Được tạo bởi Blogger.
RSS

Ký ức độc quyền / Chương 4



“Tiết Đồng.” Lão ta vừa đọc lại vừa cầm danh sách lên tìm tên của tôi.

“Tiết trong Tiết Bảo Sai, Đồng trong cây ngô đồng.” Tôi giải thích.

“Ngô đồng?” Hình như lão ta bật cười. “Phượng hoàng không phải cây ngô đồng thì không đỗ lại?”

“Không phải!” Bố mẹ tôi không văn hoa đến thế. “Bố em họ Tiết, mẹ em họ Đồng, nên đã đặt tên em là Tiết Đồng. Sau này có người xem bát tự nói em ngũ hành khuyết mộc, nên ba đã đổi chữ “đồng” trong tên em thành chữ “đồng” trong cây ngô đồng.”

“Ngũ hành khuyết mộc ư?” Lão ta nghe tôi nói thế thì cười khà khà. “Vậy thì tôi cảm thấy có một cái tên thích hợp với em hơn.”

“Là gì?” Tôi ngẩng lên.

“A Đồng Mộc[5]”

“%&*¥#…”

Một chút thiện cảm vừa trỗi dậy lập tức tan biến.

[5] A Đồng Mộc là nhân vật cậu bé robot.

Tôi trở về ký túc xá, một chân đá tung cánh cửa phòng.

Bạch Lâm nhảy từ trên ghế xuống, lao tới ôm lấy tôi, hỏi: “Thế nào? Thế nào?”

“Còn dám hỏi, sao không chờ người ta mà đã chạy về trước?”

“Thì mình ngại mà.” Mặt của Bạch Lâm đỏ lên, cúi

Lát sau, cô ấy lại tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”

Tôi nhớ lại nét mặt của Mộ Thừa Hòa khi đặt tên cho tôi, hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, không kiềm chế nổi gào lên: “Mộ Thừa Hòa, mình và lão ta không đội trời chung!”

“Tiểu Đồng à, tuy có câu “đánh là thương, mắng là yêu”, nhưng mà những chuyện thế này, vẫn nên thấp giọng một chút. Dù gì thì cũng là thầy trò với nhau… cái đó đó ấy mà.” Bạch Lâm ra vẻ thần bí, đá lông nheo với tôi.

“Cái đó nào?” Tôi chẳng hiểu gì cả.

“Ô kìa! Thì là cái đó đó.” Bạch Lâm tự nhiên thẹn thùng đánh tôi một cái.

6

Lại một tiếng “ầm” nữa, người thứ hai phá cửa chạy vào là Triệu Hiểu Đường, cô ấy bỏ đồ đạc xuống đất rồi nói: “Mau mau mau, hội Sinh viên đến tuần tra vi phạm sử dụng điện kìa.”

Tống Kỳ Kỳ đang đeo tai phone ngồi trước bàn luyện nghe, “vút” một cái đã đứng bật dậy, vội vàng giật phích cắm nồi cơm điện ra, đổ hết nước xuống bồn rửa tay.

“Để trong toilet, để trong toilet!” Tôi kêu lên.

“Không được! Lần trước họ kiểm tra cả toilet đấy.” Triệu Hiểu Đường nói.

“Họ đến rồi, tớ nghe thấy tiếng chìa khóa rồi, nhanh lên!” Bạch Lâm đi thám thính tình hình, chạy về báo.

“Vậy mình vào đấy luôn.” Nói xong, Tống Kỳ Kỳ ôm nồi cơm điện chạy vào phòng vệ sinh.

Trường quy định, không được sử dụng các thiết bị điện nấu nướng có công suất cao, hội Sinh viên rất thích làm những cuộc tập kích đột xuất như thế này. Nếu bị phát hiện, không chỉ bị tịch thu đồ mà còn bị thông báo lên khoa, đến lúc truy cứu phạt tội, cả phòng sẽ gặp rắc rối.

Nhưng thời tiết ngày càng chuyển lạnh, mọi người trong ký túc xá đều không muốn xuống phòng nước để lấy nước nữa, một là vì lười, hai là vì không đủ dùng. Hơn nữa, chúng tôi đã lăn lộn ở đây đến năm ba rồi, là lớp cao nhất ở khu Tây của Đại học A, khó khăn lắm con dâu mới thành mẹ chồng, tất cả đã trở thành những kẻ lõi đời, không còn ngu ngơ giống như hồi năm một, năm hai, luôn tuân thủ quy tắc, cũng sợ, giờ đây tất cả đều xem những quy định của trường như gió thoảng bên tai.

Đội kiểm tra kỷ luật đeo phù hiệu trên tay áo, cầm theo chùm chìa khóa đẩy cửa đi vào, giọng nói lạnh băng: “Chúng tôi đến kiểm tra vi phạm sử dụng điện.” Nhóm mấy người ấy nhìn đông nhìn tây, nghiêng nghiêng ngó ngó, không tra ra được gì.

Một nữ sinh trong nhóm tuần tra đi ra phía sau phòng định mở cửa phòng vệ sinh.

“Có người!” Tống Kỳ Kỳ ở bên trong la lên.

Cung kính tiễn đội kiểm tra kỷ luật ra khỏi phòng đi lên tầng, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem như đã thoát.

“Lần sau phải cẩn thận hơn thôi.” Tống Kỳ Kỳ từ trong phòng vệ sinh đi ra.

“Có cách gì chứ?” Bạch Lâm le lưỡi. “Họ chỉ cần đến phòng quản lý ký túc xá lấy chìa khóa, mình có khóa cửa cũng chẳng ích gì.”

Tôi nhìn chăm chăm vào cửa phòng.

“Nhìn gì vậy?” Tống Kỳ Kỳ huých vào người tôi.

“Bọn mình lắp thêm một cái chốt cửa là được chứ gì.” Tôi nói.

“Phải đó!” Tống Kỳ Kỳ nói.

“Nhưng nhờ ai gắn đây?” Bạch Lâm hỏi.

Tôi cắn một miếng táo, nhìn Bạch Lâm vừa đặt ra câu hỏi. Triệu Hiểu Đường và Tống Kỳ Kỳ cũng nhìn cô ấy.

“Mấy cậu nhìn tớ làm gì chứ?” Bạch Lâm vén tóc đang rủ trước trán ra sau tai.

“Cậu nói xem?” Tống Kỳ Kỳ cười.

“Cuối tuần khi sư huynh của cậu đến thăm, bảo anh ấy mang theo đinh và chốt.” Tôi nói.

Ở trong ký túc xá, bốn đứa chúng tôi đều chưa có bạn trai, không phải chúng tôi tỏ vẻ thanh cao gì, mà vì để có thể tìm được người yêu trong Học viện Ngoại ngữ này thực sự hơi khó, còn muốn tìm nam sinh ở khoa khác thì cơ hội lại quá ít. Chỉ có Bạch Lâm là có một anh bạn khá thân.

Thật ra, nói bạn thân là nói tránh vậy thôi, còn nói thẳng ra là người đó có ý với Bạch Lâm.

Vị sư huynh này họ Lý, Bạch Lâm biết khi tham gia vào hội guitar, anh ấy học khoa Vật Lý. Lý sư huynh là sinh viên năm thứ tư, đã chuyển về trụ sở chính của trường, nhưng anh ấy theo đuổi Bạch Lâm nên vẫn siêng năng như ngày nào, cứ đến cuối tuần lại xách hoa quả đến điểm danh trước cổng ký túc xá nữ.

Và vì thế, nhiệm vụ này đành giao cho Bạch Lâm thôi.

Trong điện thoại, Lý sư huynh hỏi: “Bọn em muốn lắp chốt để làm gì?”

“Anh quản em ư?” Bạch Lâm nổi nóng.

Triệu Hiểu Đường đứng nghe lén ở bên cạnh ho khan một tiếng: “Tiểu Bạch, chú ý thái độ của cậu.”

Bạch Lâm nuốt giận, thay đổi giọng điệu, trở nên nũng nịu: “Bọn em có cảm giác ổ khóa trong phòng không an toàn, buổi tối không thể ngủ yên giấc, sợ lắm, nên nghĩ lắp thêm một cái chốt sẽ tốt hơn.” Tôi giơ ngón cái trước mặt Bạch Lâm. Con bé này thật có tiền đồ.

“Được, không thành vấn đề, để anh làm cho.” Lý sư huynh lập tức nhận lời.

Sáng thứ Bảy, Lý sư huynh quả nhiên có mặt đúng giờ trước cổng ký túc xá nữ, nhưng cô quản lý ký túc xá nhất quyết không cho anh ấy vào. Dùng quan điểm của tôi để biểu đạt thì chính là: một con ruồi muốn bay vào ký túc xá nữ thì nó cũng nhất thiết phải là ruồi cái.

Bạch Lâm kéo Lý sư huynh tới trước mặt cô quản lý, nói rất thành khẩn: “Cô ơi, đây là anh của cháu, đến giúp cháu mang đồ về nhà ấy mà.”

“Người xách hành lý lần trước đã là anh rồi, lần này lại là anh nữa sao?”

Chuyện của mấy năm trước rồi, vậy mà cô còn nhớ sao?

Tôi cướp lời, nói cho rõ hơn: “Lần trước là anh họ, còn lần này là anh ruột đấy ạ.”

Người quản lý bán tin bán nghi, nhìn nhìn Bạch Lâm rồi lại nhìn nhìn Lý sư huynh gầy cao như cây sào: “Dáng vóc khá giống đó, nhưng mặt không giống.”

Bạch Lâm kiễng chân, cố gắng để mặt của mình và mặt của Lý sư huynh gần nhau: “Chỗ nào không giống đâu ạ, cô nhìn kỹ đi, thật sự là rất giống!”

Tôi gật đầu phụ họa theo: “Phải đó, cô ơi, cô xem này, quá giống nhau, hai anh em đều có một cái mũi, hai con mắt…”

Cuối cùng Lý sư huynh vẫn không thể nào vào ký túc xá được, đành thất bại trở về.

Khu nữ sinh và khu tân sinh viên ở bên kia hồ không giống nhau, bên này chưa từng sửa chữa đường dây điện, cũng không lắp đồng hồ điện cho từng phòng trong ký túc xá, cho nên hằng ngày cứ đến mười một giờ đêm, toàn bộ sáu tầng lầu trong ký túc xá sẽ ngắt điện, tắt đèn.

Nhưng đến cuối tuần thì mười rưỡi mới là lúc sinh hoạt đêm bắt đầu.

Triệu Hiểu Đường ngồi ngoài ban công tối om giặt quần áo, tôi và Bạch Lâm nghe FM, Tống Kỳ Kỳ bật đèn pin viết nhật ký. Vài nữ sinh ở nhà đối diện hình như đang thắp nến đánh bài.

Đột nhiên một ánh đèn từ bên ngoài rọi vào, bên dưới có tiếng nam sinh vọng lên: “Bạn này, mau tắt đèn, chúng tôi trừ điểm đấy.”

Những tên đeo phù hiệu trên tay áo đi tuần tra vào buổi tối có lẽ là những động vật giống đực duy nhất có thể vào khu ký túc xá nữ. Nhớ lại việc Lý sư huynh bị ngăn cản sáng nay, cả bốn đứa chúng tôi không nén nổi tức giận.

“Thật là muốn hắt một gáo nước xuống dưới.” Tôi nói.

“Còn phải là nước rửa chân nữa cơ.” Bạch Lâm bổ sung.

“Phòng số hai tầng bốn, mau tắt nến, nếu không ngày mai sẽ báo lên khoa.” Đèn pin của đội kiểm tra kỷ luật lại rọi lên phòng đang đánh bài phía đối diện. Ngờ đâu đối phương không những không tắt đèn, mà trái lại còn ló đầu ra, mắng nhiếc dữ dằn: “Nửa đêm nửa hôm còn cầm đèn pin rọi rọi gì chứ!”

“Bảo mấy người tắt nến!” Nam sinh nói.

“Tôi tắt nến hay không, cần anh phải lo sao? Chỗ này rõ ràng là ký túc xá nữ sinh, vậy mà mấy tên đàn ông các anh không biết xấu hổ còn dám ngang nhiên đi vào!”

Rất nhiều nữ sinh khác trong ký túc xá nghe thấy ồn ào, đồng loạt ló đầu ra xem có gì náo nhiệt giống như chúng tôi.

“Chúng tôi là đội kiểm tra kỷ luật.” Nam sinh bắt đầu yếu thế, không còn lên giọng hùng hồn như lúc đầu nữa.

“Kiểm tra cái gì, mấy người đêm khuya thế này cầm đèn pin rọi qua cửa sổ phòng con gái người ta, kiểm gì mà kiểm! Nếu mấy người còn gây ồn ào, đừng trách tất cả chúng tôi vô lễ!

Tức thì mọi người cùng phá lên cười, dù sao cũng xả được chút oán giận.

Tôi nói một câu tổng kết đầy nghiêm túc: “Quả nhiên, thế giới này không có mạnh mẽ nhất mà chỉ có mạnh mẽ hơn.”

Bạch Lâm ôm bụng cười, nói: “Đúng, đúng, đúng!”

Tống Kỳ Kỳ hỏi: “Phòng đối diện nhà bên kia là khoa nào vậy?”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét