C
bạn nhảy điệu “phi thiên” lớp chúng tôi đã trang điểm xong, trên đầu
đeo một búi tóc giả, chẳng biết Bạch Lâm đã kiếm từ đâu ra bộ trang phục
của Thần Tiên tỷ tỷ trong Tây Du Ký cho bạn đó. Tôi thở hổn hển, vội
vàng chạy vào đưa đàn tì bà cho bạn ấy.
Bạch Lâm đang thưởng thức kiệt tác của mình, dương dương tự đắc hỏi tôi: “Thấy sao?”
“Đẹp như Hằng Nga vậy.”
“Người ta nhảy điệu “phi thiên”, đâu phải Hằng Nga.” Bạch Lâm sửa lại.
“Thì chẳng phải là một sao?”
“Làm sao mà là một được?”
“Hằng Nga uống tiên đơn xong rồi bay lên trời, đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng.”
“Vậy thì tức là phi thiên rồi.”
“Nhưng…”
Trong lúc tôi và Bạch Lâm còn đang thảo luận nguyên lý phi thiên của Hằng Nga thì người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu.
“Chào các thầy cô, chào các bạn, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ!
Chúng ta vừa tiễn mùa thu đi qua với nồng nàn hương quế, giờ đây lại nồng nhiệt chào đón những cơn gió lạnh đầu mùa của tháng Mười một. Tiết trời đầu đông thêm một chút gió lạnh, giảm một chút ấm áp, nhưng với chúng ta, ngay lúc này, tình cảm ấm áp lại ngập tràn...”
Hai người được mệnh danh là “hoa khôi” và “hot boy” của Học viện Ngoại ngữ chúng tôi đứng trên sân khấu, gò má hây hây đỏ, đang phối hợp rất ăn ý và giới thiệu lưu loát bài diễn văn khai mạc cho buổi biểu diễn văn nghệ tối nay.
“Mình ra ngoài xem đây, chúc mọi người biểu diễn thành công.” Tôi nói xong rồi chạy ra ngoài, chỉ kịp nghe thấy Bạch Lâm nói với theo: “Nhớ giữ chỗ cho mình, lát nữa mình đi tìm cậu!”
Tôi chẳng thèm quay đầu lại, chỉ đưa tay lên ra hiệu OK.
Vẫn như mọi năm, tiết mục của Học viện Ngoại ngữ luôn sôi động, tôi làm gì còn tìm được chỗ ngồi nữa, cuối cùng đành kiếm đại một góc không có người ở cầu thang trên khán đài, ngồi luôn
Cũng may đây là sân bóng rổ, ghế ngồi của khán giả được thiết kế cao hơn sân khấu, nếu không thì với chiều cao của tôi, thật chẳng dám mơ đến việc được ngồi xem, mà dù có kiễng chân lên cũng chưa chắc đã nhìn thấy phía trước.
Mở đầu là tiết mục đơn ca của khoa Pháp.
Tiếp theo là điệu nhảy nóng bỏng của sinh viên năm hai khoa Anh.
Đèn trong sân hơi tối, tôi đảo mắt nhìn quanh, một số đã từng gặp, một số chưa từng nhìn thấy, nhưng đa phần tôi đều quên cả rồi. Mẹ thường nói với tôi: doanh trại cố định, lính thì vô định. Chỉ mới mấy tháng tôi không đến khu Tây thôi mà đã cảm thấy xa lạ với những người ở đây đến vậy.
Không biết Triệu Hiểu Đường đến chưa nhỉ?
Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho cô ấy, không đến hai giây cô ấy đã trả lời.
“Mình tới rồi. Cậu ở đâu? Mình giành chỗ cho cậu rồi này.”
“Mình ở phía sau.” Tôi lại nhắn.
Sau đó, tôi trông thấy ở phía trước, bên trái, có người đứng dậy quay đầu nhìn. Đó là Triệu Hiểu Đường, cô ấy đang tìm tôi trong đám người. Vóc dáng của Triệu Hiểu Đường thu hút rất nhiều ánh nhìn của nam sinh.
Triệu Hiểu Đường là một người đẹp đến lạ thường, đáng ra còn có nhiều người theo đuổi cô ấy hơn nữa, nhưng tính tình quái gỡ không hợp với ngôi trường này của cô ấy đã dọa những nam sinh đồng trang lứa này chạy mất dép.
Khi chen lên được đến bên Triệu Hiểu Đường, đầu tôi cũng đã nhễ nhại mồ hôi.
“Bạch Lâm tìm thấy cậu chưa?” Cô ấy hỏi.
“Tìm được rồi.”
Tôi sợ Hiểu Đường hỏi nữa, nên cố tình chuyển đề tài: “Cậu có tờ giới thiệu chương trình không? Tiết mục của lớp mình thứ mấy?”
“Cậu tự xem đi.” Cô ấy tiện tay, đưa luôn tờ giấy giới thiệu cho tôi.
Lúc này, tiết mục ảo thuật của hai nam sinh bên khoa Nga đã làm cho bầu không khí của đêm diễn sôi nổi hẳn lên, tiếng vỗ tay vang mãi không ngớt. Một trong hai nam sinh đó cầm micro lên, tinh nghịch cười một cái, rồi nói: “ôm nay mình có hai nhiệm vụ, một là biểu diễn ảo thuật, nhiệm vụ này mình đã hoàn thành rồi. Và hai là nhận được lời ủy thác của bạn MC, mình xin giới thiệu cho tiết mục tiếp theo, sư muội của mình sẽ đọc bài thơ Я вас любил[1]. Hiển nhiên là các bạn cũng biết... vì sao cậu ấy phải bắt mình giới thiệu rồi đó.”
[1] Tiếng Nga: nghĩa là “Tôi yêu em”.
Nam sinh ấy ra hiệu về phía anh chàng MC đang đứng ở một góc sân khấu. Mọi người đều bật cười, tất nhiên rồi, họ dùng tiếng Nga để làm tiêu đề nên điều này quả thật là làm khó hot boy của chúng ta.
Nam sinh nói: “Được rồi, không cười nữa, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài thơ này. Tác giả của bài thơ là Alexander Pushkin.”
Sau đó, ánh đèn dịu đi.
Dưới nhạc nền du dương, tôi nghe thấy bài thơ đó. Đầu tiên bạn ấy đọc một lượt nguyên bản tiếng Nga, sau đó là tiếng Trung:
“Я вас любил:
любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.
Я вас любил безмолвно, безнадежно, То робостью,
то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.”[2]
[2] Tôi yêu em
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài,
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.
(Thúy Toàn dịch)
Bạn gái ấy đọc xong, bàn tay cầm micro từ từ hạ xuống, đứng yên lặng rất lâu. Phát âm của cô ấy hơi khác với Mộ Thừa Hòa, rất mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến người nghe xúc động. Cô gái mặc chiếc váy màu trắng, đứng dưới ánh đèn chỉ tập trung vào một chỗ trên sân khấu, đôi mắt to trong veo nhìn xuống khán đài, trong suốt như một tinh linh, là một tinh linh cô đơn giữa đêm hội náo nhiệt.
Sau đó, một tràng pháo tay giòn giã đã phá vỡ tất cả.
Tôi nghe thấy bên cạnh có người nói: “Chán nhất là kiểu đọc thơ thế này, nếu không có đoạn dịch lại sang tiếng Trung thì đoạn đầu hoàn toàn giống như vịt nghe sấm.”
Một người khác nói: “Mình thấy cũng được mà, nhìn kìa, cô bé đó trông cũng được lắm.”
Sau đó, những người khác cùng phá lên cười.
Lúc Triệu Hiểu Đường vỗ tay cùng mọi người, quay đầu sang nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Tiết Đồng, cậu sao vậy?”
“Hả?” Tôi định thần trở lại, đưa bàn tay lau má, mới phát hiện mình đã bất giác đẫm lệ từ lúc nào.
Sau đó, tôi không biết những tiết mục tiếp theo là gì nữa, chỉ nhớ trên đường về ký túc xá, Bạch Lâm đã ôm chặt tôi, lớn tiếng nói: “Khóc gì chứ, chúng ta không có anh chàng đó thì cũng có làm sao đâu? Cậu phải kiên cường lên!”
Thứ sáu, ngày 21 tháng 11. Trời nhiều mây
“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng… Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen.” Không hiểu tại sao, nghe đến đây lại tự nhiên khóc.
2
Tháng Mười một, ở thành phố A, trời mưa suốt.
Tôi cầm theo sách ra khỏi phòng, đi được vài bước, phát hiện trời mưa to hơưởng, bèn vội vàng chạy đến gốc cây to bên ngoài ký túc xá nữ để trú mưa. Tôi đang đắn đo xem mình có nên trở về phòng hay không, thì có một chiếc ô đã che trên đầu tôi.
Tôi quay lại, nhìn thấy Lưu Khải.
“Tình cờ thật.” Tôi nói.
“Ừm, mình vừa lúc đi ngang đây.” Cậu ấy nói.
Tôi cười cười trò chuyện bâng quơ với cậu ấy.
“Mình đến thư viện tự học.”
“Mình cũng vậy.” Cậu ấy giơ quyển sách trong tay lên.
“Cậu đọc sách Anh văn cấp sáu à?”
“Ừm, bây giờ tìm việc làm cạnh tranh lớn quá, năm sau mình định thi thử một lần nữa, tiện thể có thể hỏi bài cậu.”
Tôi đã cúi gằm mặt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy. Lưu Khải chắc chắn không phải đúng lúc đi ngang đây, cũng không phải cố gắng muốn thi đậu cấp sáu. Có lẽ cậu ấy đã đứng đây đợi tôi, có lẽ là Bạch Lâm đã báo cho cậu ấy biết.
Chợt nhớ đến câu nói của Bạch Lâm: “Cho cậu ấy một cơ hội, cũng xem như cho mình một cơ hội.”
Tôi bước vài bước, sau đó nhìn ra phía xa xa, giả vờ nói đùa: “Được thôi, nhưng muốn mình phụ đạo thì phải trả tiền đó.”
Cậu ấy ngẩn người, sau đó lập tức vui mừng.
“Chúng ta đã thân như vậy rồi, có thể giảm giá không?” Cậu ấy hỏi.
“Không được. Trái lại còn phải tính cao hơn phí phụ đạo cho học sinh phổ thông nữa.”
“Tại sao?”
“Vì cậu là sinh viên đại học. Cậu không thấy giảng viên đại học lương cao hơn giáo viên trung học sao?”
“Có sao? Mình cảm thấy thu nhập xấp xỉ nhau thôi.”
“Cậu không có thành ý gì cả. Nếu cậu còn lôi thôi nữa thì mình sẽ tìm một giáo viên chịu giảm giá cho cậu.” Tôi nói với vẻ tức tối.
“...” Chiêu này linh nghiệm thật, cậu ấy lập tức im lặng.
Hai chúng tôi cứ thế đi trên con đường rợp bóng cây của thư viện. Lưu Khải cầm ô che cho tôi, sau đó chúng tôi băng qua đường đi bộ bên cạnh tòa nhà hành chính. Tôi luôn cảm thấy chỗ này rất giống với khoảng sân phía dưới giảng đường số bốn ở khu Tây trước đây, phải chăng là vì ở đây có trồng cây ngô đồng?
Tôi quay đầu lại nhìn.
Lưu Khải hỏi: “Nhìn thấy người quen à?”
Dưới ánh chiều tà, tôi trả lời không có, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía đó, một lúc sau mới chịu dời đi.
Hình như tôi nhìn thấy vẫn còn một tôi khác nữa ở đó, bên cạnh còn có Mộ Thừa Hòa.
Cô gái ngồi xổm xuống dưới đất tìm kính sát tròng cho chàng trai bên cạnh, chàng trai đứng cầm ô che những bông tuyết đang bay bay không rơi xuống đầu cô gái. Cuối cùng, chàng trai nói: “Em đúng là một đứa trẻ.”
Cảnh tượng đó tựa như ở kiếp trước.
Bạch Lâm đang thưởng thức kiệt tác của mình, dương dương tự đắc hỏi tôi: “Thấy sao?”
“Đẹp như Hằng Nga vậy.”
“Người ta nhảy điệu “phi thiên”, đâu phải Hằng Nga.” Bạch Lâm sửa lại.
“Thì chẳng phải là một sao?”
“Làm sao mà là một được?”
“Hằng Nga uống tiên đơn xong rồi bay lên trời, đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng.”
“Vậy thì tức là phi thiên rồi.”
“Nhưng…”
Trong lúc tôi và Bạch Lâm còn đang thảo luận nguyên lý phi thiên của Hằng Nga thì người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu.
“Chào các thầy cô, chào các bạn, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ!
Chúng ta vừa tiễn mùa thu đi qua với nồng nàn hương quế, giờ đây lại nồng nhiệt chào đón những cơn gió lạnh đầu mùa của tháng Mười một. Tiết trời đầu đông thêm một chút gió lạnh, giảm một chút ấm áp, nhưng với chúng ta, ngay lúc này, tình cảm ấm áp lại ngập tràn...”
Hai người được mệnh danh là “hoa khôi” và “hot boy” của Học viện Ngoại ngữ chúng tôi đứng trên sân khấu, gò má hây hây đỏ, đang phối hợp rất ăn ý và giới thiệu lưu loát bài diễn văn khai mạc cho buổi biểu diễn văn nghệ tối nay.
“Mình ra ngoài xem đây, chúc mọi người biểu diễn thành công.” Tôi nói xong rồi chạy ra ngoài, chỉ kịp nghe thấy Bạch Lâm nói với theo: “Nhớ giữ chỗ cho mình, lát nữa mình đi tìm cậu!”
Tôi chẳng thèm quay đầu lại, chỉ đưa tay lên ra hiệu OK.
Vẫn như mọi năm, tiết mục của Học viện Ngoại ngữ luôn sôi động, tôi làm gì còn tìm được chỗ ngồi nữa, cuối cùng đành kiếm đại một góc không có người ở cầu thang trên khán đài, ngồi luôn
Cũng may đây là sân bóng rổ, ghế ngồi của khán giả được thiết kế cao hơn sân khấu, nếu không thì với chiều cao của tôi, thật chẳng dám mơ đến việc được ngồi xem, mà dù có kiễng chân lên cũng chưa chắc đã nhìn thấy phía trước.
Mở đầu là tiết mục đơn ca của khoa Pháp.
Tiếp theo là điệu nhảy nóng bỏng của sinh viên năm hai khoa Anh.
Đèn trong sân hơi tối, tôi đảo mắt nhìn quanh, một số đã từng gặp, một số chưa từng nhìn thấy, nhưng đa phần tôi đều quên cả rồi. Mẹ thường nói với tôi: doanh trại cố định, lính thì vô định. Chỉ mới mấy tháng tôi không đến khu Tây thôi mà đã cảm thấy xa lạ với những người ở đây đến vậy.
Không biết Triệu Hiểu Đường đến chưa nhỉ?
Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho cô ấy, không đến hai giây cô ấy đã trả lời.
“Mình tới rồi. Cậu ở đâu? Mình giành chỗ cho cậu rồi này.”
“Mình ở phía sau.” Tôi lại nhắn.
Sau đó, tôi trông thấy ở phía trước, bên trái, có người đứng dậy quay đầu nhìn. Đó là Triệu Hiểu Đường, cô ấy đang tìm tôi trong đám người. Vóc dáng của Triệu Hiểu Đường thu hút rất nhiều ánh nhìn của nam sinh.
Triệu Hiểu Đường là một người đẹp đến lạ thường, đáng ra còn có nhiều người theo đuổi cô ấy hơn nữa, nhưng tính tình quái gỡ không hợp với ngôi trường này của cô ấy đã dọa những nam sinh đồng trang lứa này chạy mất dép.
Khi chen lên được đến bên Triệu Hiểu Đường, đầu tôi cũng đã nhễ nhại mồ hôi.
“Bạch Lâm tìm thấy cậu chưa?” Cô ấy hỏi.
“Tìm được rồi.”
Tôi sợ Hiểu Đường hỏi nữa, nên cố tình chuyển đề tài: “Cậu có tờ giới thiệu chương trình không? Tiết mục của lớp mình thứ mấy?”
“Cậu tự xem đi.” Cô ấy tiện tay, đưa luôn tờ giấy giới thiệu cho tôi.
Lúc này, tiết mục ảo thuật của hai nam sinh bên khoa Nga đã làm cho bầu không khí của đêm diễn sôi nổi hẳn lên, tiếng vỗ tay vang mãi không ngớt. Một trong hai nam sinh đó cầm micro lên, tinh nghịch cười một cái, rồi nói: “ôm nay mình có hai nhiệm vụ, một là biểu diễn ảo thuật, nhiệm vụ này mình đã hoàn thành rồi. Và hai là nhận được lời ủy thác của bạn MC, mình xin giới thiệu cho tiết mục tiếp theo, sư muội của mình sẽ đọc bài thơ Я вас любил[1]. Hiển nhiên là các bạn cũng biết... vì sao cậu ấy phải bắt mình giới thiệu rồi đó.”
[1] Tiếng Nga: nghĩa là “Tôi yêu em”.
Nam sinh ấy ra hiệu về phía anh chàng MC đang đứng ở một góc sân khấu. Mọi người đều bật cười, tất nhiên rồi, họ dùng tiếng Nga để làm tiêu đề nên điều này quả thật là làm khó hot boy của chúng ta.
Nam sinh nói: “Được rồi, không cười nữa, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài thơ này. Tác giả của bài thơ là Alexander Pushkin.”
Sau đó, ánh đèn dịu đi.
Dưới nhạc nền du dương, tôi nghe thấy bài thơ đó. Đầu tiên bạn ấy đọc một lượt nguyên bản tiếng Nga, sau đó là tiếng Trung:
“Я вас любил:
любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.
Я вас любил безмолвно, безнадежно, То робостью,
то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.”[2]
[2] Tôi yêu em
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài,
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.
(Thúy Toàn dịch)
Bạn gái ấy đọc xong, bàn tay cầm micro từ từ hạ xuống, đứng yên lặng rất lâu. Phát âm của cô ấy hơi khác với Mộ Thừa Hòa, rất mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến người nghe xúc động. Cô gái mặc chiếc váy màu trắng, đứng dưới ánh đèn chỉ tập trung vào một chỗ trên sân khấu, đôi mắt to trong veo nhìn xuống khán đài, trong suốt như một tinh linh, là một tinh linh cô đơn giữa đêm hội náo nhiệt.
Sau đó, một tràng pháo tay giòn giã đã phá vỡ tất cả.
Tôi nghe thấy bên cạnh có người nói: “Chán nhất là kiểu đọc thơ thế này, nếu không có đoạn dịch lại sang tiếng Trung thì đoạn đầu hoàn toàn giống như vịt nghe sấm.”
Một người khác nói: “Mình thấy cũng được mà, nhìn kìa, cô bé đó trông cũng được lắm.”
Sau đó, những người khác cùng phá lên cười.
Lúc Triệu Hiểu Đường vỗ tay cùng mọi người, quay đầu sang nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Tiết Đồng, cậu sao vậy?”
“Hả?” Tôi định thần trở lại, đưa bàn tay lau má, mới phát hiện mình đã bất giác đẫm lệ từ lúc nào.
Sau đó, tôi không biết những tiết mục tiếp theo là gì nữa, chỉ nhớ trên đường về ký túc xá, Bạch Lâm đã ôm chặt tôi, lớn tiếng nói: “Khóc gì chứ, chúng ta không có anh chàng đó thì cũng có làm sao đâu? Cậu phải kiên cường lên!”
Thứ sáu, ngày 21 tháng 11. Trời nhiều mây
“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng… Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen.” Không hiểu tại sao, nghe đến đây lại tự nhiên khóc.
2
Tháng Mười một, ở thành phố A, trời mưa suốt.
Tôi cầm theo sách ra khỏi phòng, đi được vài bước, phát hiện trời mưa to hơưởng, bèn vội vàng chạy đến gốc cây to bên ngoài ký túc xá nữ để trú mưa. Tôi đang đắn đo xem mình có nên trở về phòng hay không, thì có một chiếc ô đã che trên đầu tôi.
Tôi quay lại, nhìn thấy Lưu Khải.
“Tình cờ thật.” Tôi nói.
“Ừm, mình vừa lúc đi ngang đây.” Cậu ấy nói.
Tôi cười cười trò chuyện bâng quơ với cậu ấy.
“Mình đến thư viện tự học.”
“Mình cũng vậy.” Cậu ấy giơ quyển sách trong tay lên.
“Cậu đọc sách Anh văn cấp sáu à?”
“Ừm, bây giờ tìm việc làm cạnh tranh lớn quá, năm sau mình định thi thử một lần nữa, tiện thể có thể hỏi bài cậu.”
Tôi đã cúi gằm mặt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy. Lưu Khải chắc chắn không phải đúng lúc đi ngang đây, cũng không phải cố gắng muốn thi đậu cấp sáu. Có lẽ cậu ấy đã đứng đây đợi tôi, có lẽ là Bạch Lâm đã báo cho cậu ấy biết.
Chợt nhớ đến câu nói của Bạch Lâm: “Cho cậu ấy một cơ hội, cũng xem như cho mình một cơ hội.”
Tôi bước vài bước, sau đó nhìn ra phía xa xa, giả vờ nói đùa: “Được thôi, nhưng muốn mình phụ đạo thì phải trả tiền đó.”
Cậu ấy ngẩn người, sau đó lập tức vui mừng.
“Chúng ta đã thân như vậy rồi, có thể giảm giá không?” Cậu ấy hỏi.
“Không được. Trái lại còn phải tính cao hơn phí phụ đạo cho học sinh phổ thông nữa.”
“Tại sao?”
“Vì cậu là sinh viên đại học. Cậu không thấy giảng viên đại học lương cao hơn giáo viên trung học sao?”
“Có sao? Mình cảm thấy thu nhập xấp xỉ nhau thôi.”
“Cậu không có thành ý gì cả. Nếu cậu còn lôi thôi nữa thì mình sẽ tìm một giáo viên chịu giảm giá cho cậu.” Tôi nói với vẻ tức tối.
“...” Chiêu này linh nghiệm thật, cậu ấy lập tức im lặng.
Hai chúng tôi cứ thế đi trên con đường rợp bóng cây của thư viện. Lưu Khải cầm ô che cho tôi, sau đó chúng tôi băng qua đường đi bộ bên cạnh tòa nhà hành chính. Tôi luôn cảm thấy chỗ này rất giống với khoảng sân phía dưới giảng đường số bốn ở khu Tây trước đây, phải chăng là vì ở đây có trồng cây ngô đồng?
Tôi quay đầu lại nhìn.
Lưu Khải hỏi: “Nhìn thấy người quen à?”
Dưới ánh chiều tà, tôi trả lời không có, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía đó, một lúc sau mới chịu dời đi.
Hình như tôi nhìn thấy vẫn còn một tôi khác nữa ở đó, bên cạnh còn có Mộ Thừa Hòa.
Cô gái ngồi xổm xuống dưới đất tìm kính sát tròng cho chàng trai bên cạnh, chàng trai đứng cầm ô che những bông tuyết đang bay bay không rơi xuống đầu cô gái. Cuối cùng, chàng trai nói: “Em đúng là một đứa trẻ.”
Cảnh tượng đó tựa như ở kiếp trước.







0 nhận xét:
Đăng nhận xét