Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 70

Tôi nào chịu nghe theo, không cho anh bôi thuốc nữa, dùng hai tay giữ chặt gương mặt anh, bắt anh nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt ươn ướt càng long lanh. Anh không phản kháng nữa, cũng không giằng co nữa, chỉ cúi xuống, không nói lời nào.

Từ trước đến nay, bất kể trong trường hợp nào, dù gặp phải chuyện gì thì thứ đầu tiên mà anh mang đến cho tôi là nụ cười.

Anh chưa bao giờ để lộ cảm xúc tiêu cực của mình trước mặt tôi, dẫu có đau lòng hay khó chịu, anh cũng cười. Và khi cười, đôi mắt ấy sẽ hơi híp lại, sau đó khóe môi cong lên, cánh cửa sổ tâm hồn ấy vô cùng trong sáng.

Không chỉ ôn hòa hay khiêm nhường, thỉnh thoảng sự giảo hoạt cũng sẽ xuất hiện trên gương mặt này.

Và ngay lúc này, Mộ Thừa Hòa mà tôi nhìn thấy là như thế.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vàng giải thích với anh: “Em không đau, em không đau chút nào, từ nhỏ em đã rất nghịch ngợm, dây thần kinh đau cũng phản ứng chậm chạp hơn người khác. Hơn nữa, anh thấy đó, lúc nãy em đã khóc ướt cả áo của anh rồi, chuyện đau lòng cũng nói với anh rồi. Em không tự trách mình nữa, sau này mỗi khi em đau lòng, em sẽ nghĩ có một người sẽ đau lòng hơn em, như vậy em sẽ không buồn nữa, có chuyện gì em cũng sẽ nói với anh đầu tiên...”

Nghe tôi nói năng lộn xộn như thế, anh trầm ngâm một hồi rồi mới tiếp lời tôi: “Hôm ấy, ở trước mặt mọi người, anh không nên buông bàn tay này ra.”

Tôi ngẩn ra, sau đó mới hiểu anh đang nói tới chuyện lần đó.

Hôm ấy, bắt gặp xe của Đại học A, đứng trước mặt của giáo viên và lãnh đạo trường, anh đã buông tay tôi ra. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, chúng tôi đi sát bên nhau trên đường núi. Đường núi rất hẹp, thỉnh thoảng có xe chạy qua, anh nhìn thấy xe chạy tới bèn kéo tay tôi lại, cho tôi đi vào bên trong, và rồi không buông ra nữa, cứ thế đi. Tay của tôi lại nhỏ, khi anh nắm lấy tay tôi thì cả bàn tay tôi sẽ nằm trọn trong lòng bàn tay anh, lúc ấy trong lòng tôi như đang có một con hỷ tước nhảy nhót vì sung sướng. Nhưng khi gặp phải những giáo viên khác, anh đã thả tay tôi ra vẻ ngại ngùng.

Cũng từ lần đó, chúng tôi không hề nhắc đến chuyện này nữa, cũng không chạm vào tay đối phương nữa, nó đã trở thành một khu vực cấm.

Anh tiếp tục sát trùng cho tôi, rồi bôi “Vân Nam bạch dược” lên, sau đó, dán băng dính chống chảy máu, vô cùng cẩn thận.

Tôi cũng không dám suýt xoa nữa.

Xong hết mọi việc, anh đột nhiên nói một câu: “Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

4

Mẹ tôi từ thành phố C về đây thì đã là nửa đêm.

Mẹ vốn là một người giỏi giang, liền phụ giúp mọi người sắp xếp lo đám tang cho ổn thỏa.

Hôm sau, mọi người trong nhà đã bình tĩnh lại và tiếp nhận sự thật này.

Bà nội đứng trước mặt toàn thể họ hàng, người thân nói: “Ông ấy ra đi như vậy cũng tốt, chứng tỏ ông ấy đều đã an tâm với mỗi người trong gia đình chúng ta, còn hơn phải nằm lại với nhà mình trong tình trạng như thế. Ông ấy đã hơn tám mươi tuổi, như vậy cũng có thể gọi là mỉm cười nơi chín suối rồi.”

Sau khi hoàn tất việc hậu sự cho ông, mẹ tôi đã tìm gặp Mộ Thừa Hòa và có một cuộc nói chuyện vô cũng thận trọng, địa điểm là nhà của tôi. Mẹ đã bắt tôi đứng đợi dưới tầng hơn nửa tiếng đồng hồ.

Cuộc đàm thoại kết thúc, ba chúng tôi vừa định ra ngoài dùng cơm thì tình cờ bắt gặp cô Trương sống ở tầng dưới đi về.

Cô ấy gọi: “Chị Đồng! Lâu quá không thấy mẹ con chị rồi. Nhà trên đó có cho thuê không? Mấy hôm trước có người đến hỏi đấy.”

“Không, không chị à, để lại cho con gái tôi dùng.” Mẹ tôi nói.

Tôi nhìn cô Trương, mỉm cười, sau đó cùng Mộ Thừa Hòa ra ngoài cổng chờ mẹ.

Bỗng nghe cô Trương nói: “Một mình nó ở đây phải cẩn thận đấy, lần trước có trộm vào nhà chị, thật là làm Tiết Đồng hoảng cả hồn, chắc cũng vì vậy mà dọn đi phải không?”

“Ừm, Tiểu Mộ sẽ chăm sóc nó nhiều hơn.” Mẹ đáp.

“Ồ, cậu trai trẻ đi cùng là con rể của chị à?”

“Bạn trai của con bé, hôm nay dắ mắt.” Tôi phải thừa nhận rằng, khi nói câu này, rõ ràng mẹ tôi mang vẻ hãnh diện và vui sướng.

“Chậc chậc, gương mặt này thật là ưu tú! Có phúc quá, chị thật là có phúc, chị còn trẻ vậy mà đã có con rể rồi, con nhỏ nhà em cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có gì, chọn này chọn nọ, cuối cùng biến thành người ta không chịu nó nữa.”

Tôi lén nhìn Mộ Thừa Hòa một cái, người này vẫn tự nhiên như thường, giống như không nghe thấy gì vậy.

“Anh đúng là sát thủ của phụ nữ trung niên có kinh nghiệm dày dạn trên sa trường mà.” Tôi nói bằng giọng ủ ê.

Anh cười một cái, rồi véo má tôi.

“Không cho véo má, đã đủ mập rồi.” Tôi phản kháng.

Nhưng Mộ Thừa Hòa lại véo thêm cái nữa, y như trẻ con. Chính ngay lúc này, mẹ tôi và cô Trương không biết đã nói với nhau gì đó mà cùng đưa mắt nhìn chúng tôi, đúng lúc thấy cảnh Mộ Thừa Hòa chọc ghẹo tôi.

Phát hiện ánh nhìn đột ngột từ đâu chiếu tới, Mộ Thừa Hòa thoáng chốc như bị hóa đá, vội ngượng ngùng thu tay về, tiếp đó liền tỏ vẻ bình tĩnh nhìn hai người phụ nữ trung niên ấy, cười tươi một cái.

Bây giờ, đổi lại là họ thu ánh nhìn của mình về.

Trước đó, khi gặp nhau, mẹ tôi tuy cũng hiền hòa với Mộ Thừa Hòa nhưng tuyệt đối không nhiệt tình. Sau nửa tiếng trò chuyện này, mẹ đột nhiên thân thiết với Mộ Thừa Hòa hơn, lúc ăn cơm còn không ngừng gắp thức ăn cho anh.

“Mẹ à...” Tôi có chút hồ nghi.

“Chuyện gì?” Bà ấy hỏi.

“Không phải trước đây mẹ nói với con, ăn cơm tốt nhất đừng gắp thức ăn cho người khác, như vậy là không vệ sinh sao?” Tôi nói.

“...”

Ánh mắt của mẹ lúc đó như muốn nói: “Sao tôi lại có đứa con khờ thế này chứ...”

Ở cơ quan mẹ vẫn còn nhiều việc, vì thế sau bữa cơm, tài xế đã đến đón mẹ.

“Rốt cuộc là mẹ và anh đã nói gì?” Trên đường về nhà, tôi tò mò hỏi.

“Nói chuyện

“... Anh không nên dạy môn Vật lý, anh phải dạy môn Lịch sử. Một câu nói đã có thể khái quát toàn bộ sự hưng thịnh, suy thoái của một vương triều.” Tôi làu bàu.

Anh lắc đầu cười.

“Mẹ em hỏi rất nhiều, anh không biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Vậy thì chọn ra một, hai cái quan trọng nhất thôi.”

Trầm ngâm một lúc, anh nói: “Lúc nãy bác gái có hỏi anh một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Tôi hỏi thế rồi mà anh vẫn chưa chịu trả lời.

Thế là tôi lại hỏi thêm lần nữa.

Người này im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói một cách không tự nhiên: “Em chắc chắn là muốn nghe sao?”

“Chắc chứ, sao lại không nghe?” Tôi càng tò mò.

“Ờ...” Nét mặt của Mộ Thừa Hòa cho thấy dường như anh có hơi hối hận vì đề cập đến vấn đề này.

“Mẹ em tương đối... tiến bộ. Bác ấy hỏi anh...” Anh đột nhiên lắp bắp, như đang tìm kiếm từ ngữ trong đầu vậy. “Chúng ta... có làm tốt thao tác an toàn không.”

Tôi không suy nghĩ sâu vào câu nói đó, bèn hỏi: “Thao tác an toàn gì?”

Thấy tôi bình thản như vậy, Mộ Thừa Hòa dường như cũng điềm tĩnh hơn, anh không giải thích câu hỏi của tôi mà nói tiếp: “Anh nói với mẹ em rằng, lâu nay chúng ta luôn ngủ khác phòng.”

Vài giây sau, tôi mới lĩnh ngộ ra hàm ý thật sự trong câu nói ấy, sau đó, tôi ngượng ngùng, quay mặt ra ngoài.

Đỏ mặt rồi.

“Chủ nhật tuần sau có một bữa tiệc, em có thể đi với anh không?” Mộ Thừa Hòa lại hỏi.

“Tiệc gì?”

“Đám cưới của một giáo viên trong khoa Vật lý trường chúng ta, bảo anh dắt theo bạn gái đến dự.”

Tôi nhìn anh, trả lời một cách ngọt ngào: “Được

Khi đi ngang Học viện Phiên dịch, nhớ lại lời giới thiệu của sư tỷ nào đó, tôi bèn đi lên thư viện ở tầng một, tìm mua tài liệu ôn tập ở đây.

Thật lòng mà nói, trước đây khi học môn Ngoại ngữ 2, cho dù là tiết của Trần Đình hay Mộ Thừa Hòa thì nội dung mà chúng tôi được học chủ yếu vẫn là cách phát âm và những câu giao tiếp hằng ngày. Còn kỳ thi nghiên cứu sinh thì có yêu cầu cao hơn về ngữ pháp và từ vựng, thế là trọng trách đã rơi xuống đầu Mộ Thừa Hòa.

Sau mỗi bữa tối, tôi sẽ bá chiếm bàn làm việc ngoài phòng khách của anh, cắm đầu ôn thi, làm vài câu, đọc vài trang sách, có gì không hiểu thì hỏi Mộ Thừa Hòa.

Anh thường chuyên tâm ngồi vẽ sơ đồ trên sofa, nhưng thỉnh thoảng bị tôi gọi như thế, suy nghĩ bị ngắt quãng. Thế là anh đứng dậy, kéo ghế tới ngồi bên cạnh tôi, cầm sách văn phạm tiếng Nga mà tôi mua lên, lật lật vài trang, sau đó lấy giấy và bút vẽ cho tôi một sơ đồ từ vựng “số và cách”.

“Trước tiên anh tổng hợp lại cho em cái này đã, mất công em càng hỏi càng rối.” Anh nói.

“Ồ!” Tôi ngoan ngoãn kéo ghế nhích lại gần hơn.

Mộ Thừa Hòa xoay bản sơ đồ về phía tôi: “Chúng ta nói về giống của chữ đã, trước đây anh đã từng nói trên lớp, tiếng Nga hơi khác với tiếng Anh, danh từ của nó được phân làm giống đực, giống cái, giống trung. Chúng ta có thể nhận biết bằng chữ cái cuối...”

Tôi chống tay lên bàn, nhìn anh vừa viết vừa giảng.

Mộ Thừa Hòa quen dùng bút chì để vẽ, do đó ống bút trên bàn đều là bút chì Trung Hoa đã được gọt nhọn.

“Giống cái có chữ cuối là a, я, b, ия, giống trung là o, e, иe, còn của từ giống đực là phụ âm, và й, b.”

Nói đến đây, anh lại cầm bút lên viết lại chữ cái cuối vào các ngăn tương ứng của ba định nghĩa đực, cái, trung được viết bằng chữ Hán. Ngòi bút ấy di chuyển nhẹ nhàng trên giấy trắng, những chữ cái trên kia giống như những con vật dễ thương đang nhảy nhót vậy.

Chữ я của anh vẫn giống như trước đây, nét cuối cùng móc lên một chút, trông nghịch ngợm và đáng yêu vô cùng.

Tôi bất giác cười lén, không tập trung vào việc học, ánh nhìn chuyển từ bàn tay trái của Mộ Thừa Hòa lên gương mặt của anh

Chúng tôi ngồi rất gần nhau, vì thế mà dù vị trí ngồi của anh có hơi ngược sáng, tôi cũng thấy rõ những sợi lông măng trên mang tai anh.

Tôi đổi tay, tiếp tục chống cằm, nhìn vào mắt anh.

Lông mi không phải là đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt này, tuy nhiên vài sợi ở đuôi mắt lại rất cong, lúc này, anh đang nhìn xuống viết chữ, những sợi lông mi cong ấy càng rõ hơn.

“Sau khi hiểu rõ danh từ thì tính từ ở phía trước phải...” Anh dừng lại, không biết là vì phát hiện ra ánh nhìn của tôi hay là vì cảm nhận được sự lơ là của tôi, anh ngước mặt lên, đúng lúc ấy ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt của tôi.

Nhìn thấy đôi mắt trong veo không chút mờ ám ấy, tôi thoáng chột dạ.

Anh không giảng nữa, bỏ bút xuống.

“Tính từ... ừm, tình từ thế nào...” Tôi ấp a ấp úng.

Anh không tiếp lời, đưa tay lên mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, rồi từ từ nhích đầu qua, hôn nhẹ lên môi tôi. Sau nụ hôn nhẹ nhàng ấy, anh lại nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt mang đầy cảm xúc không thể bình tĩnh.

Nhìn rất lâu, đến khi tôi gần như tưởng rằng anh sẽ dừng lại ở đây thì một nụ hôn nồng cháy ập đến.

Tôi chưa từng nói với Mộ Thừa Hòa tôi rất thích đôi môi của anh. Nó mềm và mịn, giống như môi trẻ con vậy, khiến người ta không muốn rời ra.

Đắm say trong nụ hôn ấy hồi lâu, cuối cùng môi chúng tôi cũng tách rời, anh vẫn còn nhắm mắt, cọ cọ mũi mình vào mũi tôi, như một con vật nhỏ đang thăm dò cảm xúc của đối phương, sau cùng mới mở mắt ra.

“Tiết Đồng.” Giọng của anh hơi khàn lại.

“Ừm?” Tôi cố trấn an nhịp tim chợt rộn ràng của mình.

Anh ngừng lại giây lát rồi nói: “Chúng ta tiếp tục với tính từ.”

“...”

Tối hôm sau, Mộ Thừa Hòa giảng về cách của danh từ.

Tối hôm sau nữa, nội dung định giảng dạy là: đại từ biến cách như thế nào. Nhưng sau đó đã bị đổi thành cái khác

Mộ Thừa Hòa để tôi nằm trên sofa và hôn tôi khiến tôi điên đảo thần hồn. Sau đó, anh ôm chặt tôi, cố kìm nén hơi thở gấp gáp của mình mà gọi: “Tiết Đồng.”

“Ừm.” Khi đáp lại câu này, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp đón câu hỏi của anh, đại loại như: cách thứ hai của đại từ nhân xưng là thuộc cách hay tân cách?

“Tiết Đồng...” Ngờ đâu anh lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng thấp và trầm.

“Ừm?”


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét