Nếu nói đây là một câu hỏi thì chẳng thà nói thầy đang có ý nhắc tôi. Tôi lập tức gật đầu.
“Dạ phải, tìm đồ.”
“Tìm điện thoại ư?”
“Dạ phải.” Tôi nói theo.
“Đâu?” Thầy nghiêng đầu hỏi tôi.
“Thì...” Còn chưa nói xong thì tôi chợt nhận ra điện thoại đang không có trên tay, đút tay vào túi áo ấm theo phản xạ, cũng không có, trong thoáng chốc, tôi sực nhớ ra sau khi gọi điện cho Lưu Khải, tôi đã tiện tay bỏ nó vào balô trên vai.
Chột dạ, tôi liền thay đổi giọng điệu: “Thì... trong balô ạ.”
Mộ Thừa Hòa nghe xong liền cười híp mắt, nhìn tôi đầy ý vị rồi “ồ” một tiếng, cười lớn hơn. Lúc này tôi mới nhận ra, phải chăng thầy đã bẫy tôi? Giúp tôi nghĩ ra một lý do rồi để tôi tự động lòi đuôi? Nhìn đôi mắt mang đầy ý cười kia, tôi càng khẳng định kết luận của mình là đúng.
Người này lại chọc mình rồi!
Thế là, tôi lập tức nhìn thẳng bằng ánh mắt ai oán.
Thầy đứng bên ngoài, tôi đứng bên trong, chính giữa cách nhau một cây vạn niên thanh cao bằng nửa người. Thầy nhìn tôi, sau đó tiến lên một bước. Tôi nhìn thầy vẻ nghi ngờ. Điều tôi không ngờ đã xảy ra, thầy đột nhiên giơ tay trái lên, đưa về phía tôi, làm trái tim tôi bất ngờ đập nhanh hơn. Ngón tay của thầy tới gần. Một thước, nửa thước, một tấc, nửa tấc...
Chính giây phút tay thầy sắp chạm vào tôi, tôi đã né qua một bên theo phản xạ. Chỉ một góc độ rất nhỏ, rất nhỏ như thế thôi, tôi đã tránh khỏi các ngón tay của bàn tay trái của thầy, khiến chúng dừng lại giữa không trung, nhìn rất không tự nhiên.
Ngay trong lúc ấy, tôi dường như đã nhìn thấy trong đôi mắt của Mộ Thừa Hòa có gì đó xẹt qua rất nhanh.
Đó là một thần sắc rất kỳ lạ
Nó biến mất cũng nhanh như vậy, hoàn toàn không cho tôi cơ hội và thời gian để nhìn rõ.
Sau này tôi cứ nghĩ mãi, người hậu đậu như tôi phải chăng mãi mãi không thể làm rõ được một số chuyện?
Thời khắc ấy qua đi rất nhanh, nụ cười lại trở về trên gương mặt thầy.
Thu tay trở về, thầy hỏi tôi: “Em định đứng mãi trong đó, tiếp tục chà đạp lên hoa cỏ của trường chúng ta sao?”
Tôi “a” một tiếng, vội nhảy ra.
“Đứng đây làm gì vậy?”
“Em... em... chờ người.”
“Nghỉ đông rồi à?”
“Vâng.” Tôi nói. “Nên em định dọn ít đồ không cần dùng trong học kỳ sau mang về nhà trước.”
“Tìm được việc rồi?”
“Vẫn... chưa.” Tôi nói một cách ủ rũ.
“Kỳ nghỉ đông này có dự tính gì không?”
“Mẹ bảo em tuần sau đến chỗ của mẹ cùng đón Tết.”
“Ồ!” Thầy nói. “Tôi cũng phải đi vùng khác.”
Cuộc trò chuyện dường như đã gần kết thúc.
Để phá vỡ sự yên tĩnh này, tôi chủ động hỏi: “Công việc của thầy có bận không?”
“Vẫn vậy.”
“Thầy đừng kén chọn nữa.” Tôi chợt nói.
“…” Thầy nhất thời không hiểu ý tôi.
“Lúc nãy em có nghe cuộc trò chuyện của thầy.”
Thầy cười tỏ vẻ đành chịu.
“Mẹ thầy chắc sốt ruột lắm nhỉ? Có bắt thầy đi xem mặt không?” Tôi muốn trêu thầy.
“Điều đó thì không, bà ấy biết tôi không có dự tính
“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên.
Nụ cười trên gương mặt thầy dần tan biến, thay vào đó là giọng nói đều đều: “Chí hướng cuộc đời.”
Nói đến đây, đột nhiên ngưng bặt, hai chúng tôi nhìn nhau, rơi vào im lặng ngượng ngùng.
“Tiểu Đồng!” Lưu Khải vừa gọi, vừa chạy về phía tôi.
“Ở đây...” Tôi vui vẻ trả lời cậu ấy, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác như được giải thoát.
Lưu Khải nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đứng bên cạnh tôi, lễ phép chào: “Thầy Mộ.”
Mộ Thừa Hòa mỉm cười gật đầu, nói mình có việc rồi đi trước.
Sau đó, Lưu Khải xách hành lý của tôi ra khỏi lùm cây, không nén được tò mò hỏi: “Sao cậu lại để nó vào trong đó thế?”
“Lúc đầu mình nghĩ nếu cậu không đến đón mình, mình sẽ giấu nó trong đó để buổi tối cậu tới lấy.”
“Không phải chứ, cậu nghĩ vậy thật sao?”
“Đương nhiên.” Tôi hất cằm.
Nói chuyện với Lưu Khải và nói chuyện với người kia thực chẳng giống nhau chút nào. Với Lưu Khải, cho dù là nói dối, cũng dễ dàng đến thế. Nhưng trong mắt Mộ Thừa Hòa, dường như bất kỳ biểu hiện nào mà tôi dùng để che đậy điều đang nghĩ cũng đều là dư thừa.
“Tiết Đồng.” Tiếng gọi của Lưu Khải kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ.
“Hử?”
Cậu ấy ra dấu bảo tôi sờ lên trán mình.
Tôi thuận theo ánh mắt của cậu ấy, sờ lên trán, sau đó phát hiện trên tóc mái của mình có một vật lạ. Lấy xuống rồi mới biết đó là một chiếc lá nhỏ, là lá của cây vạn niên thanh.
Chiếc lá đã chuyển sang màu vàng nên hơi cong lại.
Hóa ra, lúc nãy chỉ là thầy muốn giúp tôi lấy nó xuống.
Tôi cảm thấy, đối với Mộ Thừa Hòa, tôi vừa có cảm giác kính sợ lại vừa có cảm giác si m
Chỉ là, bắt đầu từ nay, tôi không cần cảm giác đó nữa.
4
Ngày thứ ba sau kỳ thi, tôi đã ngồi trên chuyến xe đến thành phố C.
Trại giam nơi mẹ làm việc cách trung tâm thành phố không xa lắm, thực ra đơn vị đã thuê cho mẹ một căn hộ ba phòng ở trung tâm nội thành, nhưng mẹ chê nó xa trại giam quá nên rất ít đến đó, mà chỉ ở trong tập thể của đơn vị. Khu tập thể đó thực ra là một dãy nhà ngang, phòng vệ sinh và phòng tắm đều dùng chung, ăn cơm thì chỉ có thể ăn ở nhà ăn.
Sau khi tôi đến đây, cảm thấy mọi việc đều không tiện, thật ra còn không bằng ký túc xá của trường chúng tôi. Vì thế mẹ đã cùng tôi về căn hộ ở trung tâm.
Lúc chuyển đồ, nhiều đồng nghiệp của mẹ cũng đến giúp đỡ, trong đó có một bác khoảng ngoài năm mươi rất nhiệt tình, anh tài xế trẻ tuổi kia suốt ngày cười hi hi gọi bác ấy là “Chính ủy Trần.”
Từ sau cuộc cãi vã trước mộ của ba, tôi đặc biệt nhạy cảm với chữ “Trần” nên rất chú ý đến “Chính ủy Trần” này.
Bác ấy không cao, người hơi gầy, mặc cảnh phục vải mềm màu xanh lục đậm, nhìn như màu đen. Tính tình rất hòa thuận, chỉ là gương mặt trông có vẻ rất nghiêm túc, lúc nào cũng nghiêm nghị, hoàn toàn khác với bố tôi. Lúc sau, dường như phát giác ra ánh mắt dò xét của tôi, bác ấy cũng bắt đầu nhìn tôi. Mẹ tôi không nói câu nào với bác ấy.
Trước khi ngủ, tôi không kìm nén được nữa, đánh liều hỏi: “Người đàn ông đó chính là người mà mẹ nói à?”
Mẹ nghi hoặc: “Con đang nói gì vậy? Gì mà đó với kia.”
Tôi bực bội: “Thì cái bác Trần gì đó, hôm nay giúp mẹ chuyển đồ ấy!”
Mẹ nghe xong thì phì cười: “Thời gian gần đây, đầu của con dùng để suy nghĩ cái gì vậy? Hễ ai họ Trần thì con đều nghi ngờ sao? Gì mà Trần gì đó chứ, hỗn láo! Bác Trần là chính ủy chỗ mẹ làm, không phải người mà lần trước mẹ...” Mẹ chợt dừng lại. “Không phải người lần trước mẹ nói với con.”
“Ồ!” Tôi đáp. “Ai bảo mẹ không nói rõ.”
“À phải, con của bác ấy cũng học năm thứ tư, tuần sau sau khi thi xong nghiên cứu sẽ qua đây đón Tết với bác ấy. Lúc đó hai con cũng có thể kết bạn với nhau.”
“Ồ!”
“Bác ấy nói con gái bác ấy hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác, sợ hai con nói chuyện không hợp. Mẹ nói từ nhỏ con đã rất dễ chịu, ai con cũng làm bạn được. Mẹ đã lỡ phóng đại lên rồi, con đừng có hạ bệ mẹ đấy.”
Đột nhiên, tôi sực nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: “Mẹ, bác Trần này có gia đình hay đã ly hôn?”
Mẹ nổi giận: “Ái chà, Tiết Đồng này! Con bắt đầu quản mẹ rồi phải không? Còn nghiêm ngặt hơn mẹ quản con nữa đấy!”
Tôi không kìm được, cười khì khì.
Không biết là do tôi đã dần trưởng thành hay là vì cả hai mẹ con tôi hiện giờ ít có cơ hội được gặp nhau, nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa hai mẹ con đã thân thiết hơn xưa rất nhiều.
Tôi chưa bao giờ cầm bản đồ, lang thang trong một thành phố xa lạ, khi mới bắt đầu cũng thấy không quen lắm, nhưng chỉ vài ngày sau, tôi đã thích cảm giác này.
Con gái của bác Trần đến đây sau tôi một tuần.
“Dạ phải, tìm đồ.”
“Tìm điện thoại ư?”
“Dạ phải.” Tôi nói theo.
“Đâu?” Thầy nghiêng đầu hỏi tôi.
“Thì...” Còn chưa nói xong thì tôi chợt nhận ra điện thoại đang không có trên tay, đút tay vào túi áo ấm theo phản xạ, cũng không có, trong thoáng chốc, tôi sực nhớ ra sau khi gọi điện cho Lưu Khải, tôi đã tiện tay bỏ nó vào balô trên vai.
Chột dạ, tôi liền thay đổi giọng điệu: “Thì... trong balô ạ.”
Mộ Thừa Hòa nghe xong liền cười híp mắt, nhìn tôi đầy ý vị rồi “ồ” một tiếng, cười lớn hơn. Lúc này tôi mới nhận ra, phải chăng thầy đã bẫy tôi? Giúp tôi nghĩ ra một lý do rồi để tôi tự động lòi đuôi? Nhìn đôi mắt mang đầy ý cười kia, tôi càng khẳng định kết luận của mình là đúng.
Người này lại chọc mình rồi!
Thế là, tôi lập tức nhìn thẳng bằng ánh mắt ai oán.
Thầy đứng bên ngoài, tôi đứng bên trong, chính giữa cách nhau một cây vạn niên thanh cao bằng nửa người. Thầy nhìn tôi, sau đó tiến lên một bước. Tôi nhìn thầy vẻ nghi ngờ. Điều tôi không ngờ đã xảy ra, thầy đột nhiên giơ tay trái lên, đưa về phía tôi, làm trái tim tôi bất ngờ đập nhanh hơn. Ngón tay của thầy tới gần. Một thước, nửa thước, một tấc, nửa tấc...
Chính giây phút tay thầy sắp chạm vào tôi, tôi đã né qua một bên theo phản xạ. Chỉ một góc độ rất nhỏ, rất nhỏ như thế thôi, tôi đã tránh khỏi các ngón tay của bàn tay trái của thầy, khiến chúng dừng lại giữa không trung, nhìn rất không tự nhiên.
Ngay trong lúc ấy, tôi dường như đã nhìn thấy trong đôi mắt của Mộ Thừa Hòa có gì đó xẹt qua rất nhanh.
Đó là một thần sắc rất kỳ lạ
Nó biến mất cũng nhanh như vậy, hoàn toàn không cho tôi cơ hội và thời gian để nhìn rõ.
Sau này tôi cứ nghĩ mãi, người hậu đậu như tôi phải chăng mãi mãi không thể làm rõ được một số chuyện?
Thời khắc ấy qua đi rất nhanh, nụ cười lại trở về trên gương mặt thầy.
Thu tay trở về, thầy hỏi tôi: “Em định đứng mãi trong đó, tiếp tục chà đạp lên hoa cỏ của trường chúng ta sao?”
Tôi “a” một tiếng, vội nhảy ra.
“Đứng đây làm gì vậy?”
“Em... em... chờ người.”
“Nghỉ đông rồi à?”
“Vâng.” Tôi nói. “Nên em định dọn ít đồ không cần dùng trong học kỳ sau mang về nhà trước.”
“Tìm được việc rồi?”
“Vẫn... chưa.” Tôi nói một cách ủ rũ.
“Kỳ nghỉ đông này có dự tính gì không?”
“Mẹ bảo em tuần sau đến chỗ của mẹ cùng đón Tết.”
“Ồ!” Thầy nói. “Tôi cũng phải đi vùng khác.”
Cuộc trò chuyện dường như đã gần kết thúc.
Để phá vỡ sự yên tĩnh này, tôi chủ động hỏi: “Công việc của thầy có bận không?”
“Vẫn vậy.”
“Thầy đừng kén chọn nữa.” Tôi chợt nói.
“…” Thầy nhất thời không hiểu ý tôi.
“Lúc nãy em có nghe cuộc trò chuyện của thầy.”
Thầy cười tỏ vẻ đành chịu.
“Mẹ thầy chắc sốt ruột lắm nhỉ? Có bắt thầy đi xem mặt không?” Tôi muốn trêu thầy.
“Điều đó thì không, bà ấy biết tôi không có dự tính
“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên.
Nụ cười trên gương mặt thầy dần tan biến, thay vào đó là giọng nói đều đều: “Chí hướng cuộc đời.”
Nói đến đây, đột nhiên ngưng bặt, hai chúng tôi nhìn nhau, rơi vào im lặng ngượng ngùng.
“Tiểu Đồng!” Lưu Khải vừa gọi, vừa chạy về phía tôi.
“Ở đây...” Tôi vui vẻ trả lời cậu ấy, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác như được giải thoát.
Lưu Khải nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đứng bên cạnh tôi, lễ phép chào: “Thầy Mộ.”
Mộ Thừa Hòa mỉm cười gật đầu, nói mình có việc rồi đi trước.
Sau đó, Lưu Khải xách hành lý của tôi ra khỏi lùm cây, không nén được tò mò hỏi: “Sao cậu lại để nó vào trong đó thế?”
“Lúc đầu mình nghĩ nếu cậu không đến đón mình, mình sẽ giấu nó trong đó để buổi tối cậu tới lấy.”
“Không phải chứ, cậu nghĩ vậy thật sao?”
“Đương nhiên.” Tôi hất cằm.
Nói chuyện với Lưu Khải và nói chuyện với người kia thực chẳng giống nhau chút nào. Với Lưu Khải, cho dù là nói dối, cũng dễ dàng đến thế. Nhưng trong mắt Mộ Thừa Hòa, dường như bất kỳ biểu hiện nào mà tôi dùng để che đậy điều đang nghĩ cũng đều là dư thừa.
“Tiết Đồng.” Tiếng gọi của Lưu Khải kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ.
“Hử?”
Cậu ấy ra dấu bảo tôi sờ lên trán mình.
Tôi thuận theo ánh mắt của cậu ấy, sờ lên trán, sau đó phát hiện trên tóc mái của mình có một vật lạ. Lấy xuống rồi mới biết đó là một chiếc lá nhỏ, là lá của cây vạn niên thanh.
Chiếc lá đã chuyển sang màu vàng nên hơi cong lại.
Hóa ra, lúc nãy chỉ là thầy muốn giúp tôi lấy nó xuống.
Tôi cảm thấy, đối với Mộ Thừa Hòa, tôi vừa có cảm giác kính sợ lại vừa có cảm giác si m
Chỉ là, bắt đầu từ nay, tôi không cần cảm giác đó nữa.
4
Ngày thứ ba sau kỳ thi, tôi đã ngồi trên chuyến xe đến thành phố C.
Trại giam nơi mẹ làm việc cách trung tâm thành phố không xa lắm, thực ra đơn vị đã thuê cho mẹ một căn hộ ba phòng ở trung tâm nội thành, nhưng mẹ chê nó xa trại giam quá nên rất ít đến đó, mà chỉ ở trong tập thể của đơn vị. Khu tập thể đó thực ra là một dãy nhà ngang, phòng vệ sinh và phòng tắm đều dùng chung, ăn cơm thì chỉ có thể ăn ở nhà ăn.
Sau khi tôi đến đây, cảm thấy mọi việc đều không tiện, thật ra còn không bằng ký túc xá của trường chúng tôi. Vì thế mẹ đã cùng tôi về căn hộ ở trung tâm.
Lúc chuyển đồ, nhiều đồng nghiệp của mẹ cũng đến giúp đỡ, trong đó có một bác khoảng ngoài năm mươi rất nhiệt tình, anh tài xế trẻ tuổi kia suốt ngày cười hi hi gọi bác ấy là “Chính ủy Trần.”
Từ sau cuộc cãi vã trước mộ của ba, tôi đặc biệt nhạy cảm với chữ “Trần” nên rất chú ý đến “Chính ủy Trần” này.
Bác ấy không cao, người hơi gầy, mặc cảnh phục vải mềm màu xanh lục đậm, nhìn như màu đen. Tính tình rất hòa thuận, chỉ là gương mặt trông có vẻ rất nghiêm túc, lúc nào cũng nghiêm nghị, hoàn toàn khác với bố tôi. Lúc sau, dường như phát giác ra ánh mắt dò xét của tôi, bác ấy cũng bắt đầu nhìn tôi. Mẹ tôi không nói câu nào với bác ấy.
Trước khi ngủ, tôi không kìm nén được nữa, đánh liều hỏi: “Người đàn ông đó chính là người mà mẹ nói à?”
Mẹ nghi hoặc: “Con đang nói gì vậy? Gì mà đó với kia.”
Tôi bực bội: “Thì cái bác Trần gì đó, hôm nay giúp mẹ chuyển đồ ấy!”
Mẹ nghe xong thì phì cười: “Thời gian gần đây, đầu của con dùng để suy nghĩ cái gì vậy? Hễ ai họ Trần thì con đều nghi ngờ sao? Gì mà Trần gì đó chứ, hỗn láo! Bác Trần là chính ủy chỗ mẹ làm, không phải người mà lần trước mẹ...” Mẹ chợt dừng lại. “Không phải người lần trước mẹ nói với con.”
“Ồ!” Tôi đáp. “Ai bảo mẹ không nói rõ.”
“À phải, con của bác ấy cũng học năm thứ tư, tuần sau sau khi thi xong nghiên cứu sẽ qua đây đón Tết với bác ấy. Lúc đó hai con cũng có thể kết bạn với nhau.”
“Ồ!”
“Bác ấy nói con gái bác ấy hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác, sợ hai con nói chuyện không hợp. Mẹ nói từ nhỏ con đã rất dễ chịu, ai con cũng làm bạn được. Mẹ đã lỡ phóng đại lên rồi, con đừng có hạ bệ mẹ đấy.”
Đột nhiên, tôi sực nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: “Mẹ, bác Trần này có gia đình hay đã ly hôn?”
Mẹ nổi giận: “Ái chà, Tiết Đồng này! Con bắt đầu quản mẹ rồi phải không? Còn nghiêm ngặt hơn mẹ quản con nữa đấy!”
Tôi không kìm được, cười khì khì.
Không biết là do tôi đã dần trưởng thành hay là vì cả hai mẹ con tôi hiện giờ ít có cơ hội được gặp nhau, nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa hai mẹ con đã thân thiết hơn xưa rất nhiều.
Tôi chưa bao giờ cầm bản đồ, lang thang trong một thành phố xa lạ, khi mới bắt đầu cũng thấy không quen lắm, nhưng chỉ vài ngày sau, tôi đã thích cảm giác này.
Con gái của bác Trần đến đây sau tôi một tuần.







0 nhận xét:
Đăng nhận xét