Triệu Hiểu Đường nói: “Ai bảo cậu và Tiết Đồng đều tìm trúng hai người
đàn ông mà giống như tiên giáng trần vậy, chẳng nhờ cậy được gì.”
Bạch Lâm phản bác: “Vậy Tiểu Đường, sao cậu không tìm một người nhờ cậy được tới đây đi?”
Triệu Hiệu Đường đáp trả: “Những tên nhóc trong trường này, tớ không thèm.”
Tôi ngồi về chỗ, lên mạng, không nói lời nào, bên tai chỉ nghe thấy
Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường, mỗi người một câu, tranh luận cả nửa ngày
trời, khám phá từ phẩm chất của đàn ông cho đến chân lý của tình yêu,
rồi lại bàn luận, tranh cãi về ý nghĩa của hôn nhân.
Mặt trời
đã lên cao, cuối cùng tôi không chịu được nữa, xen vào một câu: “Xin hỏi
Bạch đại tiểu thư, Triệu đại tiểu thư, hai cô đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường cùng lúc trợn mắt nhìn tôi, thần
thái đó như là đang trách tôi quấy nhiễu cuộc so tài miệng lưỡi của họ.
Cuối cùng Triệu Hiểu Đường nói: “Gọi cho công ty vận chuyển.”
Công ty vận chuyển cử bốn người đến, nhanh chóng dọn đồ của chúng tôi tới nơi cần đến.
Triệu Hiểu Đường cao giọng tự đắc: “Thấy chưa, đây chính là chân lý của cuộc sống.”
“Xí...” Bạch Lâm khinh khỉnh.
Buổi chiều đến nhà ăn lấy cơm, cơ sở chính đúng là cái gì cũng mới mẻ.
Khi ở khu Tây, chúng tôi bị coi là già nhất, bây giờ đến đây lại đột
nhiên trở nên trẻ trung rồi, xung quanh toàn là những đàn anh trí thức
uyên bác, học vấn uyên thâm.
Bạch Lâm chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, nói: “Đâu đâu cũng là cơ hội tình yêu.”
Sau đó, tôi cố tình đi vòng qua trung tâm thực nghiệm thể lỏng, đứng nhìn từ xa một lúc, rồi vội vã rời khỏi.
Từ sau lần trò chuyện trên MSN đó, tôi không còn liên lạc với thầy nữa.
Và, thầy cũng không.
Sau khi rời khỏi, cứ cách hai, ba ngày mẹ lại gọi điện cho tôi, so với
khi chúng tôi ở cùng một nơi, giờ đây mẹ đã nói chuyện với tôi nhiều
hơn. Mẹ là một người không biết thể hiện tình cảm với người khác, bà
thường khiến cho người khác cảm nhận về mình là một người điên cuồng với
công việc. Trái lại, bố tôi lại vô cùng dễ gần, đi đến đâu cũng vui
cười và làm vui lòng mọi người.
Tôi chẳng thể hiểu được tính cách của mình thật ra là di truyền từ ai trong hai người họ, hay là không giống ai cả?
Trong điện thoại, mẹ hỏi: “Tiền có đủ không?”
“Dạ đủ.”
“Thiếu thì nói với mẹ, đừng đi dạy thêm nữa, sắp thi cấp tám rồi, cố gắng mà ôn bài.”
“Ừm, con học cũng chăm lắm.”
“Ngày mùng Bảy tháng sau mẹ sẽ về, có cần mẹ mang gì không?”
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Sau khi gác máy, Bạch Lâm ngồi bên cạnh tôi tổng kết: “Mình cảm thấy
sau khi mẹ cậu đi công tác, tình cảm của hai người tốt hơn lúc trước.”
“Không phải chứ. Có lẽ bà ấy muốn thay đổi mình.”
“Tiểu Đồng.”
“Gì?”
Bạch Lâm đặt sách xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt rất nghiêm túc: “Cậu
không cảm thấy thật ra người ích kỷ không phải là mẹ cậu mà là cậu sao?”
Tôi sững người. Sau đó quay đi giặt đồ.
Thật ra, ngay
sau khi mẹ đi thì tôi đã hối hận rồi. Tôi không nên cãi nhau với mẹ ở
trước mộ của bố, còn nói ra lời nếu người nằm bên dưới là mẹ. Bố đã qua
đời bốn năm, một mình mẹ lo cho tôi học đại học, còn chăm sóc ông bà
nội, công việc lại nhiều, trong đơn vị, những người trạc tuổi với mẹ rất
nhiều, họ đều sống dưới sự chở che của chồng, tiền kiếm được chỉ để
tiết kiệm.
Mẹ sinh tôi từ lúc còn rất trẻ, con cái của bạn bè
mẹ đa số đều còn học phổ thông. Do đó, mẹ đã trải qua một nửa đời người
rồi.
Những đạo lý ấy tôi đều hiểu cả, nhưng khi nó thật sự xảy
ra với mình, tôi nhất thời không thể chấp nhận. Tôi vẫn không thể chịu
được có một người khác sẽ bước vào gia đình tôi, hoàn toàn thay thế vị
trí của bố tôi.
Qua chuyển chỗ lần trước, sau khi thấy Lưu Khải
luôn kiên trì không từ bỏ và giúp đỡ với tinh thần nghĩa khí, những
thành viên khác trong phòng chúng tôi đều cảm thấy Lưu Khải đang tiếp
nối Lý sư huynh, là một thanh niên tốt, cố gắng xây dựng tình hữu nghị
với mọi người. Do đó, khi Lý sư huynh thi đỗ nghiên cứu sinh, mời mọi
người dự tiệc ăn mừng, Bạch Lâm yêu cầu nhất định phải gọi cho Lưu Khải.
“Anh Lưu Khải là anh em của tôi, anh không mời anh ấy tức là
xem thường anh ấy. Xem thường anh ấy cũng tức là xem thường Bạch Lâm
này!” Bạch Lâm gằn giọng.
Cuối cùng Lý sư huynh đành phải nghe theo Bạch lâm.
Lần này, Triệu Hiểu Đường rất tán đồng cách làm của Bạch Lâm. Cô ấy nói
bằng giọng khuyên bảo, tình ý sâu xa: “Tiểu Đồng, kiểu đàn ông thế này,
ta phải giăng lưới khắp nơi, nuôi dưỡng trọng điểm. Cậu không thể cứ
theo đuổi mãi một người.”
Số người tham dự tiệc mừng vừa đủ một bàn, bên Lý sư huynh có năm người, phòng chúng tôi có bốn người, cộng thêm Lưu Khải.
Bạn học của Lý sư huynh đều biết anh ấy si mê Bạch Lâm nên không ngừng
trêu chọc, đồng thời cũng muốn tạo không khí mờ ám. Bạch Lâm vì muốn đẩy
ánh mắt trêu đùa của mọi người đi chỗ khác nên không ngừng chuyển đề
tài sang tôi và Lưu Khải. Triệu Hiểu Đường như một mỹ nhân trên núi
tuyết, hoặc là chẳng đoái hoài đến ai, hoặc là thỉnh thoảng phun ra một
câu nói khiến tất cả trợn mắt, há miệng kinh hãi.
Ra khỏi quán ăn, cả nhóm định đi qua trường, đến quán hát karaoke ở cửa Bắc để hát hò.
Khi đi qua một tiệm tạp hóa ở dãy phố bán hàng, Bạch Lâm nói trời nóng
quá, mời mọi người ăn kem. Các nam sinh vì muốn giữ hình tượng nên đều
lắc đầu từ chối.
Chỉ cần có đồ ăn ngon là tôi không bao giờ cự
tuyệt. Và thế là, tôi ngâm nga khúc hát, vừa múc từng muỗng kem cho vào
miệng vừa cùng mọi người bước đi trên con đường lớn rợp bóng mát trong
trường.
Lưu Khải ở bên cạnh, đám Bạch Lâm đi sau.
Triệu Hiểu Đường cũng không ăn, cô ấy còn nhắc nhở tôi: “Chí ít cũng
chăm chút hình tượng và dáng vóc một chút đi, từ sáng đến tối suốt ngày
ăn ăn ăn.”
Bạch Lâm phản bác: “Bọn mình như thế này gọi là tự do tự tại, hưởng thụ cuộc sống.”
“Chính xác!” Tôi quay lại, biểu thị sự đồng ýBạch Lâm.
Ngay đúng lúc quay đầu lại, gió thổi tới, làm mấy sợi tóc vén bên tai
bay táp vào miệng tôi, dính hết kem còn sót lại ở khóe môi.
Lưu Khải lấy khăn giấy đưa cho tôi, cười nói: “Nhìn cái tướng ăn của cậu kìa.” Sau đó, cậu ấy tiện tay vén tóc của tôi ra sau.
Lúc ấy tay phải của tôi đang cầm muỗng, tay trái cầm hộp kem, tôi... hơi ngẩn người.
Ký ức độc quyền / Chương 32
18:06 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét