Giờ
Triệu Hiểu Đường đang đắm chìm trong thế giới internet, thích kết giao
bạn bè trên mạng, hết người này đến người khác. Mỗi lần hẹn hò gặp bạn
trên mạng đều kéo theo ba đứa chúng tôi đi cùng. Chúng tôi dùng mỹ sắc
của Triệu Hiểu Đường làm mồi nhử, vô tư, thoải mái bắt chẹt đối phương
một bữa ăn ngon, coi như là cải thiện bữa ăn nhàm chán của mình trong
nhà ăn.
Và lúc này, trong quán ăn Tất Thắng, chàng trai đeo kính ngồi ở phía hơi chếch với tôi cũng là một trong số bạn trên mạng của Triệu Hiểu Đường. May là bàn ăn của quán Tất Thắng khá to, đủ cho năm người ngồi.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ ngồi một bên, Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường ngồi phía đối diện, anh chàng đeo kính ngồi ghế phụ.
Bạch Lâm cười hi hinh ta: “Anh đoán thử xem trong bốn tụi em, ai là Tiếu Tiếu?”
Triệu Hiểu Đường quen anh bạn này khi chơi “Ảo mộng tây du”, trong trò chơi đó, cô ấy lấy tên là Tiếu Tiếu, và ID của anh ấy là Mộ Dung Thanh Phong. Khi nhìn thấy anh ấy, rồi liên tưởng đến cái tên Mộ Dung Thanh Phong, tôi thật sự cảm thấy chẳng liên quan gì đến nhau.
Mộ Dung đại ca bỗng dưng ngượng ngùng, lướt mắt nhìn bốn chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở chỗ tôi.
“Em là Tiếu Tiếu à?” Anh ấy dịu dàng đặt câu hỏi.
“Hở?” Tôi suýt sặc.
Nhưng trước đó bốn chúng tôi đã thỏa thuận với nhau, anh ấy nói ai là Tiếu Tiếu thì người đó sẽ phải nhận vai, tuyệt đối không được phản bác, đấy là cách đền đáp chút ơn có phúc cùng hưởng của Triệu Hiểu Đường.
Ba người họ nhìn tôi, cười xảo quyệt, khóe môi của tôi bất giác giật giật, đành nhận thôi.
Xem ra hôm nay lúc ra khỏi cửa đã quên không xem vận may trong ngày rồi.
Thấy tôi không phủ nhận, Mộ Dung đại ca mặt mày hớn hở, ngay lập tức chăm sóc tôi rất chu đáo, ân cần. Tôi chưa bao giờ chơi game online, để tránh bị lộ tẩy khi trò chuyện, chúng tôi đều cố gắng nói về những chuyện khác, lúc nào đề tài có dính đến “chuyên ngành”, Bạch Lâm hay Triệu Hiểu Đường sẽ phụ trách nói mấy câu cho qua chuyện.
Nhưng Mộ Dung đại ca vẫn mãi lưu luyến với trò chơi trên mạng đó, bắt tôi cùng nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau của “Tiếu Tiếu” và “Mộ Dung Thanh Phong”.
Triệu Hiểu Đường nhanh nhảu lái sang chủ đề khác: “À phải rồi, tại sao anh lại lấy họ Mộ Dung? Anh họ Mộ Dung sao?”
Mộ Dung đại ca vừa nghe thấy câu hỏi này lại càng hứng khởi, đĩnh đạc nói: “Không phải, thật ra anh họ Mộ. Nếu phải tìm về cội nguồn của cái họ này thì tiền thân của họ Mộ chính là Mộ Dung, sau này là giản thể hóa đi mà thôi, còn nếu tìm về tổ tiên thì anh thuộc tộc Tiên Ti[1].”
[1] Tiên Ti là một dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc.
Bạch Lâm gật gù như đã hiểu: “Ồ, thầy giáo dạy tiếng Nga của tụi em cũng họ Mộ, chắc chắn cũng có nguồn gốc giống anh rồi.”
Cô ấy không n thì thôi, nhắc một cái là tôi lập tức nghĩ ngay đến Mộ Thừa Hòa, tìm về họ gốc thì tên của lão ta sẽ là Mộ Dung Thừa Hòa, tôi hình dung trở về thời cổ đại, bắt lão để tóc dài, rồi cột lên, sau đó lão ta nhìn tôi, nở một nụ cười xinh tươi.
Tôi bỗng dưng rùng mình.
Gương mặt lão ta như thế, thật đúng là nỗi bi ai của phụ nữ, là nỗi sỉ nhục của đàn ông.
Mộ Dung đại ca nhìn thấy nét mặt quái lạ của tôi, khẽ hỏi ba người họ: “Tiếu Tiếu sao vậy?”
Bạch Lâm nói: “Anh làm nó mơ màng rồi.”
“Mơ màng?”
“Đại ca tên Mộ Dung Thanh Phong, sư phụ tên Mộ Dung Thừa Hòa, công tử nhà Mộ Dung thật khiến bạn ấy khó chọn mà.”
“Sư phụ? Cũng quen trên Tây du sao?” Anh ấy hỏi.
Tôi làm vẻ giận dỗi gõ đầu Bạch Lâm: “Đừng có tin lời bạn ấy!”
2
Tên thật của Mộ Dung đại ca là Mộ Hải, quả nhiên cái tên ấy khác xa với ID Mộ Dung Thanh Phong. Anh ấy học ngành Thiết kế nội thất, giờ đang làm việc tại một công ty trang trí nội thất.
“Vậy anh là nhà thiết kế rồi?” Tống Kỳ Kỳ hỏi.
“Gì mà nhà thiết kế chứ.” Mộ Hải tự cười trêu. “Bây giờ tu sửa nhà cửa, chủ nhà đều yêu cầu phải tiết kiệm, phải đẹp, phải thực dụng, nhưng lại không chịu bỏ tiền vào khâu thiết kế. Thông thường họ chỉ ước tính căn nhà trong khoảng hai trăm ngàn, vì thế về căn bản không thể nói là có phong cách thiết kế hay không. Cũng chỉ là công trình phụ, nhà bếp, ti vi treo tường, nhà nào cũng thế, rập khuôn theo một công thức.”
Nghe Mộ Hải nói thế, tôi đột nhiên nhận thấy thật ra người này cũng không tệ như chúng tôi đã dự đoán.
“Haizz…” Tống Kỳ Kỳ cũng thở dài. “Năm sau nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, đúng là khó thật, chẳng biết làm gì nữa.”
Bạch Lâm cúi đầu: “Mẹ mình bảo mình về quê tìm việc, mẹ nói ở thành phố A này không quen biết ai, khó lắm.”
Triệu Hiểu Đường nói: “Vẫn là Tiểu Đồng sướng nhà ở ngay đây.”
Tôi há miệng, nhưng không nói gì. Thật ra mỗi nhà mỗi cảnh, đều có những khó khăn riêng.
Chớp mắt đã là sinh viên năm ba, vậy mà cả ngày chỉ sống một cuộc sống mù mờ không lý tưởng, nghĩ đến ngày tốt nghiệp phải rời khỏi ngưỡng cửa nhà trường, bước ra xã hội, bỗng có cảm giác không mấy dễ chịu.
Nói đến đề tài này, cả bốn chúng tôi đều im lặng. Mộ Hải thanh toán xong, thấy tâm trạng mọi người ủ rũ nên rủ đi hát.
Vốn dĩ những chuyện gặp gỡ bạn bè trên mạng thế này, là một cô gái thì không nên đi, nhất là đến phòng karaoke để hát hò. Nhưng bốn người cùng đi, gan đủ lớn nên cũng không sợ nữa, dù gì cũng đang rảnh rỗi, vậy cứ nghe theo ý kiến của Mộ Hải.
Tôi gào khô cả cổ, lát sau đứng dậy để đi toilet, bất ngờ lại gặp Mộ Thừa Hòa. Tuy chỉ là thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng, nhưng lão ta có hóa thành tro thì cũng không thoát nổi cặp mắt của tôi.
Lão đứng nhìn ra cửa sổ, hình như là đang nghe điện thoại.
Tôi khẽ khàng bước đến gần hơn, định nghe lén xem lão đang nói gì để về lớp kể với mọi người, ngờ đâu mới rút ngắn được khoảng hai mét, thì lão đã cúp máy, quay đầu lại.
Tôi vội vàng quay lưng, giả vờ như đang đi, sau đó cầu thầm cầu nguyện: “Lão ta không thấy mình, lão ta không thấy mình…”
Ngay lúc này, Bạch Lâm mở cửa bước ra, nhìn thấy tôi, cũng lập tức nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, cô ấy liền đứng nghiêm hét lên: “Chào thầy Mộ, thật là trùng hợp quá!” Sau đó, Bạch Lâm quay sang nhìn tôi: “Tiểu Đồng, cậu không thấy thầy Mộ sao? Ở đằng sau cậu kìa.”
Tôi bóp trán, không còn cách nào khác, quay lại nói: “Mộ… chào thầy ạ!”
“Hai em đến hát à?” Lão ta hỏi.
Đúng là thừa lời, tới quán karaoke không hát, chẳng lẽ để ăn cơm?
“Dạ phải.” Bạch Lâm ngoan ngoãn gật đầu. “Bạn cùng phòng ký túc xá của bọn em gặp gỡ bạn trên mạng.”
“Bạn trên mạng?” Mộ Thừa Hòa nhìn vào căn phòng Bạch Lâm vừa bước ra, vẻ mặt cảnh giác. “Bạn trên mạng của ai?”
“Dạ… của Tiết Đồng.” Bạch Lâm lại lắc đầu. “Không không không, của Triệu Hiểu Đường.” Hình như câu trả lời này vẫn không ổn lắm, thế là cô ấy đành tự thú với vẻ oai phong, lẫm liệt: “Không, thật ra, là của em ạ!”
Triệu Hiểu Đường chọn học tiếng Pháp, không thuộc lớp Mộ Thừa Hòa dạy, đương nhiên là lão ta không quen biết cô ấy. Nhưng Bạch Lâm thay đổi câu trả lời hai lần liên tục như vậy, khiến người khác cảm thấy đây hoàn toàn là đang giúp tôi thoát tội.
Mộ Thừa Hòa xem chừng cũng không tin, nhìn tôi một cái, nói: “Chẳng phải nhà trường đã nhắc nhở rất nhiều lần, bảo các em không được tùy tiện ra ngoài gặp bạn trên mạng sao? Việc đảm bảo an toàn thân thể là rất quan trọng!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy lão ta nói chuyện nghiêm khắc như thế ngoài giờ học, trông giống một ông cụ non vậy.
Bạch Lâm cười hi hi nói: “Thưa thầy, bọn em đảm bảo sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Lần này xin thầy rộng lòng bỏ qua cho ạ, lần sau bọn em không dám nữa.”
Dù Bạch Lâm đã đại diện chúng tôi đứng ra đảm bảo, nhưng Mộ Thừa Hòa vẫn không an tâm, lão để lại số điện thoại cho tôi và Bạch Lâm rồi nói: “Tôi phải đi rồi, nếu gặp chuyện khẩn cấp, nhất định phải gọi cho tôi.”
Lão đi nhanh vài bước rồi lại quay lại nói: “Tiểu Đồng, tôi có ý này.”
“Là gì?”
Và lúc này, trong quán ăn Tất Thắng, chàng trai đeo kính ngồi ở phía hơi chếch với tôi cũng là một trong số bạn trên mạng của Triệu Hiểu Đường. May là bàn ăn của quán Tất Thắng khá to, đủ cho năm người ngồi.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ ngồi một bên, Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường ngồi phía đối diện, anh chàng đeo kính ngồi ghế phụ.
Bạch Lâm cười hi hinh ta: “Anh đoán thử xem trong bốn tụi em, ai là Tiếu Tiếu?”
Triệu Hiểu Đường quen anh bạn này khi chơi “Ảo mộng tây du”, trong trò chơi đó, cô ấy lấy tên là Tiếu Tiếu, và ID của anh ấy là Mộ Dung Thanh Phong. Khi nhìn thấy anh ấy, rồi liên tưởng đến cái tên Mộ Dung Thanh Phong, tôi thật sự cảm thấy chẳng liên quan gì đến nhau.
Mộ Dung đại ca bỗng dưng ngượng ngùng, lướt mắt nhìn bốn chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở chỗ tôi.
“Em là Tiếu Tiếu à?” Anh ấy dịu dàng đặt câu hỏi.
“Hở?” Tôi suýt sặc.
Nhưng trước đó bốn chúng tôi đã thỏa thuận với nhau, anh ấy nói ai là Tiếu Tiếu thì người đó sẽ phải nhận vai, tuyệt đối không được phản bác, đấy là cách đền đáp chút ơn có phúc cùng hưởng của Triệu Hiểu Đường.
Ba người họ nhìn tôi, cười xảo quyệt, khóe môi của tôi bất giác giật giật, đành nhận thôi.
Xem ra hôm nay lúc ra khỏi cửa đã quên không xem vận may trong ngày rồi.
Thấy tôi không phủ nhận, Mộ Dung đại ca mặt mày hớn hở, ngay lập tức chăm sóc tôi rất chu đáo, ân cần. Tôi chưa bao giờ chơi game online, để tránh bị lộ tẩy khi trò chuyện, chúng tôi đều cố gắng nói về những chuyện khác, lúc nào đề tài có dính đến “chuyên ngành”, Bạch Lâm hay Triệu Hiểu Đường sẽ phụ trách nói mấy câu cho qua chuyện.
Nhưng Mộ Dung đại ca vẫn mãi lưu luyến với trò chơi trên mạng đó, bắt tôi cùng nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau của “Tiếu Tiếu” và “Mộ Dung Thanh Phong”.
Triệu Hiểu Đường nhanh nhảu lái sang chủ đề khác: “À phải rồi, tại sao anh lại lấy họ Mộ Dung? Anh họ Mộ Dung sao?”
Mộ Dung đại ca vừa nghe thấy câu hỏi này lại càng hứng khởi, đĩnh đạc nói: “Không phải, thật ra anh họ Mộ. Nếu phải tìm về cội nguồn của cái họ này thì tiền thân của họ Mộ chính là Mộ Dung, sau này là giản thể hóa đi mà thôi, còn nếu tìm về tổ tiên thì anh thuộc tộc Tiên Ti[1].”
[1] Tiên Ti là một dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc.
Bạch Lâm gật gù như đã hiểu: “Ồ, thầy giáo dạy tiếng Nga của tụi em cũng họ Mộ, chắc chắn cũng có nguồn gốc giống anh rồi.”
Cô ấy không n thì thôi, nhắc một cái là tôi lập tức nghĩ ngay đến Mộ Thừa Hòa, tìm về họ gốc thì tên của lão ta sẽ là Mộ Dung Thừa Hòa, tôi hình dung trở về thời cổ đại, bắt lão để tóc dài, rồi cột lên, sau đó lão ta nhìn tôi, nở một nụ cười xinh tươi.
Tôi bỗng dưng rùng mình.
Gương mặt lão ta như thế, thật đúng là nỗi bi ai của phụ nữ, là nỗi sỉ nhục của đàn ông.
Mộ Dung đại ca nhìn thấy nét mặt quái lạ của tôi, khẽ hỏi ba người họ: “Tiếu Tiếu sao vậy?”
Bạch Lâm nói: “Anh làm nó mơ màng rồi.”
“Mơ màng?”
“Đại ca tên Mộ Dung Thanh Phong, sư phụ tên Mộ Dung Thừa Hòa, công tử nhà Mộ Dung thật khiến bạn ấy khó chọn mà.”
“Sư phụ? Cũng quen trên Tây du sao?” Anh ấy hỏi.
Tôi làm vẻ giận dỗi gõ đầu Bạch Lâm: “Đừng có tin lời bạn ấy!”
2
Tên thật của Mộ Dung đại ca là Mộ Hải, quả nhiên cái tên ấy khác xa với ID Mộ Dung Thanh Phong. Anh ấy học ngành Thiết kế nội thất, giờ đang làm việc tại một công ty trang trí nội thất.
“Vậy anh là nhà thiết kế rồi?” Tống Kỳ Kỳ hỏi.
“Gì mà nhà thiết kế chứ.” Mộ Hải tự cười trêu. “Bây giờ tu sửa nhà cửa, chủ nhà đều yêu cầu phải tiết kiệm, phải đẹp, phải thực dụng, nhưng lại không chịu bỏ tiền vào khâu thiết kế. Thông thường họ chỉ ước tính căn nhà trong khoảng hai trăm ngàn, vì thế về căn bản không thể nói là có phong cách thiết kế hay không. Cũng chỉ là công trình phụ, nhà bếp, ti vi treo tường, nhà nào cũng thế, rập khuôn theo một công thức.”
Nghe Mộ Hải nói thế, tôi đột nhiên nhận thấy thật ra người này cũng không tệ như chúng tôi đã dự đoán.
“Haizz…” Tống Kỳ Kỳ cũng thở dài. “Năm sau nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, đúng là khó thật, chẳng biết làm gì nữa.”
Bạch Lâm cúi đầu: “Mẹ mình bảo mình về quê tìm việc, mẹ nói ở thành phố A này không quen biết ai, khó lắm.”
Triệu Hiểu Đường nói: “Vẫn là Tiểu Đồng sướng nhà ở ngay đây.”
Tôi há miệng, nhưng không nói gì. Thật ra mỗi nhà mỗi cảnh, đều có những khó khăn riêng.
Chớp mắt đã là sinh viên năm ba, vậy mà cả ngày chỉ sống một cuộc sống mù mờ không lý tưởng, nghĩ đến ngày tốt nghiệp phải rời khỏi ngưỡng cửa nhà trường, bước ra xã hội, bỗng có cảm giác không mấy dễ chịu.
Nói đến đề tài này, cả bốn chúng tôi đều im lặng. Mộ Hải thanh toán xong, thấy tâm trạng mọi người ủ rũ nên rủ đi hát.
Vốn dĩ những chuyện gặp gỡ bạn bè trên mạng thế này, là một cô gái thì không nên đi, nhất là đến phòng karaoke để hát hò. Nhưng bốn người cùng đi, gan đủ lớn nên cũng không sợ nữa, dù gì cũng đang rảnh rỗi, vậy cứ nghe theo ý kiến của Mộ Hải.
Tôi gào khô cả cổ, lát sau đứng dậy để đi toilet, bất ngờ lại gặp Mộ Thừa Hòa. Tuy chỉ là thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng, nhưng lão ta có hóa thành tro thì cũng không thoát nổi cặp mắt của tôi.
Lão đứng nhìn ra cửa sổ, hình như là đang nghe điện thoại.
Tôi khẽ khàng bước đến gần hơn, định nghe lén xem lão đang nói gì để về lớp kể với mọi người, ngờ đâu mới rút ngắn được khoảng hai mét, thì lão đã cúp máy, quay đầu lại.
Tôi vội vàng quay lưng, giả vờ như đang đi, sau đó cầu thầm cầu nguyện: “Lão ta không thấy mình, lão ta không thấy mình…”
Ngay lúc này, Bạch Lâm mở cửa bước ra, nhìn thấy tôi, cũng lập tức nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, cô ấy liền đứng nghiêm hét lên: “Chào thầy Mộ, thật là trùng hợp quá!” Sau đó, Bạch Lâm quay sang nhìn tôi: “Tiểu Đồng, cậu không thấy thầy Mộ sao? Ở đằng sau cậu kìa.”
Tôi bóp trán, không còn cách nào khác, quay lại nói: “Mộ… chào thầy ạ!”
“Hai em đến hát à?” Lão ta hỏi.
Đúng là thừa lời, tới quán karaoke không hát, chẳng lẽ để ăn cơm?
“Dạ phải.” Bạch Lâm ngoan ngoãn gật đầu. “Bạn cùng phòng ký túc xá của bọn em gặp gỡ bạn trên mạng.”
“Bạn trên mạng?” Mộ Thừa Hòa nhìn vào căn phòng Bạch Lâm vừa bước ra, vẻ mặt cảnh giác. “Bạn trên mạng của ai?”
“Dạ… của Tiết Đồng.” Bạch Lâm lại lắc đầu. “Không không không, của Triệu Hiểu Đường.” Hình như câu trả lời này vẫn không ổn lắm, thế là cô ấy đành tự thú với vẻ oai phong, lẫm liệt: “Không, thật ra, là của em ạ!”
Triệu Hiểu Đường chọn học tiếng Pháp, không thuộc lớp Mộ Thừa Hòa dạy, đương nhiên là lão ta không quen biết cô ấy. Nhưng Bạch Lâm thay đổi câu trả lời hai lần liên tục như vậy, khiến người khác cảm thấy đây hoàn toàn là đang giúp tôi thoát tội.
Mộ Thừa Hòa xem chừng cũng không tin, nhìn tôi một cái, nói: “Chẳng phải nhà trường đã nhắc nhở rất nhiều lần, bảo các em không được tùy tiện ra ngoài gặp bạn trên mạng sao? Việc đảm bảo an toàn thân thể là rất quan trọng!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy lão ta nói chuyện nghiêm khắc như thế ngoài giờ học, trông giống một ông cụ non vậy.
Bạch Lâm cười hi hi nói: “Thưa thầy, bọn em đảm bảo sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Lần này xin thầy rộng lòng bỏ qua cho ạ, lần sau bọn em không dám nữa.”
Dù Bạch Lâm đã đại diện chúng tôi đứng ra đảm bảo, nhưng Mộ Thừa Hòa vẫn không an tâm, lão để lại số điện thoại cho tôi và Bạch Lâm rồi nói: “Tôi phải đi rồi, nếu gặp chuyện khẩn cấp, nhất định phải gọi cho tôi.”
Lão đi nhanh vài bước rồi lại quay lại nói: “Tiểu Đồng, tôi có ý này.”
“Là gì?”







0 nhận xét:
Đăng nhận xét