Một
ngọn sóng xô tới, đôi dép lê của tôi để trên bờ bị nước cuốn đi, tôi
vừa kêu vừa đuổi theo, hồi lâu mới nhặt lại được, đặt gọn gàng sang một
bên. Lát sau, tôi lại phát hiện ra thật là đau buồn, chúng lại bị con
sóng cuốn trôi đi lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, tôi cũng chơi đủ rồi, bèn chạy về ngồi xuống bên cạnh Mộ Thừa Hòa, tiếp tục ăn ngô nướng.
Lúc tôi hướng sự chú ý của mình ra biển, mới đột nhiên phát hiện, trời đã tối hẳn.
Có thể nhìn thấy ở tận cùng của biển có vài điểm sáng nhấp nhô, trông như một chuỗi dạ minh châu bị thả trôi trên mặt biển vậy.
“Những đốm sáng đó là gì? Có phải thuyền đánh cá không?” Tôi hỏi.
“Hình như vậy.”
Gió biển thổi đến, xua tan khí nóng mùa hè, mang đến một cảm giác vô cùng mát mẻ.
Sóng cứ chạy lăn tăn vào bờ, dần dần tiến đến gần chúng tôi hơn.
“Thủy triều lên rồi.” Tôi nói.
“Ừm.” Anh nói.
“Thầy đang nghĩ gì?” Tôi hỏi.
“Tôi đang nghĩ...” Mộ Thừa Hòa nói. “Nếu như bây giờ có một điếu thuốc, cảm giác chắc sẽ rất tuyệt.”
“...” Người này lại mắc nghiện ngập rồi.
“Thật không muốn trở về, tối nay em sẽ ngủ ở đây.” Tôi thả người nằm xuống bãi cát, mặc kệ cát có dính vào tóc hay không, có luồn vào quần áo hay không.
Muôn vàn ngôi sao đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm sâu thẳm.
“Như vậy thoải mái hơn.” Tôi nói.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nghe theo ý kiến của tôi, cùng nằm xuống.
“Em chỉ biết bảy ngôi sao Bắc Đẩu thôi, những ngôi sao khác đều không biết.” Tôi nói.
“Em thuộc chòm sao gì?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Chòm sao Bò Cạp.”
“Vậy thì thật may mắn, chòm sao Bò Cạp là chòm sao sáng nhất vào mùa hè.”
“Bây giờ có thể nhìn thấy không?” Tôi hứng khởi.
“Ngôi sao rất sáng kia kìa, đó là một trong những ngôi sao thuộc chòm sao Bò Cạp.” Mộ Thừa Hòa chỉ tay lên trời.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy trên cánh tay anh có một vết sẹo dài khoảng một tấc. Tay áo của anh vừa đủ che lại nên tôi không hề phát hiện ra, đến bây giờ khi anh nằm trên bãi cát, chỉ tay lên trời, tay áo tụt xuống, vết sẹo đó mới lộ ra ngoài.
“Á? Cái này bị làm sao vậy?”
“Vết dao.”
“Vết dao?” Trong đầu tôi đang tiêu hoá hai chữ này.
“Bị người ta chém.” Anh nói.
Tôi trợn to mắt, quay qua nhìn anh: “Không phải chứ? Sao lại... sao lại như thế được?”
“Không lừa em đâu. Lúc còn đi học ở Nga, trong đường hầm ở trạm tàu điện ngầm, có ba, bốn đứa trẻ độ mười mấy tuổi cùng tấn công tôi. Khi nhát dao đầu tiên đâm tới, tôi đã đưa tay lên đỡ theo quán tính.”
“Tại sao?”
“Ở Nga, đặc biệt là trong những thành phố lớn luôn có một vài nhóm người, họ thù...” Anh chần chừ một lúc, hiển nhiên là đang cân nhắc cách dùng từ. “Thù người đến từ nơi khác, do đó họ thường tấn công những người ngoài đi một mình ở những nơi vắng vẻ. Tôi ở chung với thầy Trần của các em, hôm đó thầy ấy bị bệnh, nửa đêm tôi phải đi ngang qua chỗ đó để mua thuốc cho thầy ấy.”
“Vậy sau đó?”
“Cũng may có cảnh sát đi qua, bọn chúng liền giải tán hết.”
“Nguy hiểm vậy sao, nhưng sao em chưa từng nghe thầy nói họ không tốt?” Tôi bất giác lấy ngón trỏ sờ sờ lên vết sẹo ấy.
“Tôi cũng chưa từng nói họ tốt đến cỡ nào.” Anh cười, “Đối với mọi sự việc, bình luận đều phải đứng ở vị trí khách quan. Hơn nữa, một người không thể oán trách và khinh thường nơi đã mang đến cho mình tri thức và những kinh nghiệm đáng quý.”
Tôi chậm rãi gặm bắp ngô đang cầm trong tay, chợt nhớ ra một chuyện, liền cho anh xem khuỷu tay của mình: “Em cũng có một vết sẹo rất lớn ở đây.”
Anh nghe vậy, liền ngẩng đầu qua xem.
“Lúc còn nhỏ, bố em là công nhân trong xưởng, mẹ đưa em về quê sống. Vì muốn tiện việc đưa đón em đến nhà trẻ, mẹ đã mua một chiếc xe đạp. Trước cửa nhà em có một khe nước, rộng cỡ này...” Tôi vẽ một đường diễn tả khoảng cách ấy. “Em ngồi ở yên sau. Lần đầu tiên mẹ chở em về nhà thì trời mưa, lúc đi đến bên khe nước, mẹ nói: “Đồng Đồng, mẹ thấy chúng ta không cần xuống xe cũng đi qua được.” Em chẳng hiểu gì cả, chỉ biết ôm lấy eo mẹ, gật đầu ngây ngô. Cuối cùng...”
“Cuối cùng mẹ em đi qua được thật, nhưng em thì không?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy. Sao thầy biết thế?” Tôi không kìm được, cười khanh khách.
Mộ Thừa Hòa nhìn tôi với vẻ rất hứng thú.
Sáng nay phơi nắng giờ đây lớp da trên sống mũi và gò má của anh bắt đầu ửng đỏ.
Đột nhiên, tôi phát hiện tư thế của chúng tôi hiện giờ rất mờ ám.
Một nam một nữ nằm trên bãi cát, vốn dĩ ở giữa có một khoảng cách, nhưng chúng tôi trò chuyện nhập tâm quá, bất giác đã chạm vào nhau. Tôi hốt hoảng ngồi dậy, để che đậy sự ngượng ngùng, đưa bắp ngô nướng cho anh.
“Bên kia em chưa ăn, thầy ăn thử đi.”
Ngờ đâu động tác này của tôi đã làm những hạt cát dính trên tay bị gió biển thổi bay vào mặt anh.
“Cát bay vào mắt rồi.” Anh chớp chớp mắt, chắc vẫn cảm thấy khó chịu nên định dùng tay dụi.
“Đừng dụi! Để em xem.” Tôi vứt bắp ngô đi, cúi đầu nhìn vào mắt anh.
Nhờ ánh trăng và chút ánh đèn từ phía xa hắt lại, tôi nhìn thấy lông mi của anh bị vướng vài hạt cát, thế là tôi chống tay trên mặt đất, thổi một cái vào mắt anh. Tôi kiểm tra lại, chúng vẫn còn chưa hết, thế là lại ra sức thổi thêm hai cái. Cuối cùng, tôi hài lòng nói: “Xong rồi.”
Lông mi của anh hơi lay động, sau đó, đôi mắt ấy mở ra, dưới sự tương phản của màn đêm, sáng long lanh. Ánh mắt anh lướt qua đôi mắt tôi, sống mũi tôi, cuối cùng lưu luyến trên bờ môi tôi, không chịu rời đi.
Tôi chợt có một dự cảm bất an: “Sao vậy? Có phải lại không nghe thấy em...”
Đột nhiên, tay anh đặt ra sau gáy tôi, kéo mặt tôi đến thật gần khuôn mặt anh. Động tác đột ngột này rõ ràng đã cướp mất nửa câu nói còn lại của tôi.
Tôi kinh ngạc, đành phải nằm bò lên ngực anh, tóc bên mang tai cũng theo đó mà xoã xuống.
Anh nhẹ nhàng nâng đầu mình lên, hôn tôi. Lần đầu tiên giống như là thăm dò, anh chỉ khẽ khàng chạm nhẹ lên môi tôi.
Tôi không kịp phản ứng, miệng mở ra, tròn xoe mắt, đầu óc tôi giống như chiếc đầu đĩa bị ấn nút tạm dừng, ngay lập tức đứng im. Đừng nói là suy nghĩ, ngay cả tim dường như cũng ngừng đập.
Mộ Thừa Hòa nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt ấy trào dâng những đợt sóng, liền đó, anh từ từ nghiêng mặt qua, lại hôn một lần nữa. m thanh cuối cùng lưu lại trong đầu tôi là lời thì thầm của anh.
“Thật ra, em có thể nhắm mắt lại.”
Giây phút ấy, gió biển lướt qua người, ánh sao đêm rực rỡ.
Chương 10: Bông hồng Bulgaria
1
Lúc học năm thứ tư đại học, tôi đã đáp chuyến xe buýt cuối cùng của cuộc đời sinh viên, với thân phận thay thế, tôi nhận được một suất học bổng thấp nhất, phần thưởng mà nhà trường đã phát cho tôi là ba trăm đồng. Quả thực, đó là việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Buổi tối hôm nhận được tiền, tôi phấn khích đến nỗi nửa đêm rồi mà vẫn không sao ngủ được.
Bạch Lâm bò trên thanh chắn giường, trợn mắt nói: “Có cần vậy không? Ba trăm đồng. Người khác không biết còn tưởng cậu mới bơm máu gà.”
“Máu gà gì?” Tôi thắc mắc.
“Nghe nói...” Bạch Lâm ngồi dậy giải thích. “Sau khi dùng kim tiêm bơm máu gà vào người, toàn thân sẽ nóng lên, mặt sẽ đỏ gay, mấy tháng cũng không muốn ngủ.”
Còn giờ đây, tôi đang đứng giữa phòng khách, đã gần mười hai giờ, nhưng tôi lại có cảm giác giống như vừa bơm máu gà, muốn chạy ra ngoài ban công, hét lên thật to, nhưng lại sợ Mộ Thừa Hòa ở phòng bên cạnh nghe thấy,
cũng sợ bị bảo vệ bắt giữ.
Và rồi tôi nhảy lên giường, giấu nguyên cả mặt mình dưới gối, hai tay túm chặt lấy tấm ga trải giường mềm mại.
Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho Bạch Lâm, mặc kệ bây giờ có phải là giờ ngủ hay không, nếu không tìm một người để nói ra, tôi không biết mình có thể kiên trì đợi đến sáng mà không phát điên lên hay không.
Tuy bị đánh thức lúc nửa đêm nhưng Bạch Lâm lại bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, cô ấy nghe tôi tường thuật xong thì nói bằng giọng mang đẩy ẩn ý: “Tiểu Đồng...”
“Sao?”
“Cậu đã bỏ thuốc gì cho Mộ Thừa Hòa phải không?”
“... Đâu có.” Nghe đến câu hỏi này, tôi chỉ muốn đập cho cô ấy một cái.
“Cậu chuốc thầy uống rượu?”
“Không có.”
“Thầy Mộ thần trí không tỉnh táo? Não co giật?”
“Không thể . Một phút trước đó thầy còn nói chuyện với mình mà.”
“Vậy tiếp theo?”
“Tiếp theo gì?”
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, tôi cũng chơi đủ rồi, bèn chạy về ngồi xuống bên cạnh Mộ Thừa Hòa, tiếp tục ăn ngô nướng.
Lúc tôi hướng sự chú ý của mình ra biển, mới đột nhiên phát hiện, trời đã tối hẳn.
Có thể nhìn thấy ở tận cùng của biển có vài điểm sáng nhấp nhô, trông như một chuỗi dạ minh châu bị thả trôi trên mặt biển vậy.
“Những đốm sáng đó là gì? Có phải thuyền đánh cá không?” Tôi hỏi.
“Hình như vậy.”
Gió biển thổi đến, xua tan khí nóng mùa hè, mang đến một cảm giác vô cùng mát mẻ.
Sóng cứ chạy lăn tăn vào bờ, dần dần tiến đến gần chúng tôi hơn.
“Thủy triều lên rồi.” Tôi nói.
“Ừm.” Anh nói.
“Thầy đang nghĩ gì?” Tôi hỏi.
“Tôi đang nghĩ...” Mộ Thừa Hòa nói. “Nếu như bây giờ có một điếu thuốc, cảm giác chắc sẽ rất tuyệt.”
“...” Người này lại mắc nghiện ngập rồi.
“Thật không muốn trở về, tối nay em sẽ ngủ ở đây.” Tôi thả người nằm xuống bãi cát, mặc kệ cát có dính vào tóc hay không, có luồn vào quần áo hay không.
Muôn vàn ngôi sao đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm sâu thẳm.
“Như vậy thoải mái hơn.” Tôi nói.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nghe theo ý kiến của tôi, cùng nằm xuống.
“Em chỉ biết bảy ngôi sao Bắc Đẩu thôi, những ngôi sao khác đều không biết.” Tôi nói.
“Em thuộc chòm sao gì?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Chòm sao Bò Cạp.”
“Vậy thì thật may mắn, chòm sao Bò Cạp là chòm sao sáng nhất vào mùa hè.”
“Bây giờ có thể nhìn thấy không?” Tôi hứng khởi.
“Ngôi sao rất sáng kia kìa, đó là một trong những ngôi sao thuộc chòm sao Bò Cạp.” Mộ Thừa Hòa chỉ tay lên trời.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy trên cánh tay anh có một vết sẹo dài khoảng một tấc. Tay áo của anh vừa đủ che lại nên tôi không hề phát hiện ra, đến bây giờ khi anh nằm trên bãi cát, chỉ tay lên trời, tay áo tụt xuống, vết sẹo đó mới lộ ra ngoài.
“Á? Cái này bị làm sao vậy?”
“Vết dao.”
“Vết dao?” Trong đầu tôi đang tiêu hoá hai chữ này.
“Bị người ta chém.” Anh nói.
Tôi trợn to mắt, quay qua nhìn anh: “Không phải chứ? Sao lại... sao lại như thế được?”
“Không lừa em đâu. Lúc còn đi học ở Nga, trong đường hầm ở trạm tàu điện ngầm, có ba, bốn đứa trẻ độ mười mấy tuổi cùng tấn công tôi. Khi nhát dao đầu tiên đâm tới, tôi đã đưa tay lên đỡ theo quán tính.”
“Tại sao?”
“Ở Nga, đặc biệt là trong những thành phố lớn luôn có một vài nhóm người, họ thù...” Anh chần chừ một lúc, hiển nhiên là đang cân nhắc cách dùng từ. “Thù người đến từ nơi khác, do đó họ thường tấn công những người ngoài đi một mình ở những nơi vắng vẻ. Tôi ở chung với thầy Trần của các em, hôm đó thầy ấy bị bệnh, nửa đêm tôi phải đi ngang qua chỗ đó để mua thuốc cho thầy ấy.”
“Vậy sau đó?”
“Cũng may có cảnh sát đi qua, bọn chúng liền giải tán hết.”
“Nguy hiểm vậy sao, nhưng sao em chưa từng nghe thầy nói họ không tốt?” Tôi bất giác lấy ngón trỏ sờ sờ lên vết sẹo ấy.
“Tôi cũng chưa từng nói họ tốt đến cỡ nào.” Anh cười, “Đối với mọi sự việc, bình luận đều phải đứng ở vị trí khách quan. Hơn nữa, một người không thể oán trách và khinh thường nơi đã mang đến cho mình tri thức và những kinh nghiệm đáng quý.”
Tôi chậm rãi gặm bắp ngô đang cầm trong tay, chợt nhớ ra một chuyện, liền cho anh xem khuỷu tay của mình: “Em cũng có một vết sẹo rất lớn ở đây.”
Anh nghe vậy, liền ngẩng đầu qua xem.
“Lúc còn nhỏ, bố em là công nhân trong xưởng, mẹ đưa em về quê sống. Vì muốn tiện việc đưa đón em đến nhà trẻ, mẹ đã mua một chiếc xe đạp. Trước cửa nhà em có một khe nước, rộng cỡ này...” Tôi vẽ một đường diễn tả khoảng cách ấy. “Em ngồi ở yên sau. Lần đầu tiên mẹ chở em về nhà thì trời mưa, lúc đi đến bên khe nước, mẹ nói: “Đồng Đồng, mẹ thấy chúng ta không cần xuống xe cũng đi qua được.” Em chẳng hiểu gì cả, chỉ biết ôm lấy eo mẹ, gật đầu ngây ngô. Cuối cùng...”
“Cuối cùng mẹ em đi qua được thật, nhưng em thì không?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy. Sao thầy biết thế?” Tôi không kìm được, cười khanh khách.
Mộ Thừa Hòa nhìn tôi với vẻ rất hứng thú.
Sáng nay phơi nắng giờ đây lớp da trên sống mũi và gò má của anh bắt đầu ửng đỏ.
Đột nhiên, tôi phát hiện tư thế của chúng tôi hiện giờ rất mờ ám.
Một nam một nữ nằm trên bãi cát, vốn dĩ ở giữa có một khoảng cách, nhưng chúng tôi trò chuyện nhập tâm quá, bất giác đã chạm vào nhau. Tôi hốt hoảng ngồi dậy, để che đậy sự ngượng ngùng, đưa bắp ngô nướng cho anh.
“Bên kia em chưa ăn, thầy ăn thử đi.”
Ngờ đâu động tác này của tôi đã làm những hạt cát dính trên tay bị gió biển thổi bay vào mặt anh.
“Cát bay vào mắt rồi.” Anh chớp chớp mắt, chắc vẫn cảm thấy khó chịu nên định dùng tay dụi.
“Đừng dụi! Để em xem.” Tôi vứt bắp ngô đi, cúi đầu nhìn vào mắt anh.
Nhờ ánh trăng và chút ánh đèn từ phía xa hắt lại, tôi nhìn thấy lông mi của anh bị vướng vài hạt cát, thế là tôi chống tay trên mặt đất, thổi một cái vào mắt anh. Tôi kiểm tra lại, chúng vẫn còn chưa hết, thế là lại ra sức thổi thêm hai cái. Cuối cùng, tôi hài lòng nói: “Xong rồi.”
Lông mi của anh hơi lay động, sau đó, đôi mắt ấy mở ra, dưới sự tương phản của màn đêm, sáng long lanh. Ánh mắt anh lướt qua đôi mắt tôi, sống mũi tôi, cuối cùng lưu luyến trên bờ môi tôi, không chịu rời đi.
Tôi chợt có một dự cảm bất an: “Sao vậy? Có phải lại không nghe thấy em...”
Đột nhiên, tay anh đặt ra sau gáy tôi, kéo mặt tôi đến thật gần khuôn mặt anh. Động tác đột ngột này rõ ràng đã cướp mất nửa câu nói còn lại của tôi.
Tôi kinh ngạc, đành phải nằm bò lên ngực anh, tóc bên mang tai cũng theo đó mà xoã xuống.
Anh nhẹ nhàng nâng đầu mình lên, hôn tôi. Lần đầu tiên giống như là thăm dò, anh chỉ khẽ khàng chạm nhẹ lên môi tôi.
Tôi không kịp phản ứng, miệng mở ra, tròn xoe mắt, đầu óc tôi giống như chiếc đầu đĩa bị ấn nút tạm dừng, ngay lập tức đứng im. Đừng nói là suy nghĩ, ngay cả tim dường như cũng ngừng đập.
Mộ Thừa Hòa nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt ấy trào dâng những đợt sóng, liền đó, anh từ từ nghiêng mặt qua, lại hôn một lần nữa. m thanh cuối cùng lưu lại trong đầu tôi là lời thì thầm của anh.
“Thật ra, em có thể nhắm mắt lại.”
Giây phút ấy, gió biển lướt qua người, ánh sao đêm rực rỡ.
Chương 10: Bông hồng Bulgaria
1
Lúc học năm thứ tư đại học, tôi đã đáp chuyến xe buýt cuối cùng của cuộc đời sinh viên, với thân phận thay thế, tôi nhận được một suất học bổng thấp nhất, phần thưởng mà nhà trường đã phát cho tôi là ba trăm đồng. Quả thực, đó là việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Buổi tối hôm nhận được tiền, tôi phấn khích đến nỗi nửa đêm rồi mà vẫn không sao ngủ được.
Bạch Lâm bò trên thanh chắn giường, trợn mắt nói: “Có cần vậy không? Ba trăm đồng. Người khác không biết còn tưởng cậu mới bơm máu gà.”
“Máu gà gì?” Tôi thắc mắc.
“Nghe nói...” Bạch Lâm ngồi dậy giải thích. “Sau khi dùng kim tiêm bơm máu gà vào người, toàn thân sẽ nóng lên, mặt sẽ đỏ gay, mấy tháng cũng không muốn ngủ.”
Còn giờ đây, tôi đang đứng giữa phòng khách, đã gần mười hai giờ, nhưng tôi lại có cảm giác giống như vừa bơm máu gà, muốn chạy ra ngoài ban công, hét lên thật to, nhưng lại sợ Mộ Thừa Hòa ở phòng bên cạnh nghe thấy,
cũng sợ bị bảo vệ bắt giữ.
Và rồi tôi nhảy lên giường, giấu nguyên cả mặt mình dưới gối, hai tay túm chặt lấy tấm ga trải giường mềm mại.
Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho Bạch Lâm, mặc kệ bây giờ có phải là giờ ngủ hay không, nếu không tìm một người để nói ra, tôi không biết mình có thể kiên trì đợi đến sáng mà không phát điên lên hay không.
Tuy bị đánh thức lúc nửa đêm nhưng Bạch Lâm lại bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, cô ấy nghe tôi tường thuật xong thì nói bằng giọng mang đẩy ẩn ý: “Tiểu Đồng...”
“Sao?”
“Cậu đã bỏ thuốc gì cho Mộ Thừa Hòa phải không?”
“... Đâu có.” Nghe đến câu hỏi này, tôi chỉ muốn đập cho cô ấy một cái.
“Cậu chuốc thầy uống rượu?”
“Không có.”
“Thầy Mộ thần trí không tỉnh táo? Não co giật?”
“Không thể . Một phút trước đó thầy còn nói chuyện với mình mà.”
“Vậy tiếp theo?”
“Tiếp theo gì?”







0 nhận xét:
Đăng nhận xét