Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 63

Mới uống chưa đến hai ly thì Trương Lệ Lệ đã say rồi, líu lưỡi lại, nói chuyện bắt đầu lắp bắp. Tôi khuyên bảo không được, lại sợ cô ấy uống thêm nữa, bèn dỗ dành: “Chúng ta chơi oẳn tù tì đi. Chơi oẳn tù tì uống.”

“Chơi... kiểu nào?”

“Kéo búa giấy, thắng cô uống, thua tôi uống.”

“Được.”

“Không phải chơi ba thắng hai đâu nhé! Một ván một ly.”

“Ức.” Cô ấy nấc lên.

Ván đầu tiên: Tôi ra kéo, cô ấy ra búa.

“Tôi thua rồi, tôi uống nhé!” Tôi nói.

Ván thứ hai: Tôi ra giấy, cô ấy vẫn ra búa.

“Thắng cô rồi, tôi uống.” Tôi nói.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn cái búa trong tay mình: “Đâu có đúng.”

“Sao lại không đúng được?” Tôi uống cạn một ly, lau miệng rồi nói. “Thắng cô rồi, tôi uống, đúng không?”

“Đúng.”

“Tôi thua rồi, cô không phải uống, tôi uống, đúng không?”

“Ừm, đúng.”

“Vậy có gì là không đúng?”

“Ồ, tôi nghĩ sai rồi.”

Cứ thế chơi tiếp mấy ván, một mình tôi uống gần hết số bia đó. Và Trương Lệ Lệ thì nằm gục đầu lên bàn, bắt đầu lảm nh

“Tiết... Đồng.”

“Gì?”

“Anh ấy... xem thường tôi, đã hứa rồi... tốt nghiệp xong tôi ở lại thành phố A, anh ấy sẽ... kết hôn với tôi, nhưng bây giờ anh ấy lại thích một người khác tốt hơn tôi rồi.”

Thì ra là vậy.

“Tôi là dân quê... sao? Tôi không phải... Tại sao nhà họ lại khinh thường tôi?”

“Mẹ tôi là nông... dân, nhưng trước khi bị đuổi việc, bố tôi cũng là giáo... giáo viên trong thôn mà. Em trai vì để tôi có tiền học đại học, nên không dám bỏ tiền đi chữa bệnh. Đầu óc tôi không nhanh nhạy, nhưng tôi rất cố gắng, tôi thi hai...” Cô ấy đưa hai ngón tay lên. “Thi hai lần mới đỗ được một trường đại học ở thành phố A... Tôi không... không nên cúp máy khi nói chuyện với mẹ, bà ấy bị liệt trên giường, chỉ mong được nói thêm vài câu với tôi.”

Cô ấy lại cầm ly lên, rót rượu.

Lần này, tôi không cản.

Uống được một ngụm, cô ấy đưa tay sờ những giọt nước mắt đang chảy tràn trên mặt. “Ấy... Mình tại sao lại khóc thế này? Chết tiệt... chết tiệt, thật là đạo đức giả.’

Cuối cùng, tôi để Trương Lệ Lệ nằm lên giường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Thế là một mình tôi đóng cửa lại, đi ra vườn trường, gió đêm thoảng qua làm tôi tỉnh rượu hơn.

Đúng lúc này, Mộ Thừa Hòa gọi điện. Anh đi được bốn ngày rồi, đã khỏe hơn, có lẽ là vì còn trẻ nên sức hồi phục cũng nhanh. Chỉ là mỗi khi phát bệnh, tôi lại mơ hồ cảm thấy thính giác bên trái của anh dường như suy giảm hơn.

Nhưng Mộ Thừa Hòa lại không hề để tâm.

“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi.

“Hóng gió đêm ngoài vườn.”

“Tâm trạng không vui à?”

“Một chút.”

“Sao vậy?”

“Nguyện được người một lòng, đến đầu bạc răng long cũng không rời xa

3

Hôm sau, Trương Lệ Lệ không nhắc một chữ nào về việc say rượu, nói lảm nhảm của mình, tôi không biết cô ấy có nhớ hay không nên cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Công việc bận rộn của tháng huấn luyện quân sự đã dễ dàng xóa nhòa chuyện này trong đầu tôi.

Nhìn những sinh viên mới lớn này rời xa cha mẹ để đến đây học tập, tôi bất giác nhớ lại bóng dáng của mình năm xưa.

“Cô ơi, lúc cô xõa tóc, nhìn hơi giống cô nàng ngổ ngáo.” Một nam sinh nói.

“Cô nàng ngổ ngáo gì?” Tôi không hiểu.

“Thì cái cô nàng ngổ ngáo trong phim Hàn Quốc ý.”

“Thật ra thì vóc dáng thua xa.” Tôi khiêm tốn nói.

“Không phải nói chiều cao, chủ yếu là gương mặt bánh bao kìa.”

“...”

Mấy đứa trẻ này đang châm chọc tôi sao?

Gì mà mặt bánh bao, cái này gọi là mặt phúng phính, tôi kháng cáo trong lòng.

Trong khoảng thời gian đó, tôi và Trương Lệ Lệ có đi nhờ xe về trung tâm thành phố mua ít đồ dùng, không ngờ lại gặp được Trần Đình ở ngoài cổng ký túc xá giáo viên.

“Thầy Trần.” Thấy trốn cũng không kịp nữa, tôi đành ló mặt ra chào.

“Ồ, Tiết Đồng à? May quá lại gặp.” Thầy đến gần. “Tôi có mang ít đặc sản dưới quê lên cho Mộ Thừa Hòa, nhưng họ nói khi năm học vừa bắt đầu, cậu ấy đã phải đi công tác, cứ tưởng là em có ở nhà nên tôi mang đồ tới đây, không ngờ đến hai lần đều không gặp được.”

Tôi nhìn túi đồ trong tay thầy. Người ngay không nói lời mờ ám, xem ra thầy cũng biết tôi sống ở đây rồi. Nếu đã có ý tránh Mộ Thừa Hòa để đến gặp tôi thì có nghĩa là có chuyện muốn nói với tôi rồi.

“Thầy Trần lên đó ngồi một lát nhé!” Tôi nói.

Mở cửa, vào đến nhà, tôi rót cho thầy ly nước, sau đó cũng ngượng ngùng ngồi xuống.

nhìn quanh phòng khách, hồi lâu chẳng nói tiếng nào.

Sự việc giữa tôi và Mộ Thừa Hòa, thật lòng mà nói đối với Trần Đình, tôi hơi chột dạ. Thầy đã từng cho tôi nhiều lời khuyên và cảnh cáo đến vậy, vậy mà bây giờ những lời nói đó như gió thổi qua tai.

“Mộ Thừa Hòa đã nói với tôi chuyện của hai người.” Cuối cùng thầy cũng mở lời.

Không ngờ thầy không phải nghe từ những lời nói bóng gió ở sau lưng, mà là lời bộc bạch của Mộ Thừa Hòa.

“Dạ!” Tôi đáp.

“Con người Mộ Thừa Hòa, nhìn thì có vẻ như lúc nào cũng vui vẻ, với ai cũng nói chuyện được, nhưng thật ra lại không mấy dễ gần. Nếu hai người đã lựa chọn như vậy, em đừng phụ lòng cậu ấy, cậu ấy không chịu nổi một đòn như vậy đâu.”

Nghe những lời của Trần Đình, tôi bèn nghĩ, sao mà giống như bố vợ nói chuyện với con rể thế này? Tôi thì có thể làm gì Mộ Thừa Hòa chứ?

Trần Đình châm một điếu thuốc: “Thời gian này em không ở đây à?”

“Trường em đang trong tháng huấn luyện quân sự, hơn nữa, mỗi khi đi công tác, anh ấy đều bảo em về ký túc xá của trường, không cho em ở lại đây một mình.” Có lẽ vì lo tôi sẽ sợ hãi chăng?

Thầy đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi rồi đảo mắt nhìn căn hộ khắp một lượt.

“Tiết Đồng, tôi và Mộ Thừa Hòa quen nhau cũng mười mấy năm rồi. Tôi là con một, không có anh chị em, cậu ấy lại nhỏ hơn tôi bốn tuổi, vì thế tôi luôn xem cậu ấy như em trai. Có lẽ, cậu ấy cũng nghĩ vậy.”

“Anh ấy thường kể chuyện về thầy khi còn học ở Nga.”

“Tôi nói với em những lời này có nghĩa không xem em là học trò của mình nữa, chỉ là bạn bè, hoặc là em dâu.” Chân mày của thầy nhíu lại giữa làn khói trắng. “Vì thế, chúng ta đang nói chuyện với xuất phát điểm là một người trưởng thành.”

“Em hiểu.”

“Tôi sang nước Nga sau khi tốt nghiệp phổ thông, lúc ấy vì điểm thi không cao lắm, hơn nữa, nhà tôi có người thân làm ăn bên ấy nên bố mẹ đã đưa tôi sang đó. Tôi học lớp dự bị, sau đó mới thi vào trường phổ thông.”

Tôi chỉ lắng nghe, không hiểu thầy nói ra những điều này là có ý gì.

“Hai năm sau, tôi mới chính thức quen biết Mộ Thừa Hòa. Lúc ấy...” Trần Đình ngẫm nghĩ đôi chút. “Cậu ấy khoảng mười bảy tuổi. Nghe nói cậu ấy rất nổi tiếng, thứ nhất là vì thông minh, học bổng cao nhất của Đại học Moscow rất ít khi trao cho người nước ngoài, nhưng chỉ duy nhất Mộ Thừa Hòa dành được, trẻ như vậy mà lại học lớp cao hơn tôi, tương lai thật xán lạn. Thứ hai là vì cậu ấy đẹp trai, nữ sinh lớn hơn cậu ấy bảy, tám tuổi cũng thầm yêu, làm mọi người chúng tôi đều rất ấm ức. Thứ ba là tính tình cậu ấy cực kỳ dễ dãi, hiền đến kỳ lạ, thậm chí nếu em đột nhiên tát cậu ấy một cái, cậu ấy không chỉ không giận mà còn cười với em, như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Khi đó tôi chỉ cảm thấy, một người trẻ tuổi như vậy mà được giáo dục tốt như thế, thật là quái lạ, con người như vậy mà bình thường sao? Không phải là người chết thì ắt là người điên. Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy cậu ấy hút thuốc phiện.”

Tim tôi chợt thiếu mất nửa nhịp. “Ma túy?”

“Cậu ấy che giấu rất tốt, nếu không phải vì ở chung một nhà và đặc biệt để ý quan sát, tôi cũng không thể phát hiện. Và nếu như lúc ấy không phát hiện thì có lẽ em cũng không thể nhìn thấy Mộ Thừa Hòa của ngày hôm nay. Có những người vì ham chơi mà đi du học, có khi chẳng hề tốt nghiệp, chỉ cầm phí sinh hoạt và học phí bố mẹ cung cấp để đi chơi khắp nơi, đến lúc tốt nghiệp thì cầm chứng chỉ giả về nước, loại người như thế không ít. Nhưng Mộ Thừa Hòa thì khác. Chúng tôi đều biết gia cảnh của cậu ấy không bình thường, nếu không vào dịp lễ tết, người của lãnh sự quán cũng không đến thăm cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại ngoan đến khác thường, vừa điềm đạm vừa chan hòa. Làm sao ngờ được một thiếu niên ngoan như thế lại hút thuốc phiện, hơn nữa còn không phải là thời gian ngắn.”

“Nhưng... tại sao anh ấy lại...?”

Người tôi hỏi giờ đây là Trần Đình, nhưng người tôi muốn hỏi nhiều hơn là Mộ Thừa Hòa.

Trần Đình đứng dậy, nhìn quanh phòng khách.

“Em có biết vì sao khi phải đi công tác, Mộ Thừa Hòa sẽ không cho em ở đây một mình không?”


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét