Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 60

“Anh là sinh viên xuất sắc về khoa học tự nhiên mà, chẳng phải với anh, tất cả mọi việc đều cần phải nói cho có logic sao?” Tôi không chịu bỏ qua.

“Ừ nhỉ, vậy em nói xem là tại sao thế?” Anh vừa cười vừa đánh trống lảng, sau đó cầm bật lửa ra sân thượng hút thuốc.

Về sau, có một lần tôi đã tình cờ đọc được ý nghĩa của loại hoa hồng màu hồng phấn này trên tạp chí.

Mối tình đầu.

Yêu nụ cười rạng rỡ của em.

Chương 11: Cây sồi thân mến

1

“Không ngờ Mộ Thừa Hòa cũng ma lanh thật.” Bạch Lâm nói.

“Vì sao?”

“Chẳng phải trước đây cậu đã từng nghe câu chuyện Bông hồng đỏ và Bông hồng trắng sao? Hôm đó, Triệu Hiểu Đường trong lúc nhất thời chán nản đã hỏi Mộ Hải rằng, nếu là anh thì anh sẽ chọn loài hoa nào. Kết quả Mộ Hải trả lời kiểu gì cũng bị Triệu Hiểu Đường bĩu môi chê bai, chọn cái nào sai cái ấy, bị giày vò mất mấy ngày chứ không ít.”

“Ha ha...” Tôi bật cười, tưởng tượng dáng vẻ khổ sở của Mộ Hải khi ấy.

“Mộ Thừa Hòa thông minh hơn nhiều, nói thẳng ra, em yêu à, em không phải đỏ cũng không phải trắng, mà là màu hồng phấn, em là độc nhất vô nhị, em mang cả sự thuần khiết của bông hồng nét khiêu gợi của bông hồng đỏ, em là độc nhất vô nhị.”

“...”

Tóm lại, chẳng biết tự lúc nào tôi đã yêu cái tên Poза.

Sáng sớm, trời lất phất mưa, không khí vô cùng mát mẻ, chúng tôi cùng đi leo núi. Trên sườn núi, có một vài người đang luyện giọng. Khi leo lên đến đỉnh, tôi cũng không kiềm chế được, hướng xuống núi hét to lên: “Po-----за”. Cái âm uốn lưỡi ấy giống như tôi cố ý khoe khoang kéo dài ra vậy.

“Anh dạy em đọc âm đó là để em đi bán thịt cừu xiên sao?” Anh liếc xéo tôi một cái.

Tôi cười khúc khích.

Khi chúng tôi đi xuống gần đến bãi đỗ xe ở lưng chừng núi, người và xe ở đây cũng đã đông hơn. Xe đến người đi, cộng thêm đường núi khá hẹp, rất nhiều đoạn rẽ ngoặt gấp nên thỉnh thoảng chúng tôi lại phải nép vào một bên để nhường đường cho những chiếc ô tô leo núi.

Đi được một đoạn, chúng tôi phát hiện phía trước đang tắc đường.

Lúc này, có một chiếc xe buýt nhỏ đi bên cạnh chúng tôi bóp còi.

Mộ Thừa hòa kéo tôi nép vào bên trong nhường đường.

Nhưng tiếng còi vẫn vang lên.

Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế trong xe gọi: “Tiểu Mộ, sớm vậy à?”

Mộ Thừa Hòa sau khi nhìn rõ mặt của đối phương, nói: “Ồ. Thầy Tần à, sao mọi người cũng lên đây?”

“Chúng tôi lên đón một khách quý đến thăm quan trường, Hiệu trưởng Lưu cũng đến.” Lời vừa dứt, cửa sổ xe phía sau cũng hạ xuống, người ngồi bên trong quả nhiên là Hiệu trưởng Lưu của trường Đại học A.

Hiệu trưởng Lưu hỏi: “Tiểu Mộ, có cần tiễn cậu một đoạn không?” Vị này chính là người đã nhiệt tình quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của Mộ Thừa Hòa lần trước. Quan tâm đến mức này, chắc hẳn phải phải rất thân với anh hoặc gia đình anh rồi.

“Không cần đâu, tôi lên đây là để chạy bộ mà.”

Ánh mắt hiệu trưởng Lưu dừng lại ở chỗ bàn tay của Mộ Thừa Hòa đang nắm lấy tay tôi, ông khẽ mỉm cười định nói gì đó

Lúc này, một giọng nói khác từ ghế lái phụ vang lên: “Hiệu trưởng Lưu, quả đúng là Mộ Thừa Hòa, hai thầy tinh mắt thật.” Người vừa nói chính là thư ký Ngô của học viện Ngoại ngữ của chúng tôi.

Thư ký Ngô ló đầu ra nhìn thấy Mộ Thừa Hòa trước, rồi mới nhìn thấy tôi.

“Đây chẳng phải là Tiết Đồng sao?” Thầy nói.

“Em chào thầy.” Tôi lễ phép gật đầu.

Hiệu trưởng Lưu nghe thấy thế bèn nhìn sang tôi: “Anh Ngô quen à?”

“Là sinh viên khoa Anh chúng tôi, vừa tốt nghiệp khóa vừa rồi. Hiệu trưởng à, thầy phải biết chứ nhỉ? Lúc cô bé này thi vào trường chúng ta, truyền hình năm đó cũng có đưa tin mà. Cô bé có bố là liệt sĩ ấy.”

Hiệu trưởng Lưu dường như đã có chút ấn tượng, nét mặt nghiêm lại, gật gật đầu.

“Nói ra mới nhớ, Thừa Hòa từng dạy lớp ấy.”

“Vâng.” Mộ Thừa Hòa đáp. “Dạy môn tiếng Nga.” Sau đó rất tự nhiên, anh buông bàn tay đang nắm tay tôi ra mà không có biểu hiện gì.

Hàn huyên thêm một lúc thì con đường phía trước cũng đã thông, xe của họ từ từ chuyển bánh.

Hai chúng tôi, một người đi trước một người đi sau, tận đến khi lên xe về nhà, tôi cũng không nói với anh một câu nào.

Tôi thừa nhận là tôi đã giận, thà nói là giận còn hơn nói cảm thấy khó chịu.

Do học kỳ mới sắp bắt đầu nên các giảng viên của Đại học A trở về khu ký túc xá càng ngày càng đông, phá vỡ sự yên tĩnh của cả khu trong kỳ nghỉ hè. Từ sau lần đó, tôi rất hạn chế cùng anh đi ra ngoài.

Mẹ gọi điện cho tôi, bảo rằng có nhờ bác Trần về qua nhà xem tôi thế nào, kết quả là nghe người ta nói đã lâu rồi tôi không về nhà.

“Bác Trần nào ạ? Bố của Trần Nghiên ạ?”

“Không phải.”

“À!” Sau đó tôi đã hiểu người mẹ đang nói đến là ai.

“Cô Trương tầng dưới bảo có trộm vào nhà nên con đã dọn đi.”

“Dạ! Cũng gần một tháng rồi.”

“Chuyện lớn như vậy sao không cho mẹ biết? Có bị trộm gì không?”

“Không, bị con dọa cho chạy mất dép luôn.”

“Con dọn đi đâu vậy?”

“Nhà một người bạn.”

Mẹ im lặng một lúc, mới hỏi: “Bạn trai?”

“Dạ!” Tôi đáp.

“Bạn học trước đây?”

“Dạ, không. Người ta đi làm lâu rồi.”


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét