mỹ nữ, nhưng không phải là mãnh xà, mà là cô bạn cùng phòng - Triệu Hiểu Đường.
Nhưng đó chưa phải là điều kinh ngạc nhất, điều kinh ngạc hơn là bên cạnh chân cô ấy là một cái chậu, trong chậu là tấm chăn vừa được giặt xong…
“Cậu giặt chăn ư?” Tôi vẫn còn chưa hết hoảng hồn.
Cô ấy nhìn tôi cười: “Chính xác, toàn là mùi mồ hôi, ngay cả bông ở trong cũng làm mình cảm thấy khó chịu, nên mình giặt hết luôn.”
Sau đó một tuần, tấm chăn của Triệu Hiểu Đường vẫn chưa khô, cô ấy đành phải ngủ chung với Tống Kỳ Kỳ. Tấm chăn treo ngay ở cửa thông gió của doanh trại ấy đã trở thành giai thoại của cả khoa.
Đấy cũng chính là ấn tượng đầu tiên của tôi về Triệu Hiểu Đường.
“Nữ sinh khoa tiếng Trung, quả nhiên không nên đụng.”
7
Sự xuất hiện đột ngột của Mộ Thừa Hòa đã khiến cho số lượng sinh viên đến học môn tiếng Nga vốn đang ngày càng đìu hiu lại bắt đầu tăng lên, thậm chí còn có thể nói là đột nhiên tăng vọt.
Lần này, lão ta lại yêu cầu đọc từ vựng, oa chà chà, có biết bao nhiêu cánh tay trắng nõn trắng nà đồng loạt giơ lên xin đọc.
Lão ta cười điềm đạm: “Lần trước bạn lớp trưởng không biết đọc, tôi xem như là vi phạm lần đầu nên đã tha cho. Lần này, nếu như ai còn không biết đọc, tôi tuyệt đối không tha, một từ chép phạt hai mươi lần.” Lời vừa dứt, hàng loạt cánh tay vừa giơ lên ngay lập tức biến mất.
“Không có ai ư?” Mộ Thừa Hòa đảo mắt một vòng nhìn quanh lớp, bờ môi mỏng khẽ mở, nói với giọng hơi tiếc nuối: “Vậy thì… vẫn là mời bạn lớp trưởng vậy.”
Tôi hậm hực đứng lên, lòng đầy căm phẫn, hai tay nắm chặt. Bạch Lâm vội vàng kéo tôi lại: “Tiểu Đồng, đang trong giờ học đấy. Đừng nóng nảy.”
Tôi gắng kiềm chế mong muốn vồ tới bóp cổ lão ta, hít một hơi thật sâu, đáp: “Em chủ động xin chép phạt hai mươi lần, tuần sau sẽ nộp cho thầy.” Tôi nhịn!
Lão ta nhướn mày: “Vẫn chưa biết bật hơi sao?”
“Không biết.” Tôi trả lời.
“Thế thì đành chép phạt thôi.” Lão ta thở dài. “Tôi vốn không thích người Trung Quốc đặt tên bằng tiếng nước ngoài, nhưng nhiều lúc cũng rất có ích, tôi đặt cho em một cái tên tiếng Nga mang âm bật hơi, sau này gặp ai thì em cứ đọc một lần.”
Tôi khinh khỉnh, không trả lời.
Mộ Thừa Hòa suy nghĩ một lúc. “Tuy tướng mạo của bạn Tiết Đồng không nổi bật trong Học viện Ngoại ngữ, nhưng nếu đem so với khoa Vật Lý thì cũng có thể xem là một đóa hoa, vậy thì đặt cho bạn cái tên Роза.”
Lão ta cười nhẹ, bổ sung: “Nhưng bạn phải năng tập âm bật hơi đấy, nếu không thì hoa hồng sẽ biến thành cành liễu.”
(Một mẹo nhỏ trong tiếng Nga của Mộc Đầu: “Роза” có nghĩa là bông hồng, trong đó có âm bật hơi [p], Mộ Thừa Hòa đặt cho Tiết Đồng cái tên này là để Tiết Đồng phải đối mặt với vấn đề nan giải mỗi ngày, nếu như Tiết Đồng không phát âm được âm bật hơi, thì chữ “Роза” sẽ biến thành “лоза”, và ”лоза” có nghĩa là cành liễu mảnh.)
Đồng hương của Tiểu Bạch đang ngồi ở bàn sau lại kéo tay tôi lần nữa, nói như muốn khóc: “Bạn à, số bạn tốt thật. Lần trước Thừa Hòa đã phụ đạo riêng cho bạn, lần này còn đích thân ban tên, sớm biết như thế thì có phạt chép hai trăm lần tôi cũng giơ tay.”
Những nữ sinh ngồi bên cạnh cũng lũ lượt tự hạ quyết tâm, lần sau cho dù có lên núi đao, xuống chảo dầu cũng tuyệt đối không rút lui.
Từ đó về sau, Học viện Ngoại ngữ của Đại học A lưu truyền một câu danh ngôn, muốn hình dung một người nào đó không được xinh đẹp lắm, ta có thể nói: Người này giống như một đóa hồng vậy.
Thế là cuộc đời sinh viên vốn khoan khoái, thong dong của tôi bắt đầu trở thành bi kịch, mà bước ngoặt của sự thay đổi ấy chính là Mộ Thừa Hòa.
Chương 2: Mộ Dung Thừa Hòa công tử và tiểu thư hoa hồng
1
Chủ tịch Mao từng dạy rằng: “Người Trung Quốc ngay cả chết cũng không sợ, há sợ khó khăn sao?”
Tôi từ nhỏ đã nhận được sự khai trí từ câu nói này, chăm chỉ học tập, khắc phục mọi khó khăn, nhờ vậy, tôi rất hiểu đạo lý cầu xin người khác không bằng dựa vào thực lực của chính mình.
Thế là tôi và Bạch Lâm đã bỏ ra một tiếng đồng hồ để tìm kiếm đầy đủ đồ nghề, cuối cùng chốt cài cửa bên trong phòng ký túc xá của chúng tôi cũng được lắp xong. Tôi xoa xoa ngón tay chẳng may bị búa đập trúng, kêu than bằng giọng… hứng khởi: “Cuối cùng cũng thấy an toàn rồi!”
Tống Kỳ Kỳ cười cười, bước tới kiểm tra rồi vỗ tay: “Thật tuyệt!”
Tống Kỳ Kỳ là cô gái chín chắn nhất trong phòng chúng tôi, đến từ miền Bắc, cô ấy học rất giỏi, học kỳ nào cũng nhận được học bổng. Còn Triệu Hiểu Đường thì hoàn toàn trái ngược.
Con người của Triệu Hiểu Đường, nếu dùng câu nói của Bạch Lâm để miêu tả, thì là Triệu Hiểu Đường không phải người trái đất. Bản thân Triệu Hiểu Đường có bệnh ưa sạch sẽ, mà mức độ sạch sẽ của cô ấy thì chúng ta không thể nào theo kịp.
Còn nhớ tháng học quân sự đó, nhà trường đưa tân sinh viên của khóa chúng tôi đến doanh trại quân sự vừa xây xong ở ngoại ô thành phố A. Đó là một nơi khỉ ho cò gáy. Cái được gọi là doanh trại đó chẳng qua chỉ là một cái lều che nắng che mưa, không có bất cứ thứ gì bên trong. Chúng tôi chỉ có thể ngủ trên chăn gối và đệm lót do mình tự vác đến.
Đừng nói là tắm, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng rất lâu. Chúng tôi đứng chịu trận dưới cái nắng gay gắt giữa tháng Chín, một tuần không tắm, cũng không dám thay quân phục.
Thầy huấn luyện thấy đám con gái yểu điệu thục nữ phải chịu khổ sở như thế, cảm thấy có chút đau lòng nên đã đến thương lượng với sĩ quan huấn luyện, dắt chúng tôi đến một thị trấn cách doanh trại mấy cây số, thuê một phòng tắm lớn, cho chúng tôi tắm thỏa thích, sau đó dẫn toàn đội trở về.
Trong lúc tắm, tôi phát hiện quân phục bị thấm mồ hôi, phai màu dính trên da thịt, thấm một ít nước ấm và xà phòng thơm xoa lên người, khắp người nhuộm một màu xanh không nhận ra nữa.
Nửa đêm, đến phiên tôi và Bạch Lâm trực ở cửa lớn doanh trại, nghe thấy hình như có tiếng ai đang giặt giũ. Tôi nhấc báng súng bằng gỗ lên, tiến tới xem rốt cuộc đó là gì. Ngờ đâu lại trông thấy một cô gái ngồi nghịch nước bên khe suối. Cô ấy tóc tai bù xù, làn da trắng như tuyết, dưới sự phản chiếu của ánh trăng, làn da ấy càng sáng lấp lánh, rất giống một mỹ nữ xà.
Tay Bạch Lâm run cầm cập, kéo tôi lại và nói: “Thôi bỏ đi, nói không chừng lại chết chìm ở đây
Tôi thót tim, cũng có chút sợ hãi. Nhưng vẫn cứng đầu nói: “Tớ cái gì cũng nhỏ, chỉ có gan là to nhất. Tớ không sợ!”
“Vậy được, giao cho cậu đó. Cậu đi đi, sáng mai mình tới nhặt xác cậu.” Bạch Lâm vỗ vai tôi, quay đầu chuẩn bị đi về.
“Không được!” Tôi kéo cô ấy lại. “Cậu… một mình cậu về đó canh gác, tớ… không an tâm.”
Thế là tôi nắm chặt tay lại thành nắm đấm, men theo bức tường từ từ tiến về phía cô gái, Bạch Lâm bị ép phải đi theo sau.
Đợi đến khi tôi chỉ còn cách cô gái đó vài bước chân, đối phương hình như nhận ra tiếng động từ phía sau, quay đầu lại nhìn chúng tôi, mỉm cười. Đó là một mỹ nữ, nhưng không phải là mãnh xà, mà là cô bạn cùng phòng - Triệu Hiểu Đường.
Nhưng đó chưa phải là điều kinh ngạc nhất, điều kinh ngạc hơn là bên cạnh chân cô ấy là một cái chậu, trong chậu là tấm chăn vừa được giặt xong…
“Cậu giặt chăn ư?” Tôi vẫn còn chưa hết hoảng hồn.
Cô ấy nhìn tôi cười: “Chính xác, toàn là mùi mồ hôi, ngay cả bông ở trong cũng làm mình cảm thấy khó chịu, nên mình giặt hết luôn.”
Sau đó một tuần, tấm chăn của Triệu Hiểu Đường vẫn chưa khô, cô ấy đành phải ngủ chung với Tống Kỳ Kỳ. Tấm chăn treo ngay ở cửa thông gió của doanh trại ấy đã trở thành giai thoại của cả khoa.
Đấy cũng chính là ấn tượng đầu tiên của tôi về Triệu Hiểu Đường.







0 nhận xét:
Đăng nhận xét