Tôi lật người, đợi thêm một lúc nữa, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì,
liền khẳng định thầy đã ngủ, bèn rón rén nhón chân đi ra ngoài.
Tôi sợ thầy phát hiện ra nên không dám đi dép, khẽ khàng đi chân không
ra đến sofa, muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán thầy, nhưng lại không dám
chạm vào vì sợ đánh thức thầy, thế là tôi ngồi xuống bên cạnh sofa, mơ
mộng hão huyền có thể qua quan sát những biểu hiện bên ngoài của thầy mà
đoán biết được bệnh tình.
Hai mắt Mộ Thừa Hòa nhắm chặt, chân
mày hơi nhíu lại, giấc ngủ không sâu. Qua nhịp thở của thầy, có thể đoán
ra thầy vẫn còn đang sốt. Tôi vô tình nhìn thấy ly nước trên bàn đã
cạn, liền đứng dậy, đi vào bếp rót thêm ly nữa.
Bị sốt không uống thuốc, vậy chỉ có thể uống nhiều nước thôi.
Lúc quay lại, tôi phát hiện vì bị sốt nên thầy ra nhiều mồ hôi, tay đã
rút ra khỏi chăn. Tôi đặt ly xuống bàn, sau đó cẩn thận để tay thầy vào
trong chăn.
Đúng lúc này, chân mày Mộ Thừa Hòa nhíu chặt, miệng ú ớ nói mê, sau đó túm chặt lấy ngón tay tôi.
Tôi giật thót tim, nhìn ngón tay mình, rồi lại nhìn gương mặt thầy, cho
đến khi phát hiện ra thầy chưa tỉnh dậy, tôi mới an lòng.
Nhưng tiếp đó đến lượt tôi bị khó xử.
Tay tôi bị thầy nắm chặt, nên rút ra hay là để nguyên đây?
Tôi ngồi xổm bên sofa, do dự không quyết định được.
Ngón tay tôi tiếp xúc với lòng bàn tay trái của thầy, bàn tay nóng hừng hực quả thực cũng làm tôi nóng lên một chút.
Là tay trái của Mộ Thừa Hòa.
Là bàn tay trái len lén viết chữ trên bảng đen, là bàn tay trái gắp
thức ăn cho tôi, là bàn tay trái gõ lên bàn nhắc nhở tôi không được lơ
là trong lớp học, là bàn tay trái cởi khăn choàng ra, khoác lên cổ tôi,
và… là bàn tay trái ôm tôi lúc nãy.
Một lúc sau, tay thầy từ từ
thả lỏng ra. Nhưng tôi lại luyến tiếc không muốn rời, tôi cứ ngồi như
vậy, nghiêng người tựa đầu trên sofa, ngắm nhìn gương mặt thầy.
Không biết trải qua bao lâu, hơi thở của thầy dần ổn định. Mí mắt của
tôi cũng từ từ nặng trĩu, cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi thiếp đi.
Chương 6: Bên trái
1
Tôi lại nằm mơ.
Tôi mơ lần đó bố dẫn tôi đến khu vui chơi, trên đường đi, hai chúng tôi đã làm rơi tiền.
Bố mua cho tôi một cây kẹo mạch nha rồi nói: “Đồng Đồng, chờ bố ở đây, đừng đi đâu nhé!”
Lúc ấy
, tôi gật đầu, như hiểu lại như không.
Sau đó, tôi vừa đứng chờ bố vừa mút kẹo, đến khi đã ăn hết kẹo mà bố vẫn chưa quay lại. Tôi cảm thấy vừa lạnh vừa cô đơn.
Thật sự là rất lạnh.
Tôi run cầm cập, muốn kiếm cái gì đó để chống đỡ lại cái lạnh này, nhưng không có gì cả, đành co rúm người lại.
Chính lúc này, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ dường như rất thực, rồi đột nhiên có một cánh tay rất ấm áp bế tôi lên.
Cái gì là mộng, cái gì là thực, trong lúc này tôi không phân biệt được.
Chỉ biết đó là một vòng tay vô cùng êm ái và ấm áp. Tôi đang quyến
luyến muốn được mãi mãi rúc mình trong vòng tay ấm áp ấy thì đã bị đặt
xuống một tấm chăn mềm mại.
Tôi hơi hụt hẫng chau mày lại, rồi một lần nữa rơi vào cảnh mộng.
Tôi đang đợi bố đến sốt cả ruột thì có một cô đi đến bên tôi: “Ồ, đây chẳng phải là con gái bé nhỏ của cảnh sát Đồng sao?”
“Chào cô ạ!” Hình như tôi quen cô ấy.
“Bố mẹ đâu?”
“Bố đi tìm đồ, bảo cháu đứng chờ ở đây, mẹ đi làm rồi.” Tôi thành thật trả lời.
“Vậy à?” Cô ấy cười cười. “Mẹ cháu bảo cô tới đây đón cháu về đấy.”
Trong giấc mộng, tôi không nhìn rõ gương mặt cô ấy, mãi cũng không nhận
ra được đó là ai, chỉ nhớ cô ấy kéo tay tôi rất chặt, càng lúc càng
chặt. Tôi muốn hét lên nhưng không thể, nhất thời nóng lòng tôi dùng hết
sức giật mạnh cánh tay ra, lật người một cái, tức thì cảm thấy bên dưới
trống rỗng, và rồi “bụp” một tiếng, tôi rơi xuống giường.
Nền nhà lát gỗ, dó đó tiếng động đương nhiên là rất lớn.
Tôi buồn bực ngồi dậy, có chút hoảng hốt, rồi tôi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa
đã nhanh chóng xuất hiện ở trước cửa phòng vì nghe thấy tiếng động.
Tôi kinh hoàng mở to mắt, nhìn cách bài trí trước mắt. Còn chưa kịp
định hình mình đang ở đâu, sau khi ngồi dậy, nhìn khắp lượt, tôi mới nhớ
ra mình đang ở trong phòng ngủ của Mộ Thừa Hòa.
“Giường của
tôi rộng vậy mà em vẫn bị lăn xuống đất sao?” Thầy đứng tựa bên cửa,
chẳng có vẻ gì là người vừa bị sốt cao tối hôm qua.
“Lăn xuống
đất thì có liên quan gì đến việc giường rộng hay hẹp.” Tôi làu bàu.
“Giường trong trường nhỏ như vậy nhưng em vẫn ngủ ngon lành.”
Thầy cười nói: “Đó là vì giường trong ký túc xá có thanh chắn.”
Thôi được. Tôi thừa nhận tư thế ngủ của tôi rất xấu, tôi đạp chăn, tôi
nằm ngang, tôi chảy nước miếng, nhưng lăn khỏi giường là trường hợp rất
ít khi xảy ra, điều này chứng tỏ phong thủy của chiếc giường này không
tốt.
Nhưng sao Mộ Thừa Hòa lại nhìn thấy cơ chứ?
Nhớ
đến chảy nước miếng, tôi nhanh chóng sờ lên khóe miệng. Cũng may, cho dù
là có thì chắc cũng khô rồi, huống chi tôi thích nằm ngửa, không thích
nằm nghiêng, nếu không, để lại tội chứng trên gối thì thật là thê thảm.
“Nếu như em không ngủ nữa thì dậy rửa mặt ăn sáng đi.” Nói xong, thầy liền quay người
Tôi vò đầu, vén chăn ra bò dậy, đi vào phòng vệ sinh. Tôi nhớ tôi ngủ
ngoài phòng khách cơ mà, sao lúc thức dậy lại ở trong phòng ngủ nhỉ?
Chẳng lẽ mộng du?
Tôi đi vệ sinh, lúc xả nước, nhìn thấy vệt màu đỏ, tôi khựng người lại, sau đó vội vã kiểm tra quần ngủ.
Quả nhiên đã bẩn.
Lập tức lớn tiếng kêu than.
“Em dậy rồi sao? Vậy toi dọn dẹp giường nhé!” Mộ Thừa Hòa đứng bên ngoài nói.
“Đợi đã!” Tôi hốt hoảng kêu lên.
“Sao?” Bước chân của thầy dường như đã ngừng lại.
Đêm qua, sau khi tắm xong, Mộ Thừa Hòa đã lấy đồ ngủ loại dày của thầy
cho tôi mặc. Bây giờ làm bẩn quần ngủ của thầy thì đã đành, nhưng dựa
vào kinh nghiệm của tôi, chắc chắn ga giường cũng đã bẩn.
Trời ơi!!!
Tôi thầm gào lên một tiếng, sau đó lập tức nói với Mộ Thừa Hòa đang
đứng ở bên ngoài: “Em còn muốn ngủ thêm lúc nữa.” Nói xong, tôi liền phi
ra khỏi phòng vệ sinh, chạy thẳng vào phòng ngủ, không thèm đoái hoài
đến Mộ Thừa Hòa, quay lưng, lập tức khóa cửa lại.
Tôi bò lên
giường kiểm tra tội chứng của mình. Chăn không có, nhưng ga giường có!
Ga giường màu nhạt, nhìn vào là thấy ngay dấu tích.
Sáng sớm ngày mồng Một Tết, tôi nhìn nó, hoàn toàn thấu hiểu được thế nào là bi kịch.
Tôi bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, phương pháp giải quyết chỉ có ba cách.
Thứ nhất: Tôi buông mình xuống hai mươi ba tầng lầu. Nghĩ đến đây, tôi
đánh liều đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, gió ùa vào phòng, khiến tôi lạnh
cóng. Sau đó, tôi lại nhìn xuống phong cảnh phía dưới tòa nhà, càng run
cầm cập.
Không được, cách tiếp theo.
Thứ hai: Vứt
quần áo và ga giường xuống hai mươi ba tầng lầu. Nhưng thầy vào đây nhìn
thấy chiếc giường trống trải chỉ còn tấm chăn không, tôi phải giải
thích thế nào? Lỡ như bên dưới có người nào tốt bụng nhặt được, làm tờ
thông báo nhặt được của rơi, lúc đó tôi lại phải làm thế nào?
Cá này vẫn không được.
Thứ ba: Nói thật. Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, đâu thể nói với
thầy: “Thầy ơi, em bị cái đó rồi, đành làm phiền thầy giặt lại quần áo
và ga giường vậy.”
Mộ Thừa Hòa gõ cửa: “Tiết Đồng?”
“A?!” Tôi hoảng hồn kêu lên.
“Không có chuyện gì chứ?” Thầy hỏi.
“Không… Không có gì. Em có thể ngủ thêm một chút nữa không?”
“Vậy em ngủ tiếp đi.” Cuối cùng thì thầy cũng đi làm việc khác rồi… Phù!
Ký ức độc quyền / Chương 25
01:23 |
Nhãn:
Ký ức độc quyền Full
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)







0 nhận xét:
Đăng nhận xét